Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 19


Giờ khắc này, trong đầu Phương Tài Đức hiện lên vô số khủng hoảng, nếu gã ngẩng đầu sẽ có thể thấy gã chảy mồ hôi lạnh đầy mặt.
Gã khác Lư Tú Cần, gã biết trên thế giới này có những thứ rất tà môn, hơn nữa cũng là người được lợi trong đó.

Gã nhớ rất rõ ràng, mình vốn dĩ đang bận rộn một đơn hàng lớn lại đột nhiên ngủ mất, sau đó liền thân bất do kỷ mà bị đưa tới nơi này.

Gã cũng nhớ rõ, lúc tiến vào là đi theo sau một người phụ nữ chân không chấm đất.

Chỉ là người phụ nữ không thấy đâu nữa, gã hoàn toàn không tài nào phản kháng mà bị áp nằm sấp xuống, lại không nhìn thấy bất luận người nào động thủ.
Đó…… Không phải người, lại sẽ là cái gì?
Phương Tài Đức không thể không sợ hãi, nhưng gã không nghĩ ra được biện pháp, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Cái gì quan viên cáo trạng gã không tin, nhưng bọn họ nhất định là đang giúp đỡ Đàm Tố.

Rõ ràng cả đêm hồi hồn còn chưa tới, con nhỏ đó tìm được giúp đỡ từ đâu? Gã rõ ràng đã làm tốt tất cả chuẩn bị, vì cái gì……
Mà Lư Tú Cần lại kêu gào đến lợi hại hơn, miệng ả đầy trào phúng mà nói: “Tùy tiện tìm một con đàn bà giả làm như là quỷ đang chọc ghẹo ai vậy? Tùy tiện tìm một bộ phim kinh dị còn dọa người hơn bây giờ nhiều.

Lại nói tôi cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm, cho dù có quỷ thì thế nào? Có thể làm gì được tôi? Tôi căn bản không sợ! Tôi nói các người thức thời một chút đi, muốn làm tin tức hot mà chỉ bằng mấy tên diễn viên quần chúng nát bét này đó hả? Thật khinh Lư Tú Cần tôi quá nhỉ! Tôi nói cho các người biết, nếu các người không thả bọn tôi ra…."
Phương Tài Đức cúi đầu xuống thật sâu.
Con đàn bà ngu Lư Tú Cần này, kêu đi, tiếp tục kêu đi, tốt nhất làm tất cả mọi người chỉ nhìn bả.
Nhưng rất nhanh, một hơi thở âm lãnh chậm rãi lan tràn lại đây.
Cổ họng Phương Tài Đức gian nan mà lăn lộn.
Có thứ gì đang tới…… Đừng chú ý đến gã, ngàn vạn đừng chú ý đến gã……

Hơi thở âm lãnh tựa như nghe thấy được gã nói, dần dần dừng lại ở bên cạnh Lư Tú Cần.
Có một tiếng nói quen thuộc lại mờ mịt vang lên, mang theo lạnh lẽo khiếp người.
“Thật sự…… không sợ…… sao?”
Gió âm thổi vào cổ Lư Tú Cần, ả nổi hết cả da gà, sắc mặt bỗng chốc biến thành trắng bệch, một loại cảm giác sởn tóc gáy làm cả đột nhiên duỗi tay đẩy —— sau đó, tay ả bị bắt lấy.
Cái tay bắt lấy ả lạnh băng đến tận xương, làm ả cầm lòng không đậu mà run run lên.
Lư Tú Cần đột nhiên có chút lạnh sống lưng, ả chậm rãi quay đầu……
Đối diện với một đôi mắt quỷ đỏ tươi như máu.
Trên mặt cô gái trắng nhợt tràn ngập ác ý, vào thời điểm Lư Tú Cần nhìn qua, cô cong lên đôi môi đã trở nên trắng hếu, chợt nhoẻn dần lên, vẫn luôn nhoẻn đến tận mang tai.
Lư Tú Cần hoảng sợ mà kêu to: “A a a ——”
Ả điên cuồng mà vung cánh tay, muốn rút tay của bản thân ra, nhưng một tay khác giống như là móng vuốt bén nhọn mà chặt chẽ nắm chặt lấy tay ả.

