Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 30


Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: KaoruRits.
—— Có hơi quen mắt, gặp qua… hai lần?
Tông Tuế Trọng khẽ gật đầu thăm hỏi.
Nguyễn Tiêu đứng ngoài cửa, rất xấu hổ.
Trông ánh mắt, là nhận ra cậu rồi hả—— Vị này không phải tiếp quản công ty trăm công ngàn việc sao, tại sao một nhân vật nhỏ xíu bèo nước gặp nhau như cậu còn bị nhận ra được?!
Giờ khắc này, tâm lý cậu vốn đã chuẩn bị tốt nháy mắt sụp đổ.
Tông Tử Nhạc hoàn toàn không biết giữa đại ma vương và học trưởng của nó còn có "duyên phận" khác, lập tức lôi kéo Nguyễn Tiêu bước vào phòng, lại chân chó mà đóng cửa lại, mới đặc biệt nhiệt tình mà giới thiệu: "Tuế Trọng ca! Vị này chính là bạn mà em nói với anh nè, học trưởng Nguyễn ở đại học Đế Đô!"
Nguyễn Tiêu xả ra một nụ cười: "Chào ngài Tông tiên sinh, tôi tên là Nguyễn Tiêu."
Tông Tuế Trọng đánh giá Nguyễn Tiêu.
Thiếu niên vừa mới thành niên cao gầy trắng nõn, ánh mắt rất thanh triệt, bên môi mang theo tươi cười cũng rất gây thiện cảm, chỉ là…… mang theo chút quẫn bách.

Hơn nữa tựa hồ có chút bài xích đối với anh.
Hồi ức lại hai lần gặp mặt ngắn ngủi kia, Tông Tuế Trọng bừng tỉnh.
Đối với người thiếu niên mà nói, tình cảnh như vậy có khả năng sẽ cảm thấy xấu mặt, hơn nữa anh chưa bao giờ được bọn trẻ thích, cũng không kỳ quái.
Tông Tuế Trọng không có ý làm khó Nguyễn Tiêu, thấy cậu không được tự nhiên, chỉ gật gật đầu nói câu: "Hân hạnh, tôi là anh họ của Tông Tử Nhạc, Tông Tuế Trọng." Sau đó dẫn đầu đi về hướng bàn bát tiên ngồi xuống một ghế trong đó, "Đều vào chỗ ngồi đi."
Tông Tử Nhạc nhìn nhìn Tông Tuế Trọng, lại dòm dòm Nguyễn Tiêu, cảm giác không khí có phần ngưng trọng.
Này quả thực giống như là người lãnh đạo gì đó đang gặp gỡ chính thức á…… Nó vội vàng túm Nguyễn Tiêu cũng qua ngồi xuống, hòa hoãn không khí nói: "Tới tới tới, học trưởng tới đây đi.

Chúng ta cũng ngồi xuống đi, bên này lên đồ ăn rất mau luôn á."
Nguyễn Tiêu đờ đẫn mà ngồi xuống, tâm tình khó có thể miêu tả.
Tông Tử Nhạc thấy Nguyễn Tiêu không được tự nhiên, chủ động ngồi gần Tông Tuế Trọng hơn, làm giữa Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng cách một người.
Nó là mang cả một trái tim cảm thông, nhưng bàn bát tiên chỉ có bốn mặt, Nguyễn Tiêu không ngồi kế Tông Tuế Trọng, thì phải ngồi đối diện Tông Tuế Trọng……
Nguyễn Tiêu cúi đầu uống trà, cậu vừa nhấc đầu tất nhiên thấy mặt Tông Tuế Trọng, lập tức chính là hình ảnh liên tiếp phát điên xẹt qua trong đầu, làm cậu lại nhanh chóng cúi đầu, nhưng cậu tới làm khách cũng không thể cứ mãi cúi đầu nha, không cẩn thận nâng mắt lên, liền lại lần nữa thấy mặt Tông Tuế Trọng, những hình ảnh đó lại spam trong đầu cậu ngay.
Này còn không bằng ngồi ngay bên cạnh Tông Tuế Trọng cho rồi.
Nguyễn Tiêu đã tận lực làm động tác nhỏ của mình không để dấu vết, nhưng Tông Tuế Trọng làm một "tổng tài bá đạo" năng lực nghiệp vụ rất mạnh, sức quan sát cũng rất mạnh, làm sao mà không phát hiện được?
Tông Tuế Trọng: "……"
Ấn tượng của anh đối với Nguyễn Tiêu không kém, cảm thấy Tử Nhạc làm bạn với người ta cũng không có gì không tốt, chỉ là, đối phương tựa hồ cảm thấy anh rất hại mắt.

Sau khi hơi suy xét, anh bèn không chủ động nói chuyện với đối phương nữa.
Vì thế, một người không chủ động nói chuyện, một người khác cũng không chủ động nói chuyện, còn có người tuy rằng rất cố gắng tìm đề tài, nhưng mà người nói tiếp chung quy cứ có thể giết chết đề tài, không khí tệ thế nào có thể tưởng tượng được.
Quả thực là mắt thường nhìn cũng thấy….

càng ngày càng cứng ngắc.
Tông Tử Nhạc vắt hết óc mà lải nhải, nhưng cũng sắp lẩm bẩm không ra nữa.
Rốt cuộc, cửa được nhẹ nhàng gõ vang, tức khắc trước mắt nó sáng ngời —— đồ ăn tới rồi!
Tông Tử Nhạc nhanh chân nhảy qua mở cửa.
Vài nữ phục vụ mặc sườn xám, thân hình thướt tha đi vào, trong tay đều bưng khay gỗ đỏ, trên mỗi khay có một món ăn, được các cô nhanh chóng bày biện lên bàn.
Hương thơm nóng hầm hập nổ mạnh trong phòng, tức khắc giảm bớt không khí cứng đờ.
Nguyễn Tiêu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, phóng lực chú ý đến thức ăn mới lên bàn.
Có bốn món một canh, món ăn là ba mặn một chay, mặn có cá tôm có heo bò viên các kiểu, chay chính là nấm tre dại, canh là canh suông tam tiên.

Lại có một phần điểm tâm thịt nguội, phía trên có năm loại điểm tâm sắp xếp thành hình cánh hoa tràn ra.

