Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 33


Nguyễn Tiêu không chú ý tới Tông Tuế Trọng, cậu mở mắt thần ra, tầm mắt còn dừng trên pháp đàn.
Nơi đó bày biện quy củ mấy pháp khí thường thấy, nhìn không ra cái gì tốt, cũng nhìn không ra cái gì không tốt, nhưng trên kiếm, ấn, kính đều có một ít pháp lực, có thể thấy được ít nhất mời đến không phải bọn giang hồ bịp bợm.
Đột nhiên, một giọng nam hơi thấp vang lên: "Học đệ Nguyễn, Tử Nhạc, lại đây."
Nguyễn Tiêu lấy lại tinh thần, vừa nhấc đầu, mới phát hiện là Tông Tuế Trọng đứng cách đó không xa.
Cậu vội vàng chào hỏi: "Chào học trưởng Tông."
Tông Tử Nhạc cũng nghe thấy tiếng đại ma vương triệu hoán, chạy nhanh kéo Nguyễn Tiêu qua.
Tông Tuế Trọng nhìn hai người, mở miệng: "Tử Nhạc, hai đứa đây là?"
Tông Tử Nhạc ho nhẹ một tiếng, nói: "Tuế Trọng ca, học trưởng đối với làm phép gì đó cũng có chút nghiên cứu, nên em mời anh ấy đến…"
Nguyễn Tiêu khô cằn nói: "Học trưởng Tông, quấy rầy ạ."
Ấn tượng của Tông Tuế Trọng đối với Nguyễn Tiêu cũng không tệ lắm, đầu tiên là lạnh lùng liếc nhìn Tông Tử Nhạc một cái, mà lại khi nhìn về phía Nguyễn Tiêu, mặt mày lạnh lùng của anh hơn hòa hoãn lại, nói: "Không có gì.

Tử Nhạc bướng bỉnh, lần này chắc chắn là quậy phá lôi kéo cậu lại đây rồi."
Tông Tử Nhạc kháng nghị nói: "Cái gì kêu em quậy phá lôi kéo học trưởng chứ——"
Giọng Tông Tuế Trọng lại lạnh xuống, nói: "Chẳng lẽ không phải?"0
Lời Tông Tử Nhạc muốn nói kẹt trong cổ họng.
Lại nói tiếp, tuy rằng học trưởng Nguyễn là chủ động nói cùng nó lại đây, nhưng tiền đề cũng là do nó luôn tìm người ta nhờ hỗ trợ, còn lo lắng này lo lắng kia, truy rõ nguyên do thì cũng coi như là nó yêu cầu trong tiềm thức đi, chung quy không thể trước mặt đại ma vương ném ngược nồi về chứ….

Có điều, nó đây cũng không phải là quậy phá gì à nha!
Tông Tử Nhạc xám xịt mà đổi đề tài: "…… Tuế Trọng ca, bọn em thật vất vả chạy tới, còn chưa có ăn cơm chiều đâu, vừa mệt vừa đói, anh mời bọn em ăn cơm đi?""
Tông Tuế Trọng cũng không quá truy cứu, anh nhìn nhìn thời gian, còn tính ôn hòa mà nói với Nguyễn Tiêu: "Không còn sớm, cùng nhau đi ăn cơm trước đi.

Học đệ Nguyễn, cùng tôi lại đây."
Nguyễn Tiêu cũng không dám nói nhiều vào thời điểm này, nói lời cảm tạ xong thì nhanh chân theo qua.
Tông Tử Nhạc rút chân bèn chạy theo, vội vội vàng vàng nói: "Ý! Tuế Trọng ca, học trưởng Nguyễn, hai người đi đâu đó? Từ từ chờ em……"
·
Mấy người đi ra ngoài tứ hợp viện, xuyên qua mấy cái hành lang, đi vào một khu hồ nhỏ.