Cùng lúc đó, mặt quỷ vốn trắng bệch lại mỹ lệ của cô gái càng ngày càng vặn vẹo, biến ra quỷ tương dữ tợn, cái miệng quỷ kéo đến tận mang tai đột nhiên há to, bỗng nhiên nhào cắn đến ả!
Trong đầu Lư Tú Cần trống rỗng, hoảng sợ mãnh liệt thổi quét đến!
Ả hôn mê.
Nữ quỷ không buông tay, cô dùng một bàn tay bắt lấy Lư Tú Cần, một bàn tay khác chống thân thể, kéo ả từng bước từng bước bò đến Phương Tài Đức.

Mỗi một đoạn cô bò qua dưới thân đều xuất hiện một đường vết máu, tản mát ra ra mùi tanh ngọt.
"Con tôi, đứa con đáng thương của tôi….

Còn chưa kịp lớn lên, đã trôi đi……”

“Phương Tài Đức, tại sao ngươi lại muốn giết ta? Thật tàn nhẫn……”
“Hộc hộc…… Ta muốn các ngươi…… Muốn các ngươi……”
“…… Đền mạng!”
Phương Tài Đức không thể tự khống chế mà run lên một chút, nhưng gã biết gã không thể loạn.
Giờ khắc này, gã buột miệng thốt ra: “Tố Tố em hiểu lầm rồi, anh không phải muốn giết em, đó chỉ là một hiểu lầm.

Em biết đó, con người sau khi chết ký ức sẽ vặn vẹo, em cẩn thận ngẫm lại đi, anh cho em uống gì đó, nhưng đó là để chữa bệnh cho em mà! Anh là muốn em tốt hơn một chút, trước đó anh còn nói với em, muốn dùng cả đời tới bồi thường cho em.” Ngữ khí gã bỗng nhiên trở nên kịch liệt, “Nhất định là độc phụ Lư Tú Cần này, bà ta thay đổi đồ anh cho em uống! Là bà ta muốn giết em, bà ta vẫn luôn ghen ghét em, bởi vì anh yêu em, cả đời anh chỉ ái em, anh muốn cùng em ở bên nhau.

Chúng ta trước kia vui vẻ vậy mà, đúng không em? Em còn có con của anh nữa! Chúng ta sau này vốn hẳn là càng có nhiều con cái, đều do con độc phụ này làm trở ngại chúng ta!”
Một hơi nói tới đây, giọng nói Phương Tài Đức trở nên thật dịu dàng: “Tố Tố, cho dù em đã chết, anh cũng yêu em.

Anh lập tức liền ly hôn với Lư Tú Cần, sau đó anh cưới em, được không?”
Đàm Tố nghe bọn họ nói, trên mặt quỷ lộ ra biểu cảm tựa khóc tựa cười.
Đây là người đàn ông cô đã từng yêu, vì tự cho là đúng, muốn giữ mạng mà không tiếc nịnh nọt, không tiếc đẩy người vợ kết tóc của mình ra, đem toàn bộ trách nhiệm đều đùn đẩy lên người vợ mình….

Thật là xấu xí cực kỳ, thật là làm cô ghê tởm!
Mà Phương Tài Đức thấy Đàm Tố ngẩn ngơ giật mình, còn tưởng rằng lời mình nói có hiệu quả, vội vàng lại nỗ lực dỗ dành: “Tố Tố, anh biết em cũng là yêu anh……”
Đàm Tố đột nhiên ngửa mặt lên trời cười điên cuồng lên, oán khí cả người sôi trào, tràn ngập không cam lòng và tự giễu.
Sau đó, cô hung hăng mà vứt Lư Tú Cần xuống mặt đất.