Có một nồi nhỏ khác là cháo đậu ba màu, một phần cơm bích ngọc.
Những món ăn bày đầy mặt bàn, trông rất nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện mỗi món phân lượng đều không lớn, điểm tâm càng là mỗi loại chỉ có tam cái nhỏ, ba tên đàn ông con trai ăn này đó hẳn là ăn no vừa vặn, sẽ không lãng phí.
Sau khi bày xong đồ ăn, các nữ phục vụ liền đi ra ngoài, chỉ để lại một cô gái mặc sườn xám, trong tay cô nắm một cái bình cổ dài, rót cho mỗi người một chén rượu hoa do Liễu thị ủ.
Sau đó, cô gái sườn xám dừng lại, thấy Tông Tuế Trọng xua xua tay, cô mới ưu nhã mà đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Người đi rồi, Tông Tuế Trọng mở miệng: "Ăn cơm đi."
Tông Tử Nhạc sợ không khí lại yên ắng lần nữa, nhanh chóng cười ha hả mà nâng chén, nói: "Tới tới, mọi người cùng nhau uống một chén trước đi.

Học trưởng Nguyễn, rượu hoa ở nơi này ngon lắm đó."
Nguyễn Tiêu hít sâu một hơi, cũng không mất mặt mũi mà giơ chén lên.
Tông Tuế Trọng liếc nhìn Tông Tử Nhạc một cái, cũng rất khách khí mà nâng chén.
Ba người nhẹ nhàng chạm chén vào nhau.
Tông Tuế Trọng và Tông Tử Nhạc đều nhấp một ngụm nhỏ phẩm rượu, cảm thấy tư vị vẫn giống như trước kia, rất thuần hậu.
Nguyễn Tiêu nghĩ có thể bớt nhai sáp một chút thì bớt đi, chỉ dùng môi nhẹ nhàng mà chạm chạm rượu hoa, căn bản không uống.
Không khí lại hòa hoãn hơn một chút.
Tông Tử Nhạc nghĩ, tiếp tục như vậy là không được, phải để đại ma vương xem trọng học trưởng làm bạn bè với nó, không khí còn phải tiếp tục làm nóng.

Vì thế nó cầm lấy đũa chung, chủ động gắp một con tôm bự cho Nguyễn Tiêu, cười hì hì nói: "Học trưởng ăn cái này đi, tươi lắm đó, là đồ biển ngon nhất."
Nguyễn Tiêu đau lòng tín ngưỡng sắp lãng phí trong một giây, sau đó rất nể tình mà cắn một ngụm —— Trong phút chốc, một hương vị tươi ngon dị thường nổ mạnh thổi quét đầu lưỡi cậu, ngon… ngon… ngon quá đi! Này này này sao lại thế này? Cậu… cậu rõ ràng còn đang xác chết vùng dậy mà!
Vô số nghi vấn quanh quẩn trong đầu Nguyễn Tiêu, nhưng động tác cậu cũng không dừng lại, ùm oàm một ngụm ăn luôn toàn bộ con tôm bự, ngon quá! Sau đó gắp một con, lại gắp một con…… Đổi một món ăn thử xem, cá biển hấp nhưng vị phong phú, ngon! Lại đổi một món, thịt viên cắn một cái là chảy cả nước sốt, ngon! Nấm tre mùi hương nồng đậm thuần hậu đến làm người ta không dám tin tưởng, uống một ngụm rượu hoa phê phê hai ngụm muốn chữ ê kéo dài lên trời cao, mấy món điểm tâm đẹp đẽ thơm ngon đủ vị….

Khẩu vị quá tạp húp miếng cháo cho thanh miệng, lại đến miếng cơm kèm theo đồ ăn, ngon quá xá là ngon!
Tông Tử Nhạc: "……"
Nó trộm mà nhìn về phía đại ma vương, có điểm lo lắng.

Động tác của học trưởng tuy rằng không khó coi, nhưng ăn đến rất…… không chậm, nó là cảm thấy như vậy rất đàn ông á, nhưng đại ma vương trên bàn cơm vẫn luôn rất nghiêm túc, sẽ không bởi vậy ấn tượng không tốt với học trưởng đấy chứ?

Thật ra Tông Tuế Trọng cũng không có sinh ra ác cảm gì với Nguyễn Tiêu.0
Tính cách anh tương đối nghiêm túc, biểu cảm không nhiều lắm, cho nên không biết bắt đầu từ khi nào, không chỉ có cha mẹ các trưởng bối đều rất ít trêu ghẹo anh, mấy đứa em khi ở chung với anh cũng đều nơm nớp lo sợ.

Vì thế lúc mọi người cùng nhau ăn cơm, bọn nhỏ không dám nói lời nào, các trưởng bối cũng sẽ bởi vì anh tồn tại mà "đoan trang" hơn một chút so với bình thường.
Cho tới nay, Tông Tuế Trọng cũng đã quen rồi.
Hiện tại gặp được một người có thể ăn nhiều thoải mái trước mặt anh, anh cảm thấy rất mới lạ, liền không tự giác nhìn nhiều hơn vài lần.
Vừa nhìn thì thấy……
Tông Tuế Trọng hoảng hốt cảm thấy, trên gương mặt trắng nõn kia hình như mơ hồ để lộ ra một loại… mừng đến phát khóc? Còn có điểm đáng yêu.
Mắt thấy đồ ăn trên bàn biến mất hơn phân nửa, Tông Tuế Trọng quét mắt nhìn bàn một cái, cầm lấy tablet bên cạnh điểm vài cái.
Năm phút sau, cửa được người ta nhẹ nhàng đẩy ra.
Vài vị nữ phục vụ im hơi lặng tiếng lại đưa đến mấy món ăn, nguyên liệu nấu ăn lấy tôm to và thịt cá là chính, dưới ý bảo của Tông Tuế Trọng, các cô cẩn thận đặt đồ ăn xuống trước mặt Nguyễn Tiêu, lại lặng yên không một tiếng động mà đi ra ngoài.
Tông Tử Nhạc kinh dị, ngẩng đầu nhìn về phía anh cả họ nhà mình.
—— Đại ma vương trúng tà hả? Anh ấy vậy mà còn quan sát thấy học trưởng thích ăn nhất thịt cá tôm, còn kêu thêm đồ ăn, còn đặt ngay trước mặt học trưởng?
Tông Tuế Trọng khẽ nhíu mày.
Nếu chiêu đãi khách, đương nhiên phải chú ý sở thích của khách, cái ánh mắt này là chuyện như thế nào?
Thong thả ung dung mà xắn cổ tay áo, Tông Tuế Trọng liếc mắt nhìn nó, bình tĩnh nói: "Ăn cơm đi."
Tông Tử Nhạc vừa nhìn thấy đại ma vương xắn cổ tay áo liền thấy sợ, phản xạ có điều kiện mà bưng chén lên, nghiêm trang mà ăn.
Ăn một lát sau, Tông Tử Nhạc đột nhiên thoải mái lên, nó lo lắng vô ích rồi, đại ma vương còn rất thích học trưởng luôn, vậy mục đích lần này cũng coi như là hoàn thành vượt mức đi? Sau đó nó không tự giác đẩy nhanh tốc độ vung đũa —— học trưởng ăn vui vẻ như vậy, còn rất đưa cơm* nha.
(*giống mấy món mặn ăn chung với cơm thì thấy ngon, ăn thêm được rất nhiều ấy)
Không bao lâu, đồ ăn trên bàn đã trở thành hư không.
Tông Tử Nhạc sờ sờ bụng, ăn no căng, nó lại phát hiện đại ma vương hình như cũng ăn nhiều hơn một chén cơm so với bình thường.
Đột nhiên, nó hiểu ra.
—— Có lẽ, đây mới là nguyên nhân chân chính đại ma vương có ấn tượng không tồi với học dì Trương.
Lúc này, Nguyễn Tiêu cũng buông đũa xuống.
Vẻ mặt của cậu bình thường, trong lòng lại giống như cơn lốc càn qua, cả người đều không tốt —— vậy mà lại xấu mặt trước mặt anh trai lỗ đen! Lần thứ ba, đã là lần thứ ba! Mặt trong mặt ngoài đều mất hết, vừa rồi vì cái gì cậu không thể nhịn một chút? Ăn ít chút sẽ chết hả, ăn chậm một chút sẽ chết hả?
Tông Tử Nhạc yên lặng mà liếc nhìn Nguyễn Tiêu một cái, lại trộm ngắm Tông Tuế Trọng một cái.
Tông Tuế Trọng vốn dĩ không cảm thấy cái gì, lại ngoài ý muốn phát hiện, thiếu niên kia đỏ mặt.