Bên bờ hồ có một tòa nhà thuỷ tạ, đúng là mục đích đến.
Trên cửa sổ nhà thủy tạ giắt chuông đồng, Tông Tuế Trọng lắc lắc chuông, liền có một nữ sĩ mặc cổ trang đưa vào một ống xiên tre cổ xưa, bên trên tràn ngập tên các món ăn.
Tông Tuế Trọng đưa đem xiên tre đưa cho Nguyễn Tiêu, nói: "Chọn vài món cậu thích ăn đi."
Tông Tử Nhạc thở phì phì mà ngồi vào giữa hai người, hét lên: "Hai người các anh vừa rồi là muốn bỏ em lại chứ gì?"
Tông Tuế Trọng liếc mắt một cái đảo qua.
Tông Tử Nhạc im re.
Nguyễn Tiêu vội vàng trấn an nói: "Không có, đây không phải chờ cậu gọi món ăn sao?"
Tông Tử Nhạc thấy cậu như vậy thật ra lại ngượng ngùng lên, nói: "Học trưởng, em không phải……"
Nguyễn Tiêu cười cười: "Anh dở lựa chọn lắm, phải có cậu giúp anh một phen mới được."
Tông Tử Nhạc vẫn là có chút do dự.
Tông Tuế Trọng thu một màn này vào đáy mắt, ấn tượng đối với Nguyễn Tiêu càng tốt hơn một chút, lập tức nói: "Một người chọn hai món."
Nguyễn Tiêu cùng Tông Tử Nhạc nghe xong, lúc này mới đều thành thành thật thật chọn món ăn.
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, sắc hương vị đều đầy đủ, trông không kém hơn đồ ăn Liễu gia.
Cách lần trước đỡ thèm không quá mấy ngày, Nguyễn Tiêu lại hạ quyết tâm không được xấu mặt nữa, nên lúc này không quá vội vàng như vậy, nhưng lúc cậu nheo mắt hưởng thụ mỹ thực, cho người ta cảm giác vẫn là ăn thật sự ngon lành lắm.
Tông Tử Nhạc cũng đói bụng, lo tự mình ăn.
Nhưng còn Tông Tuế Trọng, anh cũng không có quá nhiều hứng thú đối với nũ thực, một bên thong dong dùng cơm, một bên tùy tay đẩy món ăn mà em họ hoặc học đệ thích đến trước mặt bọn họ.
Một trận gió cuốn mây tan, khi Tông Tuế Trọng buông đũa, Tông Tử Nhạc ôm bụng ợ một cái, Nguyễn Tiêu lau miệng, chỉ cảm thấy cực mỹ mãn.
Tông Tử Nhạc lười nhịn không được đặt câu hỏi: "Tuế Trọng ca, đại sư dì Trương mời đến kia giờ đang ở đâu ạ?"0
Tông Tuế Trọng trả lời: "Nói là tắm gội thay quần áo, tĩnh tư tụ thần, muốn thể xác và tinh thần khiết tịnh, chuẩn bị làm phép."
Tông Tử Nhạc bĩu môi nói: "Một bộ một bộ còn rất ra hình ra dáng nha, có điều ai biết là thật hay giả?" Nó xoay mặt hỏi Nguyễn Tiêu, "Học trưởng, anh có phát hiện cái gì không?"
Tròng mắt Nguyễn Tiêu nghiêng nghiêng sang phía Tông Tuế Trọng, không nói chuyện.
Tông Tử Nhạc đột nhiên phản ứng lại, cũng không hỏi nữa, nhưng nó lập tức nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt có chút khó coi, nói: "Đúng rồi Tuế Trọng ca, sao em không nhìn thấy Tần Trọng?"
Nhắc tới người này, Tông Tuế Trọng nhíu nhíu mày: "Cậu ta không có tới."
Tông Tử Nhạc gần như muốn nhảy dựng lên, nói: "Cái gì?! Chị Vũ Mao đã như vậy rồi, thế mà hắn lại không tới?"
Tông Tuế Trọng trầm giọng nói: "Gần đây cậu ta không đến bệnh viện, đang đi làm bình thường."
Tông Tử Nhạc táo bạo lên: "Hắn đây là có ý gì? Hắn coi chị Vũ Mao là cái gì!"
Tông Tuế Trọng ngăn nó lại: "Tử Nhạc!"
Tông Tử Nhạc hô hấp thật sâu, làm chính mình bình tĩnh lại.

Nó hiểu, chuyện Tần Trọng liên quan đến riêng tư của chị Vũ Mao, đại ma vương không hy vọng nói quá nhiều trước mặt người ngoài như học trưởng….
Nguyễn Tiêu cũng hiểu điểm này, cho nên tuy rằng thân với Tông Tử Nhạc đến sắp không có gì giấu nhau, lúc này cậu cũng an tĩnh như gà.
Nhưng Tông Tuế Trọng cũng không có ý bỏ bê khách đến, anh dứt khoát lược qua đề tài này, bắt đầu hỏi về vấn đề ngành học của Nguyễn Tiêu, cũng cấp cho một ít kiến nghị.
Nguyễn Tiêu vốn dĩ chỉ là lễ phép mà trả lời, nghe nghe một hồi, phát hiện vị học trưởng Tông này tính chuyên nghiệp rất mạnh, có thể là do có kinh doanh xí nghiệp của gia tộc, anh có kinh nghiệm phong phú, rất nhiều vấn đề phân tích ra đều đánh trúng yếu hại, trợ giúp rất lớn cho cậu.
Mà Tông Tuế Trọng thấy cậu vững chắc kiến thức thì cũng không keo kiệt, đem ví dụ thực tế và sách trên lý thuyết ngành học kết hợp lại, giải giảng kĩ càng cho cậu rất nhiều thứ mà lớp học tiếp xúc không đến.

Khi Nguyễn Tiêu thường thường tung ra một ít nghi vấn trong học tập cho anh, anh cũng tường tận mà trả lời……
Trong bất tri bất giác, hai người càng ngồi càng gần, trò chuyện với nhau thật vui.
Tông Tử Nhạc ngay từ đầu còn rất đồng tình học trưởng Nguyễn bị đại ma vương "kiểm tra bài", nhưng không bao lâu nó liền ngốc ra —— hôm nay bọn họ không phải lại đây làm mê tín sao, sao tự nhiên chuyển qua học học học vậy?
Không thể trêu vào không thể trêu vào, vẫn là đừng phát ra động tĩnh, lỡ đâu đại ma vương quay đầu lại theo dõi nó thì sao? Dù sao học trưởng thích học tập, vẫn là để học bá đi đối mặt với học bá bá đi.
Thời gian học tập quả nhiên trôi qua thật sự nhanh, sắc trời dần dần tối sầm.
Tông Tử Nhạc vừa nhìn điện thoại, sắp đến 8 giờ, cũng không thể không đánh gãy hai người đang thảo luận phương án nào đó, giương giọng nói: "Học trưởng, Tuế Trọng ca, còn không quay về nữa là không kịp đó!"

Nguyễn Tiêu tức khắc bừng tỉnh, trên mặt lộ ra một tia quẫn bách.
Liệu cậu có lôi kéo người ta hỏi quá nhiều, thời gian quá dài hay không……
"Học trưởng Tông, ngại quá, trì hoãn anh rồi."
Biểu cảm Tông Tuế Trọng giãn ra, nói: "Không, nói chuyện phiếm với cậu rất vui."
Nguyễn Tiêu sửng sốt, ngón tay nhẹ nhàng mà gãi gãi mặt.
Tông Tử Nhạc ở bên cạnh thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên nhanh lên, thật không còn kịp đó!"
Nguyễn Tiêu vội vàng đứng lên, nói: "Học trưởng Tông, vậy chúng ta mau qua đó đi."
Tông Tuế Trọng gật gật đầu, mang theo hai người trở lại tứ hợp viện.
·
Trong viện đã có không ít người.
Một người đàn ông mặc đồ đạo sĩ đang tiếp nhận mâm đựng trái cây tế phẩm từ tay tạp vụ, bày biện từng món trên pháp đàn, cũng cắm một ngọn nến ở hai bên trái phải.

