Tối hôm đó, Hàn Doanh vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, mục đích nàng ở lại hoàng cung này là gì?
Muốn nàng làm cung nữ, được, coi như là làm một nhân viên quèn, thi thoảng nịnh bợ cấp trên một chút, lười biếng một chút cũng không vấn đề gì. Muốn nàng hầu hạ Trương Diên Lạc cũng không sao, coi như gặp phải một lão bản khó tính khó ưa đi, thế nhưng muốn nàng lấy hắn, tuyệt đối không được!
Trương Diên Lạc là người ai chứ, chính là hoàng tử được hoàng đế sủng ái, yêu thương nhất. Hắn là người như thế nào, ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp tựa nữ tử. Trong hoàng cung ba ngàn giai nhân này cũng không ai đẹp bằng hắn. Không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu cung nữ muốn leo lên cái vị trí kia, nàng chỉ là cái cung nữ nho nhỏ, ngồi vào không phải là tự chuốc lấy phiền phức hay sao?
Trương Diên Lạc ngốc sao, dễ chọc lắm sao? Cho nàng xin đi, không bị hắn chỉnh đến chết đã là gặp may tám đời rồi.
Chung quy lại, không thể lấy hắn được, nàng nhất định phải trốn khỏi đây... A đúng đúng, phải trốn, nếu như ở đây đã chẳng có gì lưu luyến tại sao còn phải chịu cho người ta chà chạp, nàng là người thế kỉ 21 cơ mà, khà khà, Hàn Doanh ơi là Hàn Doanh, ngươi nên nghĩ ra sớm mới phải.
Trong lòng âm thầm quyết định, Hàn Doanh lăn ra ngủ ngon lành.
Mặc dù Liễu Uyển Nghi không thể chấp nhận cung nữ kia, nhưng mà quả thật là không còn lựa chọn nào khác, đành phải thuận theo. Sáng sớm đã cho người đi mời Trấn Vương phi tới Nam Uyển Cung bàn chuyện. Người này là vương phi của nhị vương gia, từ trước khi bà vào cung làm phi quan hệ rất tốt, nhiều năm nay lại càng thân thiết hơn, chuyện thu nhận nghĩa nữ cũng chỉ có thể nhờ vào người này.
Liễu Uyển Nghi còn đang suy nghĩ, thái giám đã thông báo Trấn vương phi đến. Bà cũng không vòng vo, liền nói thẳng: “Ta muốn ngươi giúp ta thu nhận một người.”
Trấn vương phi kia sớm đã nghe chuyện hôn sự của tứ hoàng tử nên vừa nghe Liễu Uyển Nghi nói thế liền hiểu được, cười nói: “Được, không biết người kia là ai?”
Biết là Trấn vương phi sẽ nhận lời nhưng khi nghe bà ấy tận miệng đồng ý vẫn không hỏi thở phào, quay sang Yên Nhi nói: “Gọi Hàn Doanh tới đây.”
Yên Nhi lập tức đáp một tiếng: “Vâng.” Rồi quay người rời đi, chẳng mấy chốc đã quay lại, sau lưng còn dẫn theo một cung nữ.
Trấn vương phi nhìn cung nữ ấy chăm chú, nàng không quá xinh nhưng cũng coi là thanh tú, ánh mắt linh hoạt, sắc xảo. Bà cảm thấy nhận một nghĩa nữ như vậy cũng không tệ, chủ động nói chuyện: “Ngươi tên Hàn Doanh?”
Hàn Doanh đang hầu Trương Diên Lạc ăn điểm tâm lại bị Yến Nhi gọi đến đây, còn đang nghĩ xem vị phu nhân quý phái kia là ai thì lại nghe bà ấy hỏi, nàng theo phản xạ trả lời: “Vâng.”
Trấn vương phi lại cười: “Bổn vương phi dưới gối chỉ có hai người con trai, hôm nay muốn thu nhận ngươi làm nghĩa nữ, ngươi có nguyện ý hay không?”
Hàn Doanh kinh ngạc không thôi, hôm qua thái độ của Liễu phi quyết liệt như vậy, không ngờ mới sáng sớm đã tìm đến cho nàng một nghĩa mẫu rồi, Liễu phi nương nương có khác, công suất làm việc thật là đáng nể.
“Nô tỳ nguyện ý, có thể làm nữ nhi của Trấn vương phi dung mạo tuyệt trần, hiền lương thục đức là may mắn ba đời của nô tỳ.” Hàn Doanh vội vàng đồng ý, không quên chêm thêm vài câu vuốt mông ngựa.
Trấn vương phi được khen, cười đến híp mắt: “Tiểu Doanh, còn gọi Trấn vương phi sao?”
Hàn Doanh nghe liền ngoan ngoãn nhỏ giọng gọi: “Mẹ!” làm Trấn vương phi gọi đến vui vẻ.
Sau khi Trấn vương về cũng dẫn theo Hàn Doanh xuất cung, một đường trở về Trấn vương phủ, cấp cho nàng một căn phòng rộng rãi, lại cấp cho nàng một cái nha hoàn ngoan ngoãn đáng yêu, chờ nàng sửa sang lại cho giống một thiên kim tiểu thư mới đem nàng giới thiệu với toàn bộ hạ nhân trong phủ.
Hàn Doanh vô cùng vui vẻ, hôm qua vừa mới nghĩ trốn khỏi cung, hôm nay lại có thể đường đường chính chính mà ra khỏi cung. Không những thế, bây giờ nàng là đại tiểu thư của vương phủ, ăn ngon mặc đẹp, có người hầu hạ, tới đâu lâu như vậy ruốt cục cũng có thể thoát khỏi thân phân cung nữ rồi. Quan trọng nhất chính là không cần phải ngày ngày nhìn cái vẻ mặt đáng ghét khó ưa của Trương Diên Lạc nữa.
Hàn Doanh ở Trấn vương phủ, vô cùng tích cực làm một đại tiểu thư, hoàn toàn quên mất cái hôn sự kia.
Trước Hồng Điệp lâu đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng kì quái, một vị công tử trắng trẻo, nho nhã giằng co với tiểu đồng, luôn miệng nói: “Tiểu Hoa, ngươi mau bỏ tay ra.”
Tiểu Đồng kia sống chết túm lấy một tay của vị công tử, cắn môi ủy khuất, nhưng nhất quyết không buông, yếu ớt nói: “Công tử, nơi này không thể vào.”
Vị công tử kia không phải ai khác mà chính là Hàn Doanh.