Màu đỏ này nhanh chóng khuếch tán đến cả khuôn mặt, sau đó cả cổ cũng cùng đỏ bừng, tựa hồ xấu hổ đến muốn ngất đi rồi.
Anh bình tĩnh mà nói: "Tay nghề Liễu gia tăng lên rồi, lần này đều ăn nhiều hơn một chút, cùng đi tản bộ đi."
Nguyễn Tiêu sửng sốt.
Tông Tử Nhạc vội vàng nói: "Được đó, em cũng ăn no căng rồi."
Nguyễn Tiêu tức khắc hiểu rõ, Tông Tuế Trọng câu nói kia là tìm cái cớ để cậu có thể xuống đài.
Cái mặt không có bất luận biểu cảm gì khác thường kia, trong lòng cậu có cảm kích, cũng… rất không được tự nhiên.

Cậu lo tự cảm giác xấu hổ, lo tự cảm thấy không dọa đến người ta mà mất mặt, lo tự đối đầu với người ta, thẳng đến trước khi ăn cơm não còn xoay 180 biện pháp muốn hù dọa người ta nữa kia, kết quả tới rồi bàn cơm thì cậu cứ như bị thiểu năng trí tuệ ăn đến mụ mị đầu óc, sau khi ăn xong người ta không chỉ không so đo cậu thất lễ, còn chủ động giải vây cho cậu……
Mặt Nguyễn Tiêu càng nóng hơn nữa.
Kỳ thật từ đầu tới đuôi người ta cũng chưa chủ động nhằm vào cậu bao giờ, hai lần trước suýt chút nữa sợ tới mức cậu bị phát giác lần thứ hai cũng là xuất phát từ thiện ý, mà cậu thì sao? Đối với mấy cô hồn dã quỷ xưa nay không quen biết cũng có thể đối xử tử tế, lại bởi vì một chút không cam lòng lại khi dễ người ta như vậy.
Nhận thức ngoan cố thì làm sao, không tin quỷ thần thì làm sao? Đứng ở góc độ của Tông Tuế Trọng mà ngẫm lại, anh đích xác chưa thấy qua ma quỷ mà, thân thích nhà bọn họ lúc ở trước mặt anh cũng chưa từng gặp ma, không tin không phải rất bình thường sao? Nếu anh tùy tùy tiện tiện tin ngay, vậy mới là ý chí không kiên định đó, còn có thể tuổi còn trẻ như vậy đã chống đỡ được nhiều công ty con của gia đình hay sao?
Nguyễn Tiêu vuốt phẳng tâm thái, bình tĩnh lại.
Có sai thì phải nhận, cậu cũng không phải người không thể đối mặt với sai lầm, sau khi cổ vũ khuyến khích bản thân mình, cậu trịnh trọng mà nói với Tông Tuế Trọng: "Thật xin lỗi." Chỉ có chính cậu biết, câu xin lỗi này cũng không phải chỉ bởi vì thất lễ vừa rồi.
Tông Tuế Trọng nghe ra câu xin lỗi này trầm trọng thế này, không rõ nguyên nhân, lại phát hiện chỉ có tiếp nhận mới có thể làm đối phương tốt hơn một chút.
Anh gật gật đầu nói: "Không sao."
Quả nhiên, người thiếu niên đối diện nhẹ nhàng thở ra.
Tông Tử Nhạc bị xem nhẹ nhìn hai người tương tác, cứ cảm thấy quái quái ở đâu ý.
Nhưng nó vô tư, thoắt cái liền ném ra sau đầu.
·
Sau khi ăn xong, Tông Tuế Trọng thật đúng là mang theo Nguyễn Tiêu, Tông Tử Nhạc dạo bước trong sân một lát, mới lái xe đưa bọn họ đi.
"Đi đâu?" anh hỏi.
Tông Tử Nhạc chủ động trả lời: "Tuế Trọng ca, anh đưa bọn em đến đầu phố đại học Đế Đô đi, bọn em tính xong lại đi chỗ khác chơi."
Tông Tuế Trọng đáp ứng một tiếng, nhắc nhở: "Gài kỹ đai an toàn."
Tông Tử Nhạc và Nguyễn Tiêu vội vàng làm theo.
Không bao lâu là có thể thấy được bóng dáng đại học Đế Đô, xe mới vừa chạy đến đầu con đường cái này, Tông Tử Nhạc liền ồn ào lên: "Tuế Trọng ca, ngay đây nè! Dừng ở đây đi!"
Tông Tuế Trọng chạy xe đến sát đường dừng lại, nói: "Đừng trở về quá muộn."
Tông Tử Nhạc cười hì hì: "Anh cứ yên tâm đi."
Tông Tuế Trọng lại nói với Nguyễn Tiêu: "Lúc nào rảnh thì có thể về cùng Tử Nhạc làm khách."
Nguyễn Tiêu không nghĩ tới Tông Tuế Trọng sẽ nói như vậy, vội vàng gật đầu, nói: "Dạ được, Tông tiên sinh, hôm nay đa tạ ngài đã khoản đãi." Cậu ngượng ngùng một chút, thấp giọng lại nói, "Có chỗ thất lễ, còn mong ngài thứ lỗi cho."
Tông Tuế Trọng nói: "Không cần khách khí.