Cung phụng bên trên chính là một bức tranh Lôi Thần, lư hương cũng đã sớm bày xong, bên cạnh đặt rất nhiều nhang, làm đủ chuẩn bị.
Trương Hinh Nghi đứng ở bên cạnh, thường thường nhìn vài lần về hướng chính phòng, trên mặt là gấp gáp rõ ràng.
Đạo sĩ cung cung kính kính sửa sang lại pháp đàn xong, đi đến bên cạnh Trương Hinh Nghi, tựa hồ nói vài câu gì đó với bà.
Trương Hinh Nghi vội vàng gật đầu, trong ánh mắt lộ ra mong đợi.
Sau khi bọn Nguyễn Tiêu quay lại thì không đến quá sát, đứng ở trước cửa tây sương nhìn.
Tông Tử Nhạc nhìn trong chốc lát, thấp giọng hỏi: "Học trưởng, anh thấy cái pháp đàn đó đáng tin cậy không?"
Nguyễn Tiêu nói: "Bố trí thì ổn đó, có điều đạo sĩ làm phép nếu lập đàn mới thì phải trước tiên cung phụng 49 ngày, sau đó thi pháp* mới có linh nghiệm."
(*cũng đồng nghĩa với làm phép (làm phép) của các đạo sĩ)
Tông Tử Nhạc vội nói: "Pháp đàn này hôm nay mới vừa lập, đó chính là đàn mới rồi?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ: "Không nhất định.

Cung phụng chủ yếu là vì cùng thần linh câu thông cảm tình, anh thấy ông ấy cung phụng chính là Lôi Thần, nếu là vẫn luôn thờ phụng, cảm tình câu thông đúng chỗ, hẳn là không quan trọng."
"Vậy, đạo sĩ này là có bản lĩnh ạ?"
"Nhìn đã rồi nói, trước mắt pháp khí còn ổn đó."
Tuy rằng giọng hai người vẫn luôn không lớn, nhưng Tông Tuế Trọng vốn dĩ không cách quá xa, sau khi nghe rõ thì biểu cảm hơi trầm xuống.
Không nghĩ tới học đệ nhỏ mà mình rất thưởng thức này, trên chuyện thần thần đạo đạo lại còn si mê hơn em học không bớt lo kia nhiều, lại tưởng tượng nghe nói cậu ấy quen biết với thằng em trên diễn đàn, nói vậy diễn đàn kia cũng là tụ tập cùng loại rồi.
Tông Tuế Trọng có nghĩ thầm khuyên bảo Nguyễn Tiêu hai câu, nhưng mà cứ việc bọn họ nói chuyện đến không tồi, nếu thật nhắc tới chuyện vẫn là có chút giao thiển ngôn thâm*, cũng chỉ không tiện nói nhiều.
(*Ngạn ngữ xưa có câu nói: "Giao thiển chớ nên thâm ngôn", với ý nghĩa khuyên bảo chúng ta không nên nói lời sâu xa thật lòng trong những mối quan hệ nông cạn và thiển cận.

Hầu hết các cuộc khắc khẩu có thể xảy ra khi chúng ta nói những lời không nên nói với những người không quá thân quen.)
Nguyễn Tiêu lặng lẽ nhìn nhìn Tông Tuế Trọng, phát hiện anh một lần nữa xụ mặt thì cảm thấy rất có lỗi.

Người ta vừa rồi còn chỉ đạo kiến thức khoa học đàng hoàng cho cậu, xoay mặt đi là cậu liền làm phong kiến mê tín với em họ anh, cũng đủ có lỗi với người ta rồi……
Đang khi không khí dần dần trở nên có chút cứng đờ, đạo sĩ bên ngoài kia chính thức bắt đầu làm phép.
Tông Tuế Trọng dừng một chút, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nguyễn Tiêu quay đầu hỏi: "Tử Nhạc, học trưởng Tông đây là giận rồi sao?"
Tông Tử Nhạc trước kia vì thoát đi đại ma vương không thiếu nghiên cứu về anh, đương nhiên cũng rất hiểu biết, bèn nói: "Không phải giận, hẳn là cảm thấy không có tiếng nói chung với chúng ta, cảm thấy chúng ta sẽ thấy anh ấy chướng mắt."
Nguyễn Tiêu không nghĩ tới sẽ là như thế, không khỏi nói: "Vậy anh ấy cũng quá săn sóc đi."
Tông Tử Nhạc trợn mắt cá chết: "Học trưởng, cái này anh kêu là săn sóc ấy hả?"
Nguyễn Tiêu: "Nếu không thì là gì?"
Tông Tử Nhạc: "Anh đổi một góc độ nghĩ xem."
Nguyễn Tiêu liền thật sự nghĩ nghĩ, thử hỏi: "Vậy…… Đổi một góc độ suy nghĩ, bởi vì không có tiếng nói chung, anh ấy thấy chúng ta chướng mắt, cho nên cảm thấy chúng ta cũng sẽ thấy anh ấy chướng mắt?"
Tông Tử Nhạc đơ mặt nói: "Không sai biệt lắm đi." Lại nhịn không được nói, "Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, nếu không phải anh tại đây, anh ấy sẽ trực tiếp đá em ra ngoài luôn."
Nguyễn Tiêu: "…… Vậy cũng vẫn là rất săn sóc rồi, ha ha."
Tông Tử Nhạc: "……"
Hai người liếc nhau, yên lặng mà không tiếp tục cái đề tài này nữa, cũng cùng nhau đi ngoài cửa phòng.
Tông Tuế Trọng đã ở bên cạnh Trương Hinh Nghi khẩn trương đầy mặt, sau khi thấy bọn họ ra tới, chỉ hơi hơi gật đầu với bọn họ.
Nguyễn Tiêu nghĩ, học trưởng Tông quả nhiên thật săn sóc mà.
Mới vừa đúng 8 giờ.
Đạo sĩ kia đứng trước pháp đàn bấm tay niệm chú, sau khi niệm xong, ông ta lấy ra một tờ giấy vàng, dùng chu sa nhanh chóng vẽ ra một lá bùa, lại nhận lấy một chén tịnh thủy từ trong tay người bên cạnh.