“Câm miệng!” Đàm Tố tát một cái đánh nghiêng Phương Tài Đức, lại tát thêm một bàn tay qua đi, “Ghê tởm! Ngươi câm miệng cho ta!”
Phương Tài Đức bị đánh đến hồn thể chấn động, đau đớn vô cùng, nhưng gã lại ngược lại liên tục nói: “Phải, trước kia đều là anh sai, Tố Tố em cho anh thêm một cơ hội đi, anh nhất định sẽ yêu em đàng hoàng ——”
Ngay sau đó, giọng nữ càng sắc nhọn hơn vang lên.
“Phương Tài Đức đồ rùa rụt đầu, ông muốn đi cùng con ả đê tiện kia sao? Ông không làm tôi thất vọng à?"
Đàm Tố lạnh lùng mà cười: “Lư Tú Cần, Tài Đức hắn vừa mới nói với ta, là ngươi giết ta, ta thành quỷ thì hắn cũng yêu ta.

Còn bảo ta giết ngươi, sau đó cùng hắn song túc song phi nữa kìa.”
Lư Tú Cần điên cuồng, ả hung hăng mà nhào về hướng Phương Tài Đức, dùng sức cào mặt gã.
"Thứ chó vong ân phụ nghĩa! Lúc trước ông một hai phải theo đuổi tôi, dùng xong rồi liền muốn đá văng đúng không? Tôi nói cho ông nghe, ông vĩnh viễn đều là chồng của Lư Tú Cần này, muốn nữ quỷ giết tôi, ông nằm mơ đi!” Ả thét chói tai, liều mạng đá đánh, “Nước kia rõ ràng là ông cho tôi! Là ông nói ông sợ tiện nhân kia ra ngoài nói ra nói vào ảnh hưởng đến thanh danh của ông, ông sợ nó ầm ĩ tới cửa, ông bảo tôi giết nó! Ông còn bảo đảm đây là một lần cũng, sau này sẽ yêu tôi tử tế! Toàn tâm toàn ý với tôi! Ông chính là bảo đảm vậy sao? Bây giờ ông còn dám đẩy lên người tôi! Ông muốn tôi chết, vậy chúng ta cùng đi chết đi ——”
Lúc nói xong một câu cuối cùng, Lư Tú Cần hung ác mà bóp lấy cổ Phương Tài Đức.
Phương Tài Đức dùng sức mà kéo ả ra, trở tay tát một bàn tay lên mặt ả.
“Người là bà giết! Nước bùa là bà rót! Bà con mẹ nó mới là hung thủ!”
·
Trên công đường, Nguyễn Tiêu mặt không biểu cảm mà nhìn đôi vợ chồng cặn bã cấu xé tứ tung bên dưới, lại nhìn một cái sang Đàm Tố thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh, oán khí quay cuồng nhưng thần trí cực kỳ thanh minh, đột nhiên vỗ kinh đường mộc xuống một cái.
“Trên công đường, không được rít gào!”
Động tác Phương Tài Đức cứng đờ, nhưng Lư Tú Cần chẳng quan tâm, lại nhào đến Phương Tài Đức cấu xé đánh qua, hung hãn mà nhục mạ, Phương Tài Đức bị cào bị đánh vài cái, cũng bị khơi dậy hung tính.
Hai sinh hồn lại lần nữa cấu xé nhau.
Nguyễn Tiêu lại vỗ kinh đường mộc, quát: “Rít gào trên công đường, tội này nên đánh!”
Nói xong, cậu đưa mắt ra hiệu với "Phán Quan áo đỏ" đứng bên cạnh.
Lý Tam Nương hiểu ý.
Giây tiếp theo, cô từ ảo giác Phán Quan biến thành ảo giác Vô Thường, cầm lấy một cây chổi trong góc nhà xác, rót vào quỷ lực nhắm ngay hai kẻ cặn bã, dùng sức đánh xuống! Chỉ một cây gậy, hai sinh hồn này đã bị đánh ngã, những gậy kế tiếp quất đánh tán loạn lên bọn chúng một hồi, thẳng đánh đến khi chúng quay cuồng đầy đất, trốn chui trốn nhủi như chuột không cửa.
Phương Tài Đức và Lư Tú Cần nào từng chịu khổ như vậy? Kêu thảm liều mạng trốn tránh, cây gậy kia lại giống như không chỗ không ở, mỗi một cái đều thật thật tại tại mà đánh vào trên người bọn chúng.
“Đừng đánh! Đừng đánh!”

