Lưu manh phúc thần công X dương quang suy thần thụ
Suy thần tái thế tiểu thụ mỗi ngày đều cực kỳ xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị mắc răng, sau đó hắn nhận thức phúc thần hạ phàm tiểu công.
Phúc thần: Tôi trời sinh may mắn, cậu với tôi tiếp xúc thân thể, có thể làm cho cậu không xui xẻo.
Suy thần: Thiệt hay giả?
Phúc thần: Ôm một lần may mắn mười giây, hôn một lần may mắn một giờ...
Suy thần: Vậy tôi muốn may mắn một giờ.
--- ------ ----
Mưa rào giàn giụa.
Theo trên tin tức nói, đây là cơn mưa lớn nhất từ 8 năm nay trong toàn phạm vi thành phố, có những chỗ địa thế bị trũng đã bị nước ngập đến lầu một.
Mặc dù là như vậy, học sinh cùng người đi làm vẫn cứ muốn gió mặc gió, mưa mặc mưa mà ra đường.
Cách trường trung học khoảng hai km, một chiếc xe ô tô đứng ở ven đường nước đọng, tài xế đang cố khởi động động cơ, khuôn mặt u sầu mà nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ngồi ở sau xe ôm cặp sách, nói xin lỗi: "Thiếu gia, xe hình như là hỏng rồi, tôi xuống đón một chiếc taxi, cậu đi học trước đi."
Thiếu niên ngồi phía sau mặc một bộ đồng phục học sinh xanh lam, trên chân mang ủng đi mưa, gương mặt tinh xảo, một đôi mắt to màu hổ phách, ánh mắt mềm mại sạch sẽ, khóe môi tự nhiên hơi nhếch lên, trời sinh mang theo vài phần ý cười.
Hắn tên Diệp Phi Chu, là con độc nhất của nhà tài phú quanh năm vững vàng trong top 10 những doanh nhân thành đạt, một tiểu thiếu gia ngậm lấy thìa vàng ra đời.
"Không cần đâu chú Lý, trời như vậy đón không được xe." Diệp Phi Chu đối với chuyện ô tô bị chết máy sớm đã thành thói quen, ngược lại xe đưa đón mình tan học bình quân bảy ngày vì các loại nguyên nhân mà chết máy một lần, xe cũng đổi vài lần nhưng là không có lần nào ngoại lệ, Diệp Phi Chu từ lâu ở trong lòng nhận định là bởi vì số mình xui xẻo, thậm chí sáng sớm hôm nay nhìn thấy mưa lớn như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là "Ngày hôm nay đi học trên đường nhất định không thuận lợi", kết quả quả nhiên không ngoài dự đoán.
Diệp Phi Chu ở trong lòng cười khổ hai tiếng, cầm lấy dù xếp sau chỗ ngồi, đem cặp sách ôm trước ngực phòng ngừa bị ướt, sau đó nhìn tài xế lộ ra một cái trấn an mỉm cười nói: "Chỉ còn hai km, cháu chạy là đến nơi."
Tài xế thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu dặn dò hai câu, Diệp Phi Chu liền đẩy cửa xe ra bung dù, hướng trường học chạy đi.
Mưa rào tầm tã, dội đến thủy quang hỗn loạn, làm người ta không thấy rõ con đường.
Ngày hôm nay tiết đầu tiên là vật lý, thầy vật lý là người tính khí táo bạo nhất toàn trường, không có ngoại lệ, hơn nữa tựa hồ đặc biệt thích làm Diệp Phi Chu không qua môn được.
Diệp Phi Chu không muốn đến muộn tiết của thầy ấy, vì vậy chân bước nhanh hơn một chút, kết quả chạy chạy bỗng nhiên trượt đi, cả người nhào về phía trước, khốc liệt mà ngã sấp xuống đất...