Bùa bị đốt cháy bỏ vào trong nước, ông cho ngón tay vào nước trộn lẫn vài vòng xong, lại niệm vài câu chú ngữ, mới lấy dương chi cắm ở bên cạnh qua, nước chấm sái qua phía pháp đàn.
Tông Tử Nhạc trộm hỏi Nguyễn Tiêu: "Học trưởng, ổng sái nước như vậy làm gì ạ?"
Nguyễn Tiêu nói: "Đang tịnh đàn*."
(*giống như làm pháp đàn trở nên tinh khiết hơn, không phải nghĩa tịnh đàn như chức Tịnh Đàn Sứ Giả của Trư Bát Giới đâu nhé)
Tông Tử Nhạc "Ồ" một tiếng, tiếp tục xem.
Sau khi đạo sĩ sái nước xong, cầm chén đặt sang một bên, sau đó dùng mũi chân viết xuống mặt đất mấy chữ Thảo* nhìn không ra nguyên hình.

Vẻ mặt của ông rất túc mục, cả động tác liền mạch xuống cho người ta một loại cảm giác nghi thức mãnh liệt mà trang nghiêm, loáng thoáng, hình như cũng bao phủ cho pháp đàn một tầng quang huy thần dị.

Sau đó ông đứng trước đài, tay trái bắt ấn, tay phải cầm kiếm, ở trước đàn bước cương đạp đấu, lẩm bẩm.
(*một kiểu chữ trông rất ngoằn ngoèo, bạn có thể search thể chữ Thảo hoặc Cuồng Thảo)
Chú ngữ niệm thật sự nhanh, người ở đây nghe không rõ ông đang niệm cái gì, nhưng ước chừng có thể đếm ra đạo sĩ kia niệm khoảng bảy lần, theo sau ông hướng phương đông hít mạnh một hơi, lại đọc chú ngữ, lại đọc bảy lần, mới dùng kiếm hướng về phía trước một lóng tay.
Mặt gương trên pháp đàn kia "Vèo" một cái mà nhảy dựng lên, lơ lửng trên pháp đàn, xung quanh cũng không có thứ gì chống đỡ, vô cùng kỳ lạ.
Ngay sau đó, ngoài mặt gương nổi lên gợn sóng, trước tiên hiển lộ ra gương mặt tái nhợt của một cô gái trẻ, sau đó là hơn một nửa cơ thể cô, cô đang nằm trên một chiếc giường lớn thoải mái.
Đạo sĩ thấy gương bay lên, nhẹ nhàng thở ra.

Đôi mắt Tông Tử Nhạc trừng lớn, nhỏ giọng nói: "Là chị Vũ Mao.

Đạo sĩ đó thực sự có có chút tài năng, dùng gương là có thể chiếu ra người." Nó lại trộm nhìn Tông Tuế Trọng đang rất nghiêm túc, phun tào nói, "Học trưởng anh dòm đại ma vương kia, anh ấy chắc chắn đang suy nghĩ, cái gương kia là màn hịn siêu mỏng đặc biệt ở đâu nghiên cứu phát minh ra, điều khiển từ xa có phải bị đạo sĩ vừa rồi dùng chân dẫm mở hay không, điều khiển từ xa ở đâu, tìm một người biến ảo thuật phá giải một chút.…"
Nguyễn Tiêu theo bản năng mà nhìn về phía Tông Tuế Trọng, phát hiện anh khác với Trương Hinh Nghi đang khẩn trương, giống như đích xác đang suy tư cái gì đó, tức khắc 囧 một cái.
Vị này, không phải là đang thật sự thử dùng "khoa học" phá giải đó chứ?
Sau đó cậu cúi đầu nói với Tông Tử Nhạc: "Giờ mà cậu còn phun tào được, không lo lắng cho chị cậu à?"
Giọng điệu Tông Tử Nhạc trầm thấp xuống, nói: "Lo chứ.

Có điều em đã làm chuyện có thể làm rồi, Thành Hoàng gia cũng đáp ứng hỗ trợ.

Em nghĩ, chị ấy chắc chắn sớm muộn gì cũng ổn thôi.

Nên em cũng không thể mang vẻ mặt đưa đám, bằng không chị ấy tỉnh lại chắc chắn áy náy cho coi."
Nguyễn Tiêu an ủi mà vỗ vỗ vai nó, nói: "Đúng vậy, cậu yên tâm, chị cậu chắc chắn có thể cứu về."
Tông Tử Nhạc không muốn nhiều lời chuyện này, dứt khoát hỏi: "Học trưởng, anh đạo sĩ dùng pháp thuật gì không?"
Nguyễn Tiêu thật đúng là biết, nói: "Viên quang thuật và gương chiếu tà hợp lại với nhau, ông ấy đang xem hình thật của nguyền rủa chị cậu mắc phải."
Tông Tử Nhạc kinh ngạc nói: "Nhìn thế nào?"
Nguyễn Tiêu vươn một lóng tay chỉ vào gương: "Cậu xem đi."
Nói mấy câu ra khỏi miệng, trong gương có biến hóa mới.
Trần Úy Vũ nằm trên giường sắc mặt đột nhiên xuất hiện một tầng sáng đen, sáng đen chậm rãi trở nên dày đặc, dần dần hình thành một cái đầu lâu mơ hồ, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ tà ác.

Hình ảnh đầu lâu phập phập phồng phồng, tựa hồ có thứ gì đó vô hình muốn đẩy mạnh nó ra, nhưng nó rất nhanh lại lùi về.