Tôi và cậu cùng trường, tôi đang học năm 4, cậu cũng có thể gọi tôi là học trưởng."
Khóe miệng Nguyễn Tiêu cong giật một cái, đào ra một cảnh tượng từ một góc trong ký ức.
Ngày đó, đêm đó, lạnh lẽo lại tịch liêu, hoa khôi váy trắng thanh thuần nhu nhược đáng thương mà kêu gọi, còn không phải là kêu "Học trưởng" hay sao?
Chỉ là……
Vị này, gương mặt này, nhìn giống sinh viên chỗ nào? Lúc ấy cậu còn tưởng rằng là hoa khôi Bạch muốn chắp nối với soái ca đã tốt nghiệp nên cố ý kêu vậy đó, không nghĩ tới thật đúng là còn đi học.
Nhưng nếu đem lời nói thật nói ra thì quá vả mặt, cho nên Nguyễn Tiêu ngoan ngoãn sửa miệng.
"Dạ, học trưởng Tông."
Tông Tuế Trọng mơ hồ cảm giác ra một chút quái dị, nhưng không theo đuổi đến cùng.
Cửa xe mở ra, Nguyễn Tiêu cùng Tông Tử Nhạc xuống xe, vẫy vẫy tay với xe, rồi lại nhìn theo xe đi xa……
Chờ hai người cả xe khói xe cũng nhìn không thấy nữa, Tông Tử Nhạc mới phun ra một hơi dài hơi là dài.

"Oa, mỗi thời mỗi khắc ở cạnh đại ma vương đều kích thích vậy đó."
Nguyễn Tiêu hiện tại có ấn tượng không tồi với Tông Tuế Trọng, liếc mắt nhìn nó, nói: "Đến mức này sao? học trưởng Tông còn khá dễ ở chung mà."
Tông Tử Nhạc lôi kéo cậu tìm một chỗ gần đây ngồi xuống.
"Đó là vì anh ở chung thời gian ngắn thôi…" Nói tới đây nó đột nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay mặt nhìn về phía Nguyễn Tiêu, chớp chớp mắt, "Nhưng học trưởng ơi, thái độ đại ma vương đối với anh thật ra khá tốt đó.

Anh không biết đó thôi, trước kia anh ấy cũng gặp qua bạn em, cũng mời họ ăn cơm, lúc ấy còn coi như khách khí, xong việc đều yêu cầu em đoạn tuyệt lui tới, quả thực là chuyên quyền độc đoán."
Nguyễn Tiêu hồ nghi mà nói: "Thiệt hay giả, bá đạo như vậy cậu cũng nghe anh ta à?" Hắn lại nhíu mày, "Học trưởng Tông không giống người như vậy."
Tông Tử Nhạc đau đớn kịch liệt mà nói: "Không có biện pháp, nhà em ai có thể cự tuyệt đại ma vương chứ." Nó thấy Nguyễn Tiêu vẫn mang vẻ mặt không tin, mới sụp vai, "Thôi được rồi em nói thật nè.

Mấy người đó là bạn học cũ của em, ngày thường cứ thích đi theo em.

Khi đó không phải em còn nhỏ sao, còn tưởng rằng bọn họ thiệt tình làm bạn với em, nên sau đó anh của em mời họ ăn cơm, họ như vậy…… Chậc, quả thực chính là nguyên hình tất lộ, tất cả đều coi em như thằng ngu mà chơi, em đương nhiên nghe lời anh em nói rồi."
Nguyễn Tiêu buồn cười: "Anh cậu đúng mà, nhưng cũng rất cường thế.

Khi đó cậu hẳn là đang học lớp 11 đi, không phản kháng hả?"
Giọng điệu Tông Tử Nhạc càng đau kịch liệt, che lại mặt nói: "Phản kháng rồi á, bị đánh một trận, nên thành thật lại."
Nguyễn Tiêu im re.

Hình như rất thảm.
Hai người tùy tiện nói bậy bạ vài câu.
Tông Tử Nhạc khẽ meo meo mà nói: "Học trưởng, nghĩ xong lúc nào lại đi hù dọa đại ma vương chưa?"
Vẻ mặt Nguyễn Tiêu quái dị: "Cậu thật đúng là tận hết sức lực mà hố anh cậu nha."
Tông Tử Nhạc cười hế hế: "Em đây không phải hố anh, là đại biểu cả nhà em làm anh ấy tiếp thu sự thật."
Nhưng mà, lúc này Nguyễn Tiêu lại lắc lắc đầu cự tuyệt.
"Anh không định lại hù dọa anh ấy nữa."
Tông Tử Nhạc quýnh lên: "Tại sao vậy?" Nó nhíu lông mày nhìn chằm chằm Nguyễn Tiêu trong chốc lát, "Không phải anh bị một bữa cơm của đại ma vương thu mua đấy chứ? Đồ ăn Liễu gia là khá ngon, nhưng em cũng có thể mời anh đi ăn mà.

Học trưởng, anh tiếp tục giúp rm hù dọa anh ấy, thế nào?"
Nguyễn Tiêu phiền muộn mà mở miệng: "Là bởi vì anh ấy lớn lên đẹp."
Thật ra, ngoại trừ cảm thấy trước đó chuyện cậu làm không được ổn cho lắm ra, cậu thật sự…… có một phần rất nhỏ là bị sắc đẹp thu mua.
Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng hôm nay cậu đích xác hưởng dụng một bữa món ngon mỹ vị.

Mà chuyện này Tông Tử Nhạc làm không được, bởi vì lúc Tông Tử Nhạc mời cậu uống cà phê, cà phê cũng không có mùi vị.