Diệp Phi Chu cấp tốc nhảy dựng lên, lại phát hiện dù đi mưa của mình mới vừa bị một trận cuồng phong thổi tới cuốn đi, Diệp tiểu thiếu gia vỗ vỗ cặp sách dính nước, đang muốn qua đường kiếm dù, thì một chiếc xe jeep màu đen bạo ngược mười phần đột nhiên thắng gấp một cái ở trước mặt hắn.
Diệp Phi Chu định thần nhìn lại, là một chiếc đã ngừng sản xuất rất lâu Hãn Mã h1.
"Lên xe." Xuyên thấu qua cửa sổ xe, có thể mơ hồ nhìn thấy một nam nhân ngồi chỗ điều khiển.
"A..." Diệp Phi Chu do dự một chút, thông qua cửa sổ xe về sau nhìn lại, mặt sau thoạt nhìn là không có một bóng người.
Vì vậy Diệp Phi Chu đã bị mưa rào xối ướt sũng cắn răng một cái mở cửa xe ngồi xuống, vừa nói cám ơn vừa cấp tốc nhìn lướt qua phía sau xe, xác nhận phía sau không có người nằm úp sấp trốn trong đó, mới yên lòng đóng cửa xe nói: "Tôi muốn đi Tam Trung, anh tiện đường không?"
Bởi vì lúc bảy tuổi bị bắt cóc một lần, cho nên gần mười năm trôi qua, Diệp Phi Chu đối người lạ vẫn có chút cảnh giác.
Đại khái sẽ không có người lái Hãn Mã làm bắt cóc đi, quá bắt mắt...
Người kia mở miệng, chậm rãi nói: "Cậu đi đâu, tôi đều tiện đường."
Làn điệu chậm rãi, trầm thấp mà mềm nhẹ, dường như tiếng cello trong bóng đêm, có một loại gợi cảm.
Diệp Phi Chu sửng sốt một chút, giương mắt nhìn qua.
Ngồi ở chỗ tài xế là một nam nhân trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, hắn có một gương mặt tuấn tú, sống mũi cao thẳng thẳng tắp, một bên khóe môi nâng lên, cười có chút hỏng, quần áo thể dục tựa hồ có hơi bao khỏa cơ ngực phồng lên xinh đẹp, vải vóc hơi căng, tay áo hạ đường nét cơ nhục trôi chảy đẹp đẽ, một tay cầm vô-lăng, một tay ấn cần đổi tốc độ.
—— một nam nhân anh tuấn, gợi cảm bức người.
Xe khởi động, Diệp Phi Chu hai gò má hơi nóng mà quay trở lại, nhìn nước thấm ướt tóc mái đến đồng phục học sinh, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, cả người tôi đều ướt đẫm..." làm xe cũng bị ướt.
Diệp Phi Chu nửa câu nói sau còn chưa kịp nói ra, đối phương đã đưa một tờ khăn giấy qua, không đợi Diệp Phi Chu nhận, đã trực tiếp nhẹ nhàng đặt trên mặt hắn, giống như là muốn giúp hắn lau, đầu ngón tay nhẹ nhàng trên khuôn măt ướt nhẹp của Diệp Phi Chu lau một cái, nói: "Không sao, lau một chút."
Diệp Phi Chu tiếp nhận khăn giấy, xoa xoa mặt cùng mái tóc, sau đó mở cặp sách lục xem.
Vì không muốn cặp sách bị xối ướt mới cố ý ôm trước mặt, không nghĩ tới lại cố tình quăng ngã.
Không, cũng không phải nói không nghĩ tới, ngược lại chính mình luôn luôn đặc biệt xui xẻo, chắc là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, không tin tà cũng không được.
Nhưng mà may mắn là, trong bọc sách tư liệu hoàn toàn không có thấm ướt, chỉ có một cuốn đặt ở phía ngoài cùng ướt một góc, bất quá cũng không ghi thứ gì trọng yếu.
Diệp Phi Chu thả lỏng mà thở phào một cái, kéo dây kéo cặp sách.