Vào khoảnh khắc nó lùi về, mặt Trần Úy Vũ mắt thường có thể thấy được trở nên càng thêm tái nhợt.
Đạo sĩ thấy, trường kiếm vung lên, bước chân dưới chân càng thêm nóng nảy, trong miệng ông nhanh chóng niệm chú, niệm xong lại dùng kiếm vươn một lóng tay, gương liền "loảng xoảng" một tiếng, rơi trên pháp đàn.
Cùng thời khắc đó, khóe miệng ông tràn ra một tia máu tươi.
Trương Hinh Nghi kinh hoảng đầy mặt, chân vươn ra một bước muốn tiến lên lại sợ quấy rầy đạo sĩ làm phép, cố gắng dừng lại bước chân, giọng nói run rẩy hỏi: "Đại sư, vừa rồi con gái tôi làm sao vậy? Nó xảy ra chuyện gì, sao sắc mặt càng kém hơn nữa?"
Đạo sĩ không trả lời vội, cung cung kính kính cắm ba cây nhang trên mặt đất xong, đi ra khỏi phạm vi mấy chữ Thảo trên mặt đất.
Trương Hinh Nghi chạy chậm qua, nôn nóng mà truy vấn: "Đại sư, con tôi rốt cuộc thế nào? Ông có thể cứu nó không?"
Giờ khắc này, sắc mặt Tông Tử Nhạc cũng thay đổi, bắt lấy cánh tay Nguyễn Tiêu: "Học trưởng, ông ấy thất bại ư? Có nên thỉnh ——"
Nguyễn Tiêu vỗ một chút lên mu bàn tay nó, nói: "Bình tĩnh một chút, không tính là hoàn toàn thất bại." Cậu nhíu mày nói, "Ông ấy đây là muốn dùng chính khí lôi đình mình tu luyện ra dẫn nguyền rủa phản ứng, tìm cơ hội diệt trừ, nhưng nguyền rủa này cuốn lấy rất chặt, không có biện pháp dẫn ra toàn bộ, nếu tùy tiện động thủ sợ chị cậu không chịu nổi.

Cho nên lúc ông qáy thu hồi pháp lực đã bị một chút phản phệ, vấn đề không lớn."
Giọng điệu Tông Tử Nhạc trầm trọng: "Kia ông ấy còn có thể cứu chị của em chứ?"
Nguyễn Tiêu nói: "Cậu nghe xem ông ấy nói thế nào.."
Đạo sĩ thở ra mấy hơi, giơ tay ngăn cản Trương Hinh Nghi tiếp tục đi lên phía trước, nói: "Lệnh ái trúng nguyền rủa đã cùng cô ấy gắt gao gắn liền bên nhau, vừa rồi đầu lâu là chú chết, người thi chú mục đích chính là khiến lệnh ái đi tìm chết, thuộc về một loại hắc vu chú." Ông biết nữ thiện nhân muốn biết thật sự là điều gì, cũng không úp úp mở mở mà nói ra phương pháp, "Nếu muốn cứu lệnh ái, thứ nhất loại là mời người hạ chú tôi nói tiến hành giải thoát, dùng năm lá bùa xoá bỏ lệnh cấm; một loại khác là trực tiếp hủy diệt vật dẫn nguyền rủa.

Tôi công hành còn cạn, tu hành lại là lôi pháp, cũng không biết năm lá bùa giải thoát vẽ như thế nào, cho nên tốt nhất là tìm ra vật dẫn nguyền rủa, sau đó tôi thỉnh Lôi Thần giáng xuống, hủy diệt vật dẫn.

Đến lúc đó, nguyền rủa của lệnh ái sẽ tự nhiên được giải trừ."
Môi Trương Hinh Nghi run run: "Vậy… vậy làm sao tìm vật dẫn nguyền rủa?"
Đạo sĩ suy tư một chút, nói: "Gương của Đạo gia chúng tôi có thể chiếu hiện ra nguyên hình của yêu tà, cũng có thể dùng pháp thuật viên quang* hiển lộ cảnh tượng nơi xa, vừa rồi tôi làm phép quan khán nguyền rủa mà lệnh ái trúng phải, dùng chính là bản lĩnh này.

Ngoại trừ này ra, phép viên quang còn có thể chiếu thấy cảnh tượng ở nơi xa hơn, cũng có thể truy tìm tung tích cảnh trong mơ, dùng để tìm kiếm vật dẫn nguyền rủa lệnh ái, là rất thích hợp."
(*xem Tây Du Ký lúc Tề Thiên làm phép mở ra một cái "màn hình" thấy cảnh tượng ở nơi xa ý)
Đạo sĩ này nói chuyện thật ổn trọng, Trương Hinh Nghi nghe ông giải thích, biểu cảm trên mặt không còn khó coi như vừa rồi nữa.
"Vậy xin đại sư hãy ra tay tìm kẻ hại con gái tôi, tôi tất nhiên sẽ có thâm tạ." Bà cắn răng, cực kỳ hận hung thủ.
Đạo sĩ lại lắc đầu nói: "Gương này của tôi có pháp lực hữu hạn, làm không được truy theo tung tích cảnh trong mơ." Ông thấy Trương Hinh Nghi lại lộ vẻ gấp gáp, bổ sung nói, "Có điều tôi có một sư thúc công hành rất cao, ông ấy có một phù kính có thể làm được.

Gần đây ông ấy vừa lúc cũng ở Đế Đô, tôi lập tức liên hệ, thỉnh ông ấy tự mình lại đây một chuyến."
Trương Hinh Nghi tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cảm kích mà nói: "Vậy vất vả đại sư."
Đạo sĩ chắp tay: "Thiện nhân không cần lo lắng, lệnh ái nhất định có thể giải trừ thống khổ."
Trương Hinh Nghi nghe có chút an ủi, vội nói: "Cảm ơn, cảm ơn."
Đạo sĩ rất nhanh đi vào phòng, lấy điện thoại từ túi xách ra bấm số gọi đi.
Tông Tử Nhạc thấy một màn này, tâm tình rất phức tạp.
"Bản lĩnh không đủ cũng dám nhận, thật là… Nhưng ông ta có tự mình hiểu lấy, có thể kịp thời thu tay lại đổi người khác.

