Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, chính là đường lớn không gặp, lại cứ đè đường nhỏ mà gặp. Ngày thường dạo ngự hoa viên đến mười vòng cũng không thấy mặt mũi cái vị Hoa Phi kia đâu, hôm nay lại ở trong cái góc nhỏ này gặp phải...
Hàn Doanh mệt bơ phờ nên chạy rất chậm, lúc đuổi kịp thì đã thấy điện hạ nhà mình run lẩy bẩy đứng trước mặt Hoa phi, mà Tiểu Hổ thì sớm đã chui tuột vào tay áo hắn lánh nạn rồi.
Hàn Doanh nghe thấy giọng chanh chua của Xuân Nhi vang lên sang sảng: “Tứ hoàng tử, người làm nương nương bị thương rồi cứ thể bỏ đi sao, đừng nghĩ ngốc thì có thể không cần chịu tội chứ!”
Hàn Doanh thầm than “Không ổn!” sau đó vọt đến bên Trương Diên Lạc, Trương Diên Lạc thấy Hàn Doanh đến lập tức trốn sau lưng nàng, nàng thấy hắn sợ hãi đến muốn khóc rồi... Soo deep a! Ừm nếu hắn không giả câm, khẳng định sẽ vô sỉ nói “Xuân Nhi thật hung dữ, ta sợ” đi!!!
Lại nói Xuân Nhi có thể ở đây lớn giọng không phải là không có lý do, người trong cung đối với vị hoàng tử ngốc này vốn không có chút sợ hãi cùng tôn trọng nào, hắn có thể ên ổn ở trong cung cũng là nhờ được hoàng thượng sủng ái cùng Liễu phi bao bọc. Người Nam Uyển Cung thì không giám làm càn, nhưng không có nghĩ là người cung khác không giám, nhất là khi có Hoa phi chống lưng, lá gan Xuân Nhi to lên không ít. Nàng thì...
Hàn Doanh không giám biểu lộ cái gì, rất quy củ hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Hoa phi nương nương.”
Hoa Ngọc Lam không cho nàng miễn lễ, thậm chí còn không liếc nàng một cái. Xuân Nhi ngông cuồng nói: “Nương nương ta là lá ngọc cành vàng, lại bị tứ hoàng tử làm bị thương, không thể tha thứ, phạt hai mươi trượng, người đâu, dùng hình!” hai từ “dùng trượng” được nâng lên quãng tám, sau đó thư thả đỡ Hoa phi đến một cái đình gần đó ngồi xem kịch hay.
Hàn Doanh mồ hôi tuân như mưa, Xuân Nhi nàng không sợ, nhưng Hoa phi nàng sợ, mà Liễu phi nàng còn sợ hơn a. Nếu để hắn ta bị thương trở về, cái mạng nhỏ của nàng coi như xong rồi. Mắt thấy Trương Diên Lạc đang đứng sau lưng mình đã bị đè lên một cái ghế nhỏ dài, vẻ mặt đáng thương, mắt ngấn nước, nàng vội la lên:
“Khoan đã.”
Xuân Nhi trừng mắt: “Nương nương đã cho ngươi miễn lễ sao?”
“...”
Hàn Doanh lấy hết can đảm nhìn Hoa phi cắm răng nói: “Nương nương, nô tỳ nguyện thay điện hạ chịu phạt!”
Xuân Nhi im lặng nhìn Hoa phi, Hoa Ngọc Lam chậm rãi nâng chén trà lên uống một ngụm: “Được, gấp đôi.”
Hàn Doanh choáng váng, gấp đôi, chỉ sợ đánh xong nàng cũng gặp diêm vương rồi. Thế nhưng lỡ phi lao rồi phải theo thôi.
Rất nhanh, nàng và Trương Diên Lạc đã đổi vị trí, hai thị vệ đứng hai bên, hành động dứt khoát nâng trượng lên và hạ xuống!
Đau, rất đau! Nhưng Hàn Doanh không kêu lấy một tiếng, căn răng chịu đựng.
Trương Diên Lạc đứng ở một bên, vẫn là vẻ mặt sợ hãi, nhưng ánh mắt lại có một tia thâm sâu khó đoán.
“Á á á! Đau chết ta rồi!” Hàn Doanh nằm xấp trên giường để Yên Nhi bôi thuốc, trên mặt đều là nước mắt.
“Ta nghe nói ngươi lúc nãy rất kiên cường, không hé răng kêu lấy một tiếng cơ mà, sao bây giờ lại yếu đuối rồi.” Yên Nhi tuy nói thế nhưng lực trên tay đã nhẹ đi nhiều.
“Lúc nãy và bây giờ không giống nhau a, phận là nữ nhi, cái kiên cường đã chẳng có bao nhiêu, ta đem đã ra dùng hết rồi, dĩ nhiên chỉ còn yếu đuối thôi.” Hàn Doanh không phục phản bác.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải chịu cái loại hình đáng sợ này, mỗi cái đánh xuống lại đau hơn cái trước, mỡ ở mông nàng có dày đến mấy cũng chịu không nổi, thật sự chỉ muốn ngất đi cho rồi, ít nhất không cần chịu đựng cái mông mình bị hành hạ a. Thế nhưng ông trời muốn trêu đùa nàng, nàng chờ đến khi kết thúc cũng không có bị ngất đi dù chỉ một chút.
Yên Nhi bôi thuốc xong, nói: “Ta trở về đây, nhớ đừng cử động nhiều, ngày mai ta lại đến giúp ngươi thay thuốc.”
“Cám ơn.” Yên Nhi gật đầu rời đi.
Yên Nhi rời đi rồi, còn một mình nàng buồn chán lại chửi rủa cái hình thức tra tấn con người này một trăm lần, hại nàng không thể đi, đứng, ngồi, nằm cũng phải nằm xấp a, chỉ cần đụng đậy một chút là đau đến chảy nước mắt.
Hàn Doanh bận mắng chửi nên không phát hiện ra có người vào phòng nàng, chỉ khi cảm thấy giường lún xuống, quay lại thì đã thấy Trương Diên Lạc lạc ngồi đó.
Hàn Doanh xụ mặt, quay đi.
“Á!” Tiếng hét vang trời.
Trương Diên Lạc rất vô tội nói: “Ta chỉ mới chạm nhẹ thôi mà, rất đau sao?”
“Vô nghĩa, ngươi thử bị như ta xem... ý nô tỳ là chỉ cần bảo vệ được điện hạ, chút đau đớn này có là gì, ha ha.” Hàn Doanh rất muốn chửi người, nhưng nhớ đến thân phận của đối phương nên vội nuốt lại những từ còn chưa chui ra ngoài, không quên nói vài câu vuốt mông ngựa.
Không thể mắng người thì đành mắng mèo vậy, Tiểu Hổ ở trong lòng Trương Diên Lạc rất anh dũng ăn một trận mắng: “Mèo thối, không phải ngươi chạy lung tung ta sẽ bị như thế này sao, lần sau còn chạy lung tung xem ta xử ngươi sao.”
Tiểu Hổ rất đang thương “meo” một tiếng, lấy hai chân trước đè lại hai cái tai, hận không thể chặn lại hết giọng bén nhọn ở ngoài.
Hàn Doanh: “...” Thực muốn đập đầu vào gối mà!!!