"Đồ không bị ướt chứ?" Người lái xe bén nhạy chú ý tới động tác Diệp Phi Chu.
"Không có." Diệp Phi Chu tâm tình rất vui vẻ.
"Biết tại sao không?" Người kia duỗi ra một ngón tay thon dài, ở trong không khí quơ quơ nói, "Bởi vì ngón tay của tôi vừa nãy đụng tới cậu."
Diệp Phi Chu sâu kín liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng hoàn toàn không tin mà vẫn khách khí nói: "Cảm ơn."
"Tôi tên Thẩm Hành Vân, " người kia tựa như quen tự giới thiệu mình, " Người may mắn... Cậu thì sao?"
Đôi mắt hổ phách của Diệp Phi Chu chớp chớp, chỉ chỉ cổng trường học, cưỡng ép nói tránh đi: "Tôi đến rồi."
Mặc dù đối phương đại khái là người tốt, bất quá Diệp Phi Chu chẳng muốn nói cho người lạ tên của mình.
Thẩm Hành Vân lông mày giương lên, mỉm cười nói: "Tôi có dù, cho cậu mượn."
"Vậy thì làm phiền anh." Diệp Phi Chu không có cách nào từ chối, thân thể dính ướt không sợ, sách bị ướt sẽ nguy to, "Ở đâu?"
Thẩm Hành Vân không lên tiếng, mở dây an toàn nghiêng người, cả người bỗng nhiên ép tới Diệp Phi Chu, xe Hãn Mã thân rộng rãi, chỗ ngồi lái xe cùng ghế phụ cách nhau rất rộng, bởi vậy Thẩm Hành Vân nửa người trên cơ hồ là nằm nhoài trên đùi Diệp Phi Chu, cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng đè lên cái đùi Diệp Phi Chu, một luồng nước hoa nhàn nhạt phả vào mặt, Diệp Phi Chu cả kinh, sống lưng sốt sắng mà banh trực, cả người co rúm một chút.
Diệp Phi Chu còn chưa kịp nói gì, Thẩm Hành Vân liền nhanh chóng ngồi xuống lại, cầm trong tay một cái dù lấy ra từ hộp bên tay phải Diệp Phi Chu, tự tiếu phi tiếu đặt ở trên đùi Diệp Phi Chu: "Đây."
"Cảm ơn." Diệp Phi Chu hơi lúng túng.
Mới vừa để người ta biến thái...
Thấy Diệp Phi Chu muốn xuống xe, Thẩm Hành Vân đột nhiên kéo hắn lại, chậm rãi hỏi: "Cậu muốn trả lại tôi như thế nào?"
"A... Anh cho tôi số điện thoại, ngày mai tôi bảo tài xế đưa cho anh." Diệp Phi Chu lễ phép nói.
"Được a." Thẩm Hành Vân ánh mắt sáng lên, báo một chuỗi chữ số, "Cậu gọi qua cho tôi đi."
Nhưng Diệp Phi Chu không chỉ không nhá máy qua, hơn nữa điện thoại cũng không lấy ra, chỉ là đọc lại một lần, lập tức vẻ mặt thành thật nói: "Tôi muốn xuống."
Thẩm Hành Vân đuôi lông mày vừa kéo:...
"Tạm biệt, ngày hôm nay cám ơn anh." Diệp Phi Chu khéo léo nở nụ cười, che dù bước nhanh đi vào cổng trường.
Thẩm Hành Vân đưa mắt nhìn bóng dáng Diệp Phi Chu dần dần đi xa, mãi đến tận lúc không nhìn thấy, hắn mới thu hồi ánh mắt.
"Mình không trở lại nửa tháng..." Thẩm Hành Vân phát ra một chút giật mình, biểu tình tà mị quyến cuồng bỗng nhiên biến đổi, cắn răng nghiến lợi trên tay lái mạnh mẽ đập một quyền, bi phẫn gầm hét lên, "Tại sao đã lớn như vậy!?"