Nhưng vì mặt mũi, cậu tùy tiện có lệ Tông Tử Nhạc một chút.
Tông Tử Nhạc rất hoài nghi mà nhìn Nguyễn Tiêu, nói: "Học trưởng hình như không phải lần đầu thấy mặt đại ma vương mà……"
Nguyễn Tiêu cứng lại, rất mau tìm được lý do.
"Này không phải trước kia thấy anh ta đều là dùng mắt quỷ nhìn người sao? Thẩm mỹ không giống nhau."
Tông Tử Nhạc liền uể oải.
Nó chống cằm, thở dài nói: "Được rồi, em cũng quen rồi."
Nguyễn Tiêu: "Hở?"
Lý do xàm vậy mà cũng tin sao?
Tông Tử Nhạc rất buồn bực, nhưng dùng một loại giọng điệu chấp nhận số mệnh nói: "Đại ma vương thật sự lớn lên đẹp, là đẹp nhất nhà bọn em đó……" Nó ai oán mà nhìn thoáng qua Nguyễn Tiêu, "Em còn tưởng rằng học trưởng sẽ là ngoại lệ chứ, kết quả cũng giống những người khác, ở chung không bao lâu đã bị đại ma vương thuyết phục, coi anh ấy là nam thần."
Nguyễn Tiêu: "……"
Cậu là cảm thấy có chút áy náy, cũng cảm thấy con người đối phương không tồi, nhưng thật sự không có một xu tiền quan hệ với chuyện nam thần gì à nha.
Nguyễn Tiêu đột nhiên cảm thấy không nên có lệ Tông Tử Nhạc, lập tức bổ sung nói: "Thôi được rồi anh thật, anh là cảm thấy con người anh cậu khá tốt, hù dọa anh ta thì không tốt lắm."
Tông Tử Nhạc rầu rĩ không vui: "Đúng vậy, bởi vì đại ma vương đẹp mà, cho nên hù dọa anh ấy không tốt lắm đó."
Mặt Nguyễn Tiêu cứng đờ.
Nếu thời gian có thể chảy ngược, cậu sẽ nuốt ngược câu nói kia trở lại.
Cuối cùng, cậu chỉ bất đắc dĩ mà nói: "Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, bằng không về sau anh gặp phải chuyện gì cần cậu hỗ trợ, cậu cũng thuyết phục học trưởng Tông tới chung? Anh ấy từng trải nhiều, có lẽ suy nghĩ cẩn thận hơn thì sao? Bằng không thì dù anh có hù dọa anh ấy, anh ấy cũng đều có thể sử dụng ảo giác thuyết phục chính mình, cũng không có tác dụng gì không phải à?"
Tông Tử Nhạc nghĩ nghĩ: "Được rồi, coi như học trưởng có đạo lý, em thử xem xem." Vào lúc nó còn định nói gì, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nó cúi đầu vừa nhìn thì trừng lớn mắt.

"Đại ma vương?"
Nguyễn Tiêu nhìn sang.
Tông Tử Nhạc bắt điện thoại, nói nói mấy câu xong, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, vội vội vàng vàng mà đứng lên.
"Đại ma vương nói có một người bạn từ nhỏ của bọn em nằm viện, người nọ vẫn luôn đối xử với em đặc biệt tốt, em phải chạy nhanh qua nhìn xem.

Học trưởng, xin lỗi, chuyện khẩn cấp, em phải đi trước."
Nguyễn Tiêu vội vàng nói: "Mau đi đi, nếu gặp phải việc khó gì, nhớ rõ đốt nhang cho Thành Hoàng gia nha."
Tông Tử Nhạc từ trước đến nay rộng rãi, lúc này lại có điểm cười không nổi, miễn cưỡng gật gật đầu rồi chạy nhanh như bay.
Hiếm khi thấy Tông Tử Nhạc như vậy, Nguyễn Tiêu thở dài, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại… Còn non nửa ngày lận, đi làm thêm vậy.

Mắt thấy tiền tiết kiệm giảm bớt, nếu không nắm chặt một chút, nói không chừng khi nào đó cạn lương luôn.
Hầy, làm Thành Hoàng nghèo, xác chết vùng dậy cũng nghèo.
·
Tan ca, Nguyễn Tiêu kéo thân thể cứng đờ trở lại ký túc xá, ném mình lên giường.

Thi thể là sẽ không mệt, nhưng trên tâm lý vẫn rất mỏi mệt, đặc biệt là thi thể dùng lâu rồi sẽ hơi phát cứng, cậu nên nằm im im trong chốc lát vậy.
Mà vào lúc này, Nguyễn Tiêu cũng đang nghiêm túc tự hỏi.
Chuyện hồi ban ngày….

rất kỳ quái.
Cậu là người chết, người chết muốn ăn đồ chỉ có một con đường, đó chính là người sống hiến tế, mặc kệ là dâng hương hay là cúng cống phẩm đều có thể, dù cậu là Thành Hoàng gia, trước khi chân chính sống lại cũng phải tuân thủ theo quy tắc này.
Trước mắt tín đồ của Nguyễn Tiêu không nhiều lắm, thường đều là sớm tối dâng hương cho cậu, ngẫu nhiên có bày cống phẩm cũng đều là trái cây linh tinh, dùng đồ ăn nóng hổi thì chưa từng thấy, cho nên cậu là thật sự rất lâu rồi chưa được ăn cơm đàng hoàng tử tế —— cố tình hôm nay lại ngoài ý muốn.
Nhưng hôm nay cậu chỉ là ngồi cùng bàn với Tông Tuế Trọng mà thôi, hơn nữa cậu ăn nhiều như vậy, vậy mà hoàn toàn không cần mượn dùng tín ngưỡng là tiêu hóa được rồi, giống y như người sống ăn cơm vậy! Không không không, cũng không thể nói giống, lúc cậu là người sống nếu ăn nhiều như vậy chắc phải vỡ cái bụng rồi, cẩn thận tra xét lại, cơm ăn xong tất cả đều biến thành dinh dưỡng thuần túy tẩm bổ thi thể của cậu, cũng không có gì lãng phí hoặc là muốn… muốn đi té re kia gì.
Như vậy vấn đề xuất hiện:
→ Có thể ăn cơm bình thường là bởi vì Tông Tuế Trọng mời khách, hay là bởi vì Tông Tuế Trọng ngồi cùng bàn?
→ Đây là tình huống đặc biệt, hay là mỗi lần đều giống nhau?
→ Nếu mỗi lần đều giống nhau, vậy nguyên nhân cụ thể là cái gì?
→ Chẳng lẽ nói… là bởi vì… lỗ đen sao?
→ Này logic ở đâu?!
Nguyễn Tiêu thở một hơi dài, lau sạch tất cả vấn đề ở trên.
Thật ra, nguyên nhân căn bản cũng không phải quá quan trọng đến vậy, chân chính quan trọng là……
Nếu bởi vì có Tông Tuế Trọng mời cậu ăn cơm, vậy cậu làm sao mới có thể khiến Tông Tuế Trọng thường xuyên mời ăn cơm? Lại nếu bởi vì Tông Tuế Trọng ngồi cùng bàn, vậy cậu làm sao mới có thể thường xuyên cùng Tông Tuế Trọng ngồi chung một bàn ăn cơm đây?
Không bằng…… Thân hơn với Tông Tử Nhạc rồi, bảo cậu nhóc cúng cơm nóng cho Thành Hoàng? Nhưng cho dù như vậy, cậu cũng chỉ có thể nếm thử mùi vị, không có khoái cảm nhấm nuốt gì hết.