Học trưởng, chờ lát nữa phải phiền toái anh nhìn chằm chằm, nếu sư thúc ông ta cũng không có bản lĩnh, xin anh nhất định bảo Thành Hoàng gia cứu chị em với nha."
Nguyễn Tiêu gật đầu đáp ứng, trong lúc lơ đãng, cậu nhìn thoáng qua hướng Tông Tuế Trọng bên kia.
Tông Tuế Trọng vẫn là đi theo phía sau Trương Hinh Nghi, nhưng vẫn luôn không có động tác gì, thẳng đến khi đạo sĩ đi gọi điện thoại, anh cũng lấy di động ra, nói nói mấy câu vào đó.
Nguyễn Tiêu lắng tai nghe, mơ hồ nghe thấy anh nói chính là "Tình huống thế nào" "Xin hãy nghiên cứu nhiều hơn" "Có cách âm, sẽ không ảnh hưởng người bệnh nghỉ ngơi" linh tinh.

Cậu tức khắc hiểu ra, hoá ra vị học trưởng Tông này đang liên hệ với tổ chuyên gia —— Nói cách khác, cứ việc anh dung túng Trương Hinh Nghi thỉnh đại sư làm phép, cũng muốn bảo đảm bài trừ hết thảy quấy nhiễu đối với người bệnh.
Nguyễn Tiêu bỗng nhiên nghĩ, sở dĩ đạo sĩ làm phép không dọn Trần Úy Vũ ra đây mà là dùng viên quang thuật chiếu xem nguyền rủa, nơi này chỉ sợ cũng là bút tích của Tông Tuế Trọng chăng? Vị học trưởng Tông này làm một người thuộc phái ngoan cố không tin quỷ thần, đối mặt với trưởng bối cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cũng coi như là đang tận lực chu toàn rồi.
Bên kia, đạo sĩ nói cho Trương Hinh Nghi: "Sư thúc tôi ở ngay phố Vĩnh Chính, trong nửa giờ nhất định đến."

Sắc trời dần tối sầm xuống, tất cả mọi người đang chờ sư thúc nọ, gió đêm thổi quét mang đến từng trận lạnh lẽo.
Tông Tử Nhạc sờ sờ cánh tay, nó nổi da gà lên rồi.
Tông Tuế Trọng đi tới, khoác một cái áo khoác lên người Tông Tử Nhạc, sau đó đưa cho Nguyễn Tiêu một cái khác.
Nguyễn Tiêu không cảm giác được lạnh, nhưng vẫn nhận lấy phủ thêm, nói: "Cảm ơn học trưởng."
Tông Tuế Trọng cúi đầu nhìn cậu, nói: "Nếu quá lạnh thì cứ về phòng nghỉ ngơi."
Nguyễn Tiêu cười cười nói với anh: "Tôi không sao, cảm ơn học trưởng quan tâm ạ."
Tông Tuế Trọng gật gật đầu.
Một lát sau, giọng anh bỗng nhiên vang lên: "Cậu cũng giống Tử Nhạc, cũng tin tưởng cái này ư?"
Nguyễn Tiêu biết ý của anh, nghĩ nghĩ xong, thấp giọng hỏi lại: "Vậy tại sao học trưởng anh lại không tin ạ?"
Tông Tuế Trọng trầm mặc.
Vao thời điểm Nguyễn Tiêu cho rằng anh sẽ không trả lời, anh lại nói: "Trước nay chưa thấy qua."
Lúc này đến phiên Nguyễn Tiêu trầm mặc.
Sau đó cậu vẫn nhịn không được phản bác: "Dù học trưởng có thấy, chỉ sợ anh cũng sẽ không tin tưởng đi.

Nói không chừng… Anh còn tưởng rằng là đang nằm mơ hoặc là bị ảo giác cũng nên."
Tông Tuế Trọng sửng sốt, nhớ tới ảo giác lần trước, nhíu mày nói: "Tử Nhạc kể với cậu?"
Vừa rồi Nguyễn Tiêu không nhịn xuống được, bây giờ cũng nói thẳng luôn: "Có kể một ít, cậu ấy cảm thấy học trưởng anh gặp ma, không phải ảo giác gì.

Lại nói tôi và học trưởng gặp qua vài lần, cũng không cảm thấy tinh thần anh có vấn đề gì, học trưởng lại nói chính mình có… có phải quá là…"
Tông Tuế Trọng nghe hiểu ý của Nguyễn Tiêu, trầm giọng nói: "Cậu cảm thấy là tôi không chịu đối mặt với hiện thực?"
Nguyễn Tiêu nhỏ giọng nói thầm: "Tôi cảm thấy học trưởng quá cố chấp."
Nhanh chóng nói xong lập tức câm miệng, cậu không xác định vị học trưởng Tông này có thể giận phát hỏa hay không.
Tông Tuế Trọng cũng không có tức giận, sau khi suy tư, anh nghiêm túc trả lời: "Quỷ thần nói đến xưa nay đã có, tôi thừa nhận văn hóa quỷ thần cũng thừa nhận tín ngưỡng hay tin Phật có tác dụng trấn an tinh thần con người, nhưng thưa không có chân chính nhìn thấy, không cảm nhận được, tôi sẽ không tùy tiện kết luận.

Trước đó tôi gặp phải ma quỷ có thể dùng ảo giác để giải thích, hơn nữa bận rộn làm việc, cá nhân sinh ra áp lực mà không tự biết, cũng bởi vậy sinh ra ảo giác thì cũng hợp lý.

