Bình thường, không gian hoạt động của Hàn Doanh vô cùng hạn hẹp, nàng lại là một cây mù đường, ban đêm mọi thứ đều mờ ảo, nhìn hoài cũng không nhận ra đây là cái nơi nào.
Phải nói là nàng thật là có duyên với từ “lạc”, lần trước đi lạc gặp được tiểu thái giám xinh đẹp, lần này đi lạc liệu có mỹ nam nào không. Câu trả lời là có, mỹ nam... bịt mặt. Không nhìn thấy làm sao biết có “mỹ” hay không? Đó chẳng qua là cảm nhận của bạn Hàn Doanh mà thôi. Nàng còn cảm thấy một nam nhân “múa” kiếm dưới ánh trăng chỉ một từ “mỹ” thôi chưa đủ để diễn tả hết vẻ đẹp của nó.
Hàn Doanh nhìn chằm chằm hai người áo đen đang giao đấu, kiếm không ngừng va vào nhau tạo nên những tiếng “keng keng”, tinh thần hưng phấn, giống như là đang truyền hình trực tiếp phim kiếp hiệp vậy, sinh động vô cùng. Thân thủ của hai người đó rất tốt, ra đòn, đỡ đòn rất nhanh, Hàn Doanh đứng ở khá xa, miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra chiêu thức của bọn họ.
Cũng không biết đấu được bao nhiêu chiêu, thì một trong hai người trúng kiếm của đối phương, kiếm nhuộn đỏ một tầng máu, có thể đoán được hắn bị thương không nhẹ. Đối phương cũng không vì hắn bị thương mà nương tay, ngược lại tốc độ ra đòn còn nhanh hơn. Tên bị thương cố gắng chống đỡ, nhưng chỉ được vài chiêu thì kiếm cũng bị đánh bật sang một bên.
Hàn Doanh mắt thấy hắn ta không hề có ý định dừng tay, vừa hay hai người đó đang ở rất gần, nghĩ cũng chưa kịp nghĩ đã lấy đà giáng một cú đá “thép” vào đầu của đối phương... Hắn ta không ngờ tới một cung nữ thoạt nhìn yếu đuối này lại giám tấn công hắn nên không hề đề phòng mà chúng đòn, bất tỉnh nhân sự.
Trương Diên Lạc ngạc nhiên nhìn Hàn Doanh, lại nhìn kẻ đang nằm trên đất, cẩn thận kiểm tra, xác định hắn thật sự đã ngất, mới chắp tay, nói với Hàn Doanh: “Đa tạ cô nương giúp đỡ.” Định phi thân bay đi lại bị Hàn Doanh nhanh lẹ chân tay giữ lại.
Hàn Doanh vừa chạm vào người hắn ta liền cảm thấy ướt ướt, dinh dính, nhìn thấy tay mình toàn máu thì kinh sợ: “Ngươi bị thương rồi.”
“Cô nương buông tay, tại hạ tự có cách.” Hàn Doanh mày nhíu chặt, hắn bị thương nặng thế này cần phải trị thương gấp, nhưng hắn đi rồi nàng làm sao đây?
Trương Diên Lạc nhìn ra khó xử của nàng, hỏi: “Cô nương có chuyện gì sao?”
“Ta bị lạc.” Hàn Doanh nói rất nhỏ nhưng trong đêm yên tĩnh Trương Diên Lạc vẫn nghe rất rõ. Đi lạc? Nửa đêm lại chạy lạc tới đây? Cứu hắn một mạng? Hắn nên cảm ơn cái sự vô tình này của nàng đi.
Cho dù là vô tình hay cố ý thì nàng cũng là ân nhân của hắn, không thể bỏ mặc nàng không lo, lại nói chỉ phương hướng cho nàng là vô ích, hắn thật sự không thể ở đây lâu. Trương Diên Lạc đang đau đầu thì có hai cái bong đen bay tới đáp trước mặt hai người, chắp tay thi lễ: “Công tử, thứ lỗi chúng thuộc hạ đến muộn.”
Trương Diên Lạc khoát tay: “Đều đứng dậy đi, giúp ta đưa vị cô nương này về.”
“Vâng.”
Đêm đó Hàn Doanh vẫn là ngủ không ngon, mà có không ngon đến đâu thì sau này chắn chắn cũng không dám ra ngoài chạy loạn nữa đâu.
Cái viện nhỏ bé này trước giờ chẳng có ai ngó ngàng tới, hôm nay mới sáng sớm đã nghênh đón một đoàn người đến thăm, quả thật là khiến mấy cung nữ nơi đây khiếp sợ, Hàn Doanh đang ở trong sân tập vài động tác cũng phải kinh hãi, muốn trốn nhưng lại bị Hoa Phi nương nương điểm đích danh.
Bà ta nói: “Hàn Doanh, ngươi ở đây cũng lâu rồi, theo bổn cung về đi thôi.”
Một lời này khiến cho các cung nữ ở đây hoàn toàn tin tưởng Hàn Doanh là quý nhân của bọn họ, quả là nịnh bợ không sai người. Thế nhưng lời này lọt vào tai Hàn Doanh lại biến thành: “Hàn Doanh, ngươi yên ổn quá lâu rồi, nên trở về chịu tội đi thôi.”, nàng không biết bản thân đã gây tội gì, hay thế có tật giật mình, dù thế nào thì vẫn cảm thấy sợ hãi, hai chân đã không khống chế được mà run rẩy, trong đầu đều là cảnh tượng nàng bị kéo đến một góc vắng vẻ giết người phi tang, bị ném cho thú dữ,... Nàng muốn nghĩ kế thoát hiểm nhưng não bộ sớm đã không theo mệnh lệnh.
Hàn Doanh không trả lời, Hoa Ngọc Lam lại hỏi: “Thế nào, không muốn đi theo bổn cung nữa sao?”
Hàn Doanh đã đứng không vững, quỳ thụp xuống.
“Đương nhiên là không rồi.” Hoa Ngọc Lam biến sắc. Hàn Doanh giật nảy mình, ây nha, là ai nói vậy, ai dám nói lời đại nghịch bất đạo này vậy, chán sống rồi sao?
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía giọng nói truyền đến. Liễu Uyển Nghi dẫn theo một đoàn cung nữ thái giám khoan thai đi đến. Sân viện cũng coi như rộng rãi, bất ngờ lại trở nên chật chội bức người.
“Người ta đã không muốn đi, muội muội hà cớ chi ép người.”
Hoa Ngọc Lam đã trở lại vẻ tôn quý, cười nói: “Liễu tỷ, cơn gió nào đưa tỷ tới đây.”
“Bổn cung tới đón người, thế nào, muội muội có ý kiến?”