Hầy, vẫn là muốn ăn ké Tông Tuế Trọng.
Hầy, khó quá.
Tông Tử Nhạc vội vàng chạy đến bệnh viện tư An Hòa, chạy thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Phòng chăm sóc đóng cửa, Tông Tuế Trọng đang chờ bên ngoài.
Tông Tử Nhạc nhón chân từ cửa sổ nhìn vào bên trong, nôn nóng hỏi: "Tuế Trọng ca, chị Vũ Mao thế nào?"
Tông Tuế Trọng trầm giọng nói: "Hôn mê bất tỉnh, trái tim đập rất thong thả, nhưng tìm không ra nguyên nhân bệnh.

Trước mắt dì Trương bọn họ chỉ có thể đưa đến bên này quan sát trước, để bác sĩ tận lực giữ được mạng cô ấy."
Tông Tử Nhạc vẫn rất gấp.
"Vậy… vậy tình huống hiện giờ?"
Sắc mặt của Tông Tuế Trọng cũng khó coi, nói: "Lúc anh tới, mới vừa làm xong một đợt cấp cứu, tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng lắm."
Tông Tử Nhạc xoay vài vòng trước phòng ICU, quay đầu hỏi: "Chúng ta không thể vào sao?"
"Phòng ICU không thể đi vào quá nhiều người, dì Trương và Tần Trọng đã đi vào."
"Tần Trọng là chuyện như thế nào, hắn ở bên chị Vũ Mao sao còn có thể để chị ấy xảy ra chuyện? Em đã nói tên tiểu bạch kiểm này không đáng tin cậy! Cố tình chị Vũ Mao còn một hai phải cùng hắn ở bên nhau, thật là……"
Tông Tuế Trọng dùng tay đè lại vai Tông Tử Nhạc, lạnh giọng quát lớn: "Tử Nhạc, câm miệng."
Tông Tử Nhạc đang oán giận đột nhiên im bặt.
Tông Tuế Trọng vỗ vỗ nó, nói: "Nói như vậy không phải lời em nên nói, em cũng không còn nhỏ nữa, hiểu không?"
Tông Tử Nhạc rất không cam lòng, nhưng vẫn gật gật đầu.
"Em chỉ là thấy không đáng cho chị Vũ Mao thôi…… Trước kia chị Vũ Mao là người rộng rãi cởi mở bao nhiêu, từ khi ở bên Tần Trọng thì mỗi ngày lại thay đổi.

Rất nhiều người đều nói chị ấy bây giờ dịu dàng, nhàn nhã, nhưng dịu dàng nhàn nhã chính là chị Vũ Mao của em sao? Khi còn nhỏ chị ấy đều là đại tỷ, là hấp tấp! Còn có người nói cái gì chị Vũ Mao vì tình yêu thay đổi là chuyện tốt, nhưng em thì cảm thấy, nếu Tần Trọng thật sự thích chị Vũ Mao thì không nên làm chị ấy thay đổi.

Em cảm thấy chị Vũ Mao hiện tại một chút cũng không vui."
Tông Tuế Trọng nhăn chặt mày: "Chuyện của Úy Vũ và Tần Trọng là chuyện của chính bọn họ, mặc kệ tốt xấu đều là tự Úy Vũ lựa chọn."
Tông Tử Nhạc nhỏ giọng nói: "Vậy cứ tùy ý chị Vũ Mao bị khi dễ hả?"
Tông Tuế Trọng dùng giọng nghiêm khắc lên: "Khi dễ hay không chỉ là bề nổi em nhìn thấy thôi, trừ phi Tần Trọng làm ra chuyện rất có lỗi với Úy Vũ, cô ấy xin chúng ta giúp đỡ, bằng không mặc kệ em làm cái gì đều là trộn lẫn mù quáng, là khiến Úy Vũ thêm phiền thôi."
Nói xong câu này, trong phòng ICU truyền ra động tĩnh, anh lại liếc mắt cảnh cáo nhìn Tông Tử Nhạc một cái, đi qua.
Tông Tử Nhạc lẩm bẩm một câu nhỏ "Đại ma vương máu lạnh" nhỏ đến không thể nghe thấy, cũng chạy nhanh theo sau.
·
Ra ngoài trước chính là các bác sĩ, phía sau có một nam một nữ đi theo.

Người phụ nữ tuy rằng bảo dưỡng rất tốt nhưng khóe mắt đã có thể thấy được vết chân chim, nhìn ra được tuổi không nhỏ nữa, hiện tại hai mắt đều sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc rất nhiều lần.

Người đàn ông nhìn khoảng trên dưới 30 tuổi, bên trong đồ phòng hộ là áo vest thẳng thớm, mang mắt kính gọng vàng, một bộ dáng tinh anh.
Trên mặt người đàn ông nhìn không ra dấu hiệu khổ sở rõ ràng, duy nhất có thể biểu hiện ra một chút đại khái chính là tơ máu trong hai mắt y, và bước chân tương đối vội vàng.
Tông Tử Nhạc phiền nhất chính là y có bộ dạng này, chung quy cảm thấy thanh xuân của chị Vũ Mao đều cho chó ăn rồi, nhưng nhớ tới vừa rồi đại ma vương cảnh cáo, nó rốt cuộc chỉ là quay mặt đi, cái gì cũng chưa nói.
Tông Tuế Trọng trầm giọng hỏi: "Dì Trương, Úy Vũ thế nào?"
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn hai anh em Tông Tuế Trọng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

"Tuế Trọng, Tử Nhạc, hai đứa tới rồi hả." Môi bà hơi hơi rung động, "Úy Vũ nó… Tình huống của nó rất kỳ quái, bác sĩ nói, kiểm tra thân thể của nó thì phát hiện nàng trái tim suy kiệt thật sự nhanh lắm, hoàn cảnh trong cơ thể đang không ngừng chuyển biến xấu, nói không nên lời là chuyện như thế nào, chỉ là cảm giác… Sinh mạng đang không ngừng mà xói mòn… Hiện tại bác sĩ vẫn luôn tiêm thuốc dinh dưỡng cho nó, dùng thuốc làm chậm suy tim, còn có rất nhiều thuốc khác… Nhưng vẫn không được… Bác sĩ nói, còn tiếp tục như vậy, Úy Vũ không nhịn được bao lâu nữa……"
Mặt Tông Tử Nhạc lập tức trở nên trắng bệch.
Tông Tuế Trọng quyết đoán nói: "Dì Trương, đi mời chuyên gia trong ngoài nước liên quan thành lập tổ chuyên gia, con cho ngài vài số điện thoại tư nhân, ngài có thể lập tức liên hệ với bọn họ.