Còn vài pháp thuật hôm nay nhìn thấy thi đều có thể dùng khoa học kỹ thuật làm được, cho nên không thể thuyết phục tôi thay đổi quan niệm." Nói đến đây, anh nhìn về phía Nguyễn Tiêu, "Học đệ, đây là giải thích của tôi, cậu thì nghĩ thế nào?"
Tông Tuế Trọng trịnh trọng làm Nguyễn Tiêu cũng trịnh trọng lên.
"Học trưởng nói cũng có đạo lý, có điều tôi còn là kiên trì quan điểm của mình." Cậu nói, "Tôi tận mắt nhìn thấy qua, tôi tin tưởng trên thế giới này có quỷ thần tồn tại."
Tông Tuế Trọng gật gật đầu: "Tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu, nhưng cũng kiên trì quan điểm của tôi." Anh dừng một chút, hỏi, "Cậu là Tử Nhạc tìm tới làm thuyết khách* à?"
(*Nhà ngoại giao tư sản hoặc phong kiến, chuyên dùng lý lẽ đi thuyết phục người khác.)
Nguyễn Tiêu nói: "Lúc Tử Nhạc nói với tôi chuyện này, tôi rất đồng tình với cậu ấy, cậu ấy cũng đối với tôi không tồi, cho nên.…"
Tông Tuế Trọng: "Đồng tình nó ngầm kêu tôi là đại ma vương? Tôi đối với nó đã thủ hạ lưu tình rồi."
Nguyễn Tiêu sờ sờ cái mũi: "Dù sao… Học trưởng phối hợp một chút đi?"
Tông Tuế Trọng khẽ lắc đầu: "Công việc của tôi rất bận, không có khả năng tùy tiện phối hợp với cậu."
Tuy rằng là cự tuyệt, nhưng Nguyễn Tiêu lại từ bên trong nghe ra một tia khả năng.
"Tùy tiện phối hợp không được, nếu không tùy tiện, vậy học trưởng có yêu cầu gì ạ?"
"Tôi bố trí đề bài cho cậu, cậu dựa theo đề bài viết luận văn, viết một luận văn làm tôi vừa lòng, tôi sẽ phối hợp một lần."
Nguyễn Tiêu hiếm thấy mà trừng lớn mắt.
—— Đây là cái yêu cầu quỷ gì vậy?!
Tông Tuế Trọng: "Thế nào?"
Nguyễn Tiêu không biết làm ra biểu cảm gì mới ổn, tràn ngập do dự nhìn qua, nói: "…… Học trưởng thật là thích dạy bảo vậy luôn."
Tông Tuế Trọng gật đầu: "Chỉ có yêu cầu này."
Nguyễn Tiêu trầm mặc hồi lâu, mới nhắm mắt lại: "Được."
Nghĩ về chỗ tốt mà xem, đây cũng là cơ hội được người chuyên nghiệp chỉ bảo, không phải sao? Tuy rằng… tuy rằng sau này sẽ phải làm luận văn bài tập thêm rất nhiều….
Trong mắt Tông Tuế Trọng hiện lên một tia vui mừng.
Tiểu học đệ là một nhân tài không tồi, nếu bồi dưỡng tử tế sẽ trọng dụng được, không thể để cậu ấy trầm mê trong thế giới quỷ thần mà quên cuộc sống ở hiện thực.

Anh mới vừa tiếp nhận công ty không lâu, khan hiếm nhân tài, nhìn trúng mầm non phải sớm một chút ôm chầm vào tay mới được.

Rút ra chút thời gian ra vài đề bài không phải việc khó gì, nếu tiểu học đệ có thể nghiêm túc hoàn thành luận văn, như vậy phải gắng sức bồi dưỡng, chờ tiểu học đệ lại lớn lên một ít là có thể thuận lý thành chương mà thu vào công ty "bán mạng"cho anh rồi.
Tông Tử Nhạc đứng một bên đã dòm đến ngây người.
Dùng luận văn đổi phối hợp… thao tác lầy lội gì đây?
Sau đó, nó lôi kéo Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu: "Làm sao vậy?"
Giọng Tông Tử Nhạc đặc biệt đặc biệt nhỏ xíu, nói: "Em cảm thấy, học trưởng anh thật lợi hại."
Nguyễn Tiêu khó hiểu.
Tông Tử Nhạc im re.
Có thể cùng đại ma vương nói như vậy còn giao dịch nữa, có thể không lợi hại sao……
Thời gian trôi đi rất nhanh, còn chưa tới nửa giờ, đạo sĩ đã đón sư thúc của ông ta vào.
Nguyễn Tiêu từ xa xa nhìn qua, đột nhiên sửng sốt —— Đây không phải đạo sĩ Dư trước đó không lâu mới vừa gặp qua sao?
Đạo sĩ Dư vẫn rất đứng đắn mà mặc một thân đạo bào, lưng đeo kiếm thất tinh, đi đường mang theo gió, bộ dáng rất chính phái đại khí.

Sau khi đi vào trong viện, ông liếc mắt một cái thấy được cái pháp đàn kia, bước qua nhìn tấm pháp kính ngã xuống, sờ sờ mặt kính.
Trương Hinh Nghi thấy thế, chờ ông bận việc xong rồi mới hỏi: "Vị đại sư này, ngài nhìn ra cái gì rồi ạ?"
Đạo sĩ Dư trầm ngâm nói: "Pháp lực trong gương Triệu sư điệt dùng xong rồi, ngăn cản hơn phân nửa phản phệ, hiện tại tôi lập đàn làm phép một lần nữa, treo kính lên truy theo tung tích.

Đối phương muốn hạ nguyền rủa, dùng đồ vật có thể là sinh thần bát tự của lệnh ái, hoặc là tóc, máu, móng tay, vật dụng bên người vân vân, hết thảy đồ có khả năng làm vật dẫn nguyền rủa…… Cho nên phải dùng pháp thuật viên quang, ngược dòng tìm cảnh trong mơ của kẻ hạ chú.