“Mau dừng tay! Tao cho bọn mày đẹp mặt….

Tôi không nói nữa đừng đánh! Đau quá!”
Mặt quỷ của Đàm Tố trắng bệch, nhìn hai người chật vật bất kham, nhịn không được nở nụ cười.
Cô cười hai người kia, cũng cười chính mình, đầy mặt đều là trào phúng.
Ước chừng sau mấy chục roi Lý Tam Nương mới ngừng tay, một lần nữa đứng bên cạnh Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu lạnh lùng mở miệng: “Lư Tú Cần, trượng phu của ngươi Phương Tài Đức đã cung khai, nói ngươi dùng nước bùa hại chết Đàm Tố, ngươi có nhận tội hay không?”
Lư Tú Cần bị đánh sợ, nhưng ả tuyệt đối sẽ không để Phương Tài Đức yên ổn, lập tức nói: “Nước bùa là tôi rót, nhưng bùa là Phương Tài Đức cấp cho.

Hắn rất sĩ diện, sợ Đàm Tố thật sự đi công ty làm ầm ĩ, nên muốn Đàm Tố chết đi.” Nói đến đây ả phi một ngụm, “Cái thứ giả mù sa mưa, còn luyến tiếc con tiểu tam đê tiện đó, chuyện đã kế hoạch từ sớm rồi mà hắn còn nói nhiều như vậy.”
Phương Tài Đức thề thốt phủ nhận: “Tiện nhân này vì thoát tội nên oan uổng tôi, toàn bộ sự kiện đều là một mình bà ta làm, tôi thừa nhận tôi yếu đuối, nhưng mà tôi yêu Tố Tố……”
Lư Tú Cần đánh gãy lời gã nói: “Đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch! Cái gì tôi vì thoát tội oan uổng ông, bùa kia chính là của ông, trước kia ông cũng dùng thứ này hại qua vài người rồi, cũng không phải chỉ mỗi mình Đàm Tố.

Ông muốn đẩy lên người tôi, đừng có nằm mơ!”
Phương Tài Đức vội vàng nói: “Bà ta đang nói dối, hiện tại bà ta muốn tôi cùng chết với bà ta nên mới nói như vậy.

Tôi không có làm chuyện xấu, càng đừng nói trong tay dính phải mạng người, thật sự không phải tôi!”
Nguyễn Tiêu nghe hai người này khai đủ các loại lời khai, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh.
Lư Tú Cần và Phương Tài Đức còn đang cãi cọ dần dần cảm giác được không khí không đúng, chậm rãi im miệng.
Giọng điệu của Nguyễn Tiêu lạnh băng: “Các ngươi cũng biết, cái gì gọi là ngẩng đầu ba thước có thần linh’?”
Không chờ nam nữ cặn bã trả lời, cậu lại mở miệng tiếp.
“Người ở dương thế cho rằng, lời này ý là vì thần linh ở phía trên ba thước chăm sóc bốn phương, nhưng mà với âm giới, trên công đường, chỉ có một ý.” Cậu rõ ràng mà đọc từng chữ, nói: “Ở trên công đường, thẩm vấn các quỷ, nói dối vô dụng.”.

Bình Luận (0)
Comment