Chỗ nào cần giúp đỡ, ngài cũng cứ việc nói ạ, hết thảy lấy chữa khỏi Úy Vũ làm trọng."
Trong mắt dì Trương - Trương Hinh Nghi hiện lên một tia cảm kích: "Đa tạ con, Tuế Trọng." Bà trước tiên liền nói cho Tông Tuế Trọng tin tức này vì biết Tông gia càng có nhiều phương pháp, có ý muốn nhờ đối phương hỗ trợ.
Tông Tuế Trọng nói: "Không cần khách khí ạ."
Tông Tử Nhạc lau mặt: "Dì Trương, chúng con không quấy rầy ngài, ngài mau đi liên hệ đi, bệnh của chị Vũ Mao kéo không được đâu ạ."
Trương Hinh Nghi vội vàng gật gật đầu: "Vậy dì Trương không tiếp đón các con được rồi."
Hai anh em Tông gia không hề phản đối.
Tần Trọng ở lại, ánh mắt nhìn về phía hai người có chút thâm trầm.
Tông Tử Nhạc không kiên nhẫn mà nói: "Anh nhìn cái gì?"
Tần Trọng nói: "Các người không cảm thấy, các người quan tâm Úy Vũ quá mức sao?"
Tông Tử Nhạc nhịn không được, đi qua nắm cổ áo y lên: "Anh rốt cuộc có ý gì!"
Tần Trọng lạnh giọng nói: "Khi Úy Vũ cùng tôi ở bên nhau vẫn luôn gọi tôi là A Trọng, cậu nói cô ấy rốt cuộc là đang gọi tôi, hay đang gọi anh họ cậu?"
Tông Tử Nhạc nổi giận, quát: "Anh đang nói cái rắm gì vậy?"
Tần Trọng xốc lại Tông Tử Nhạc một phen, lạnh lùng mà nói: "Giữa bọn họ có mờ ám gì, trong lòng các người rõ ràng.

Còn cậu, cô gái cậu thích lại thích anh họ cậu, tư vị này rất dễ chịu nhỉ?"
Sau khi nói xong, y liền bước vào phòng ICU.
Tông Tử Nhạc vốn dĩ muốn theo vào, nhưng phòng chăm sóc đặc biệt ICU không thể tùy tiện đi vào, nó cũng chỉ có thể dừng lại bước chân trước cửa.


Nhưng nó vẫn không cam lòng, quay lại bên người Tông Tuế Trọng, nổi giận đùng đùng mà nói: "Tuế Trọng ca, tên kia là có bệnh đúng không, ở trong mắt anh ta ngoại trừ nam nữ quan hệ, giữa bạn từ nhỏ liền không thể quan tâm lẫn nhau? Thật là miệng đầy đánh rắm!"
Tông Tuế Trọng cũng nghe thấy Tần Trọng nói, sắc mặt ám trầm, nhưng vẫn nói: "Khắc chế, đừng bị tức giận mụ mị đầu óc."
Tông Tử Nhạc nhấp nhấp miệng: "Được rồi, em không nói tục nữa.

Nhưng mà Tuế Trọng ca, anh ta nói như vậy, chẳng lẽ anh không tức hả? Chị Vũ Mao rõ ràng thích anh ta như vậy, anh ta coi chị Vũ Mao là cái gì?"
Tông Tuế Trọng nhăn chặt mi: "Cậu ta có khả năng bị người nào đó gây lầm đường."
Tông Tử Nhạc sửng sốt: "Gì ạ?"
Tông Tuế Trọng nói: "Là anh quen biết Tần Trọng sớm nhất, cậu ta thông qua anh mới quen Úy Vũ.

Tần Trọng theo đuổi Úy Vũ nửa năm sau thì hai người ở bên nhau.

Úy Vũ nói với mẹ anh về cậu ta, giữa bọn họ đều là gặp mặt liền sinh ra hảo cảm.

Nếu không phải bị gây hiểu lầm, Tần Trọng không nên hoài nghi nhất chính là Úy Vũ và anh."
Tông Tử Nhạc không nghĩ tới còn có vụ này, nghi hoặc nói: "Vậy anh ta là bị người nào gây hiểu lầm?"
Tông Tuế Trọng chỉ nói hai chữ: "Điều tra."
Tông Tử Nhạc nghiến răng: "Nhất định phải tra ra người này.

Em cứ cảm thấy sau khi chị Vũ Mao cùng Tần Trọng ở bên nhau thì càng ngày càng không vui vẻ, Tần Trọng đối xử với chị Vũ Mao cũng không tốt, nhưng nếu là bên trong có người châm ngòi mới như vậy…… Tên khốn Tần Trọng kia cũng vẫn không thoát được quan hệ."
Tông Tuế Trọng khẽ gật đầu.
Anh không có ngăn cản xưng hô Tông Tử Nhạc đối với Tần Trọng, bởi vì bất kể Tần Trọng bị người nào gây hiểu lầm cũng không nên cứ vậy mà "định tội" cho bạn gái của mình như thế.

·
Nguyễn Tiêu nhận được tín ngưỡng đến từ nhà giàu Tông Tử Nhạc xin giúp đỡ.
Trước mắt, mỗi ngày cung cấp tín ngưỡng cho Thành Hoàng chủ yếu có ba người, Tông Tử Nhạc, Tiêu Mạn và Lý Thần Thăng, mỗi người mỗi ngày đều là sớm muộn dâng hương, cộng lại liền có 600.

Ngoại trừ bọn họ ra, đến từ các thành viên diễn đàn và mấy đứa nhỏ Tông gia cũng có tín ngưỡng đứt quãng rải rác, bình quân xuống cũng có khoảng bốn 500, nhưng rất rõ ràng, tín đồ tử trung vừa ổn định vừa cấp nhiều, chiếm cứ tổng sản lượng tín ngưỡng mỗi ngày trên một nửa, là tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Nguyễn Tiêu nhớ tới dáng vẻ vội vàng của Tông Tử Nhạc ban ngày, lo lắng nó thật sự xảy ra chuyện gì, nhanh chóng vào mộng gặp nó.

