Lâm Lạc Tiếu vào cung cũng đã hơn một tuần.
Tuy thời gian ngắn nhưng nàng đã kết giao với rất nhiều bằng hữu, hơn nữa nàng còn được ngủ riêng một giường nhờ có quan hệ tốt với Thái giám tổng quản. Càng nghĩ nàng thật khâm phục bản thân mình ~ Đang suy nghĩ, tiếng gọi từ xa khiến nàng giật mình.
- Tiểu Lạc tử! Ngươi..ngươi nghe tin gì chưa?
Tiểu Lâm tử hốt hoảng chạy vào.
- Ngươi từ từ nói không vội nha!
Nàng vừa nói vừa đưa trà cho hắn uống.
- Ngày mai, chúng ta sẽ được phân vào các cung làm việc, nghe nói khả năng vào hầu hạ hoàng thượng của chúng ta rất cao vì ở Càn Thanh cung đang thiếu thái giám!
Hắn vui vẻ hớn hở nói.
- Có gì hay ho, ở đây làm việc rất tốt, hầu hạ hoàng thượng có gì vui?
Nàng thờ ơ uống trà.
- Suỵt!! Ngươi thật là... hầu hạ hoàng thượng thì sẽ có nhiều phúc lợi!
- Có nhiều tiền hơn không?
Nàng bắt đầu thấy hứng thú.
- Đương nhiên, làm tốt còn được thưởng nhiều!
- Hảo! Có tiền thì tốt!
*******
Quả nhiên, sáng hôm sau Thái giám tổng quản đã dẫn nàng và những thái giám khác đến từng cung nhận việc. Không ngờ nàng và tiểu Lâm tử sẽ làm việc ở Càn Thanh cung.
- Tiểu Lạc tử! Chúng ta thật may mắn!
Tiểu Lâm tử vui vẻ nói.
- Đương nhiên!
Nàng mỉm cười đáp lại.
Nàng và tiểu Lâm tử vừa quét rác vừa nói chuyện.
- A...Tiểu Lạc tử.. ta phải đi nhà xí!!
Tiểu Lâm tử nhanh chóng rời đi.
Nàng nhìn thấy vậy liền muốn cười.
- Đi mau lên rồi quay lại!
Thế nhưng, một lúc sau hắn vẫn chưa quay lại, nàng nghĩ vậy liền chạy đi tìm hắn. Đến khúc cua liền nghe tiếng hắn:
- Nương nương tha mạng! Nương nương mạng!
Tên ngốc này quả nhiên lại gây chuyện. Nàng từ xa đã thấy hắn đang quỳ gối trước một nữ nhân, chắc là phi tử nào đó của hoàng đế.
- Mau lôi hắn ra chém đầu cho bản cung!
Nghe vậy, nàng liền nhanh chóng chạy đến. Tuy nàng không thích lo chuyện bao đồng, nhưng tiểu Lâm tử là bằng hữu đầu tiên của nàng, nàng không thể bỏ mặc hắn.
- Khoan đã!
Nàng hô to khiến mọi người đều nhìn nàng.
- Xin nương nương bớt giận! Đây là thái giám cùng phòng với nô tài, xin hỏi hắn đã gây ra tội gì?
Nàng bình tĩnh quỳ gối.
- Ngươi đừng hòng xin tha cho hắn, hắn dám làm bể đồ của bản cung, nếu ngươi muốn ta chém luôn đầu của ngươi!
Quả là nữ nhân chua ngoa hiểm độc.
- Nương nương không thể giết hắn!
Nàng ngẩng đầu lên khẩn cầu.
Vừa nhìn thấy mặt nàng, nữ nhân kia mặt hơi biến đổi, còn hơi ửng hồng.
"Ngoài hoàng thượng ra, trong cung chỉ có thái giám này nhìn đẹp mắt!"
Nàng ta nhất thời say mê.
- Tại sao ta không thể giết hắn!
Giọng điều nàng ta đã có chút mềm mỏng.
- Có phải nương nương gần đây hay nhức đầu, choáng váng, còn hay mệt mỏi đúng không? Còn nữa.. gần đây hoàng thượng ít đến chỗ người~~
Nàng nói năng lưu loát không chút giả dối.