—— Đương nhiên, vẫn là tạo hình Thành Hoàng gia.
·
Sau khi Tông Tử Nhạc thắp nhang xong, lo lắng sốt ruột mà lên giường ngủ.
Lúc mơ mơ màng màng, nó cảm thấy mình xuất hiện ở một nơi tràn ngập sương trắng, khắp nơi đen như mực, chỉ có từ người đi ra từ sương trắng, thân quan phục là rõ ràng nhất —— ngoại trừ gương mặt bị đánh mosaic kia.
Tông Tử Nhạc nháy mắt phản ứng lại đây, vội vàng lạy lạy về phía đó, nói: "Thành Hoàng gia, ngài đã tới rồi."
Nguyễn Tiêu từ xa xa vươn ra một lóng tay, phía trước Tông Tử Nhạc liền xuất hiện một cái ghế đá.
"Ngồi xuống nói chuyện."
Tông Tử Nhạc nghe không ra âm sắc của Nguyễn Tiêu, chỉ cảm thấy giọng nói này rất uy nghiêm, ngoan ngoãn mà tiếp thu "ban ngồi".
Giọng nói Nguyễn Tiêu mờ mịt.
"Ngươi có khẩn cầu gì, hãy nói ra đi."
Tông Tử Nhạc sửa sang lại ngôn ngữ một chút, thẳng thắn mà nói ra thỉnh cầu của mình.
"Thành Hoàng gia, tín nam có một người chị cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tên là Trần Úy Vũ, tính cách rất kiên cường, từ nhỏ không chịu thua ai, nhưng bản tính thiện lương, trước nay chưa làm qua chuyện trái với lương tâm.

Hiện tại chị ấy đột nhiên bị bệnh, suy tim nghiêm trọng, sức sống trong thân thể xói mòn nhanh chóng, rất nhiều bác sĩ nổi tiếng cũng tra không ra nguyên nhân bệnh.

Con hoài nghi bệnh của chị ấy có khả năng cũng không phải bệnh, mà là một vài thứ con người không thể ngăn cản…… Cho nên tín nam muốn thỉnh cầu Thành Hoàng gia che chở chị Úy Vũ, phù hộ chị sớm một chút khang phục, đừng làm chúng con lo lắng nữa."
Nguyễn Tiêu suy tư trong lòng, xem ra, ban ngày chính là việc này.
Cậu rất nhanh mở miệng: "Việc này bản quan cần phải nhìn một cái trước.

Trần Úy Vũ cũng không phải là tín đồ của bản quan, ngươi mang theo tranh Thành Hoàng đến thăm người bệnh, cũng đặt tranh Thành Hoàng ở gần phòng bệnh, bản quan tự có thể đến."
Tông Tử Nhạc đương nhiên nhanh chóng đáp ứng: "Thành Hoàng gia yên tâm, chờ lát nữa con lại đi thăm chị Úy Vũ."
Nguyễn Tiêu không nói nữa, thân ảnh không ngừng lui về phía sau, lui đến sau màn sương trắng, biến mất.
Tông Tử Nhạc kinh ngạc mà đuổi theo vài bước, sau đó đột nhiên giật mình một cái, từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn điện thoại, mới 11 giờ.

Nó không chút do dự xoay người xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy ra tranh Thành Hoàng mỗi ngày tế bái, mặc thêm quần áo rồi ra cửa.
Trong thư phòng bên cạnh, Tông Tuế Trọng đang bận rộn, lúc này nghe thấy động tĩnh kế bên liền đi ra, vừa vặn thấy Tông Tử Nhạc đã đi đến cửa.
"Đi đâu?"
"Em còn muốn đi xem chị Úy Vũ."
Tông Tuế Trọng cúi đầu, thấy được một cuộn giấy trong tay Tông Tử Nhạc, trầm giọng hỏi: "Em mang theo cái gì?"
Tông Tử Nhạc cứng đờ, nói: "……Tranh Thành Hoàng gia."
Nó đã chuẩn bị tâm lý bị quở trách rồi.
Tông Tuế Trọng trầm mặc trong chốc lát, nhưng cuối cùng anh không có trách cứ, chỉ nhắc nhở một câu: "Đừng mang vào phòng ICU, để tránh khiến cho bệnh khuẩn nhiễm vào."
Tông Tử Nhạc không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã qua ải rồi, nhưng ý của lời này… Trong lòng nó giật giật, yên lặng hy vọng Thành Hoàng gia sẽ không nghe được lời này của đại ma vương.

Tranh Thành Hoàng gia chính là có thần lực mà, làm sao có bệnh khuẩn chứ?
Nhưng Tông Tử Nhạc không tranh luận với Tông Tuế Trọng, mà đáp ứng: "Em biết rồi."
Dù sao, Thành Hoàng gia chỉ nói đặt ở gần gần đó là được.
Tông Tuế Trọng không quản quá nhiều, xoay người lại trở về thư phòng.
Anh đang tra tìm tin tức liên quan đến chuyên gia trị liệu và phương thức liên hệ, còn có một ít tư liệu quen mắt trước kia cũng tận lực sửa sang lại —— Mặc kệ nói như thế nào, Trần Úy Vũ cũng là con gái nuôi của mẹ anh, là anh nhìn mà lớn lên.
·
Sau khi rời khỏi giấc mơ của Tông Tử Nhạc, Nguyễn Tiêu gọi Đàm Tố cùng Lý Tam Nương đến, phân phó nói: "Đêm nay em không đi tuần phố, Tam Nương chị thay thế em đi, chị Đàm vẫn tuần thôn huyện như cũ."
Đàm Tố cùng Lý Tam Nương đương nhiên là lưu loát đáp ứng, sau đó biến thân thành Đầu Trâu Mặt Ngựa, nhanh chóng đi ra ngoài làm việc.
Quỷ hồn Nguyễn Tiêu ngồi trên thi thể của mình, Ấn Thành Hoàng treo trên đỉnh đầu, cậu trừ tín ngưỡng, theo hướng tín ngưỡng của Tông Tử Nhạc phân ra một tia thần tính, bay nhanh bám vào tranh Thành Hoàng Tông Tử Nhạc mang theo bên người.
Tông Tử Nhạc đang liên hệ với tài xế.
Tông gia là có tài xế, nhưng khuya rồi không tiện gọi xe, sau một cú điện thoại, chưa đến mười phút thì tài xế liền lái xe chạy tới.
Tông Tử Nhạc cẩn thận mà nâng tranh Thành Hoàng lên xe, tài xế bẻ lái một cái, hướng về bệnh viện.
Không bao lâu đã đến bệnh viện.
Hết chương 30.
▬▬▬▬.

Bình Luận (0)
Comment