- Sao ngươi lại biết?
Nàng ta có chút ngạc nhiên.
Ta đương nhiên biết, nữ nhân ngươi nhìn gầy guộc, mặt hơi xanh, chắc chắn là hay ăn kiêng, hơn nữa mắt có quầng thâm do thức khuya, chắc là ngồi chờ hoàng thượng đến sủng hạnh. Lúc trước Lâm Lạc Tiếu nàng thường giả xem tướng số gạt tiền, đương nhiên nhìn một chút là phán như thần.
- Nô tài từng học xem tướng nên nhìn là biết, ấn đường của nương nương hơi đen, phạm phải âm khí, nếu bây giờ sát sinh thì tình trạng sẽ rất tồi tệ. Còn nếu người tha cho tên nô tài này sẽ tích phúc, sắp tới sẽ gặp may mắn!
Lâm Lạc Tiếu dõng dạc từng chữ.
- Thật sao...?
Nữ nhân trong cung quả là ngực to não nhỏ.
- Nô tài không dám dối trá!
Nàng biết mọi chuyện đã ổn.
- Vậy được, hôm nay bản cung tha cho cẩu nô tài ngươi!
Nàng ta hướng về tiểu Lâm tử đang quỳ.
- Đa tạ nương nương! Đa tạ nương nương!
Tiểu Lâm tử dập đầu rối rít, thấy vậy nàng liền dìu hắn đứng lên, chuẩn bị đi thì thấy mọi người quỳ xuống hô to:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Nàng quay lại liền thấy một nam nhân mặc hoàng bào, ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn, nàng liền há hốc miệng...
- Chẳng..chẳng phải là thối nam nhân đó..đó sao? Thiên a... thì ra hắn là đương kim hoàng thượng..! Nàng chết chắc rồi a~~
- Nô tài to gan! Thấy hoàng thượng không mau hành lễ!
Người lên tiếng chính là người lúc trước đi cùng hắn, thì ra là thái giám.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Nàng thức thời quỳ xuống hành lễ.
- Bình thân!
Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên.
- Tạ hoàng thượng!
Nàng từ từ đứng dậy, cúi đầu không dám nhìn hắn.
- Ái phi! Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Hắn quay sang hỏi nàng ta.
- Bẩm hoàng thượng! Không có gì, chỉ là nô tài kia vụng về làm vỡ bát chè thiếp định mang cho hoàng thượng!
Nàng ta quay sang chỉ vào tiểu Lâm tử.
- Vậy nàng không xử phạt hắn?
Hắn mỉm cười cất tiếng.
- Thần thiếp nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần làm lớn chuyện!
Nàng ta cười duyên đầy nhân từ.
- Ái phi quả là rộng lượng!
CMN, nhìn đám người này nói chuyện qua lại đầy giả tạo Lâm Lạc Tiếu nàng quả thật buồn nôn, đúng là tức cười!
- Mau dọn dẹp chỗ này đi, lần sau phải cẩn thận!
Hắn cất giọng trầm thấp.
- Nô tài tuân mệnh!
Tất cả mọi người đều khom người.
- Còn nữa, ngươi gọi là gì?
Hắn hướng nàng mỉm cười hỏi.
- Nô tài gọi là tiểu Lạc tử!
Nàng bình tĩnh xưng tên nhưng trong lòng hơi run rẩy.
" Chẳng lẽ hắn nhận ra mình?"
- Ngươi rất giỏi ăn nói, có năng khiếu làm thầy tướng số!
Hắn nhìn nàng cười đầy nguy hiểm.
Nàng bắt đầu lo sợ, hắn là nhận ra nàng nói dối, thì ra hắn đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Nhìn mặt hắn thật đáng ghét, đáng ghét!~~~
- Ta chỉ đùa thôi!
Đại ca, huynh thật biết đùa, đùa cũng có thể gây án mạng a~~
- Còn nữa, nhìn ngươi thật quen mắt!
Hắn nghiêm túc nhìn nàng.
- Chắc hoàng thượng nhầm lẫn, nô tài chưa từng gặp ngài!
Hắn không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng đầy ý vị.
" Tiêu nàng rồi, nàng có cảm giác bị hắn nhìn thấu a~~"