Tôi nghĩ trước tiên dùng sinh thần bát tự của lệnh ái thử một lần, nếu vô dụng, lại từng cái thử qua." Ông dừng một chút, "Đồ dùng càng chuẩn xác, phạm vi có thể nhìn đến lại càng lớn."
Trương Hinh Nghi không chút do dự đáp ứng: "Có thể, ngài chỉ cần làm phép, có yêu cầu gì cần tôi phối hợp, tôi tuyệt đối làm theo toàn bộ." Sau đó bà có chút lo lắng, "Hiện tại còn sớm, nếu… nếu tra theo cảnh trong mơ, nếu kẻ hạ chú kia còn chưa ngủ……"
Đạo sĩ Dư giải thích nói: "Pháp thuật này dùng sau giờ Tý là tốt nhất, nhưng việc này không nên chậm trễ, nếu đối phương còn chưa ngủ, làm phép sẽ không thành công, tôi đi điều tức trong chốc lát, chờ sau giờ Tý lại làm phép là được."
Trương Hinh Nghi hiểu, cảm kích nói: "Vậy làm phiền đại sư."
Đạo sĩ Dư mới nói với đạo sĩ Triệu: "Sư điệt, chúng ta cung phụng thần linh khác nhau, cậu tiễn thần tướng đi, tán đàn đi."
Đạo sĩ Triệu không có dị nghị, lập tức lại đưa lên một ít cống phẩm, kính hương, sau đó lưu loát mà dọn pháp đàn.
Đạo sĩ Dư thành kính mà niệm kinh Đạo trong chốc lát, bắt đầu lập đàn mới.
Lưu trình đại khái không khác trước đó là bao, chỉ là thần linh được cung phụng có sự khác biệt, hơn nữa trên pháp đàn có một chiếc gương càng cổ sơ hơn.

Cạnh của chiếc gương này khắc một ít hoa văn kỳ diệu, cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, những hoa văn đó kỳ thật chính là bùa chú.

Đạo sĩ Dư đồng dạng tịnh đàn trước, lại tay trái tạo ấn tay phải cầm kiếm, bước cương đạp đấu niệm chú.
Sau khi niệm chú nhiều, ông buông thanh kiếm ra, nhanh chóng lấy đến giấy vàng chuyên vẽ bùa, lại đem sinh thần bát tự Trần Úy Vũ cũng viết lên, lấy kiếm đâm thủng, nhoáng một cái quét ngang ngọn nên trên pháp đàn —— Bùa tức khắc bốc cháy lên.
Ngay sau đó, ông dùng kiếm thất tinh đâm xuyên lá bùa chỉ vào gương.
Tấm gương tức khắc lơ lửng lên treo giữa không trung, mặt kính xuất hiện rất nhiều mây mù.
Đạo sĩ Dư trầm giọng nói: "Pháp thuật thành công."
Người ở đây đều khẩn trương nhìn qua.
Nguyễn Tiêu rất tò mò.
Đối với thần linh mà nói, chỉ cần có được thần lực thì gần như chính là không gì làm không được, cho nên đối với pháp thuật không nghiên cứu bao nhiêu, rất nhiều thời điểm có thể nói là đơn giản thô bạo.

Nhưng các đạo sĩ cần câu thông va thần linh mới có thể thi pháp có hiệu lực, vì tiết kiệm thần lực, ngược lại có được rất nhiều pháp thuật tinh tế, không cùng chủng loại.
Đêm nay nhìn thấy hai đạo sĩ thi pháp, Nguyễn Tiêu cảm giác được một vài dấu vết của thần lực.
Nhưng mà, trong thiên địa đã không còn thần linh nữa, các đạo sĩ câu thông với cái gì? Lại làm sao dùng ra đạo pháp?
Nơi này, chắc chắn còn có thứ mà cậu không biết.
Nguyễn Tiêu hiện tại thần lực nông cạn, ý tưởng này tạm thời chỉ là hiện lên, đè dưới đáy lòng mà thôi.
·
Kiếm thất tinh xuyên thấu qua bùa vàng dần dần thiêu sạch, mây mù cũng dần dần tản ra, lộ ra hình ảnh rõ ràng trong đó.
Đây là…… Một chàng trai.

Nếu không phải Nguyễn Tiêu gắt gao đè lại, Tông Tử Nhạc đã nhảy dựng lên rồi.
"Em liền biết ngay là người này có vấn đề, bằng không sao hắn lại xuất hiện trong giấc mơ của hung thủ?"
Tông Tuế Trọng cũng nhăn mày lại, là Tần Trọng.
·
Bộ dáng Tần Trọng trong gương và bình thường có sự khác biệt vi diệu, tuy rằng vẫn cứ mặc vest thẳng thớm, mang mắt kính mạ vàng, nhưng ngũ quan lại tinh xảo hơn rất nhiều, khí chất cũng có vẻ rất lạnh nhạt, cảm giác đặc biệt tinh anh.

Nhưng trên thực tế, tính cách Tần Trọng không phải kiểu lạnh nhạt, lúc y và Trần Úy Vũ quen biết nhau nhiệt tình lại xúc động, mới có thể làm Trần Úy Vũ ở bên y, chỉ là sau đó y gặp vấn đề trong công việc mới dần dần làm giá lên, cùng sử dụng kính mắt kính để che phần đôi mắt đi, tiện cho y che giấu cảm xúc mà y dễ dàng tiết lộ ra.
Nói cách khác, Tần Trọng trong gương cũng không phải Tần Trọng chân chính, ngược lại tựa như một loại ảo tưởng gần với hoàn mỹ—— có lẽ cũng là ấn tượng Tần Trọng muốn để lại nhất cho người ngoài.
Theo Tần Trọng xuất hiện, cảnh tượng xung quanh cũng nhanh chóng dựng lên.
Y đi trên lối đi nhỏ của công ty, đi ngang qua một khu có nhân viên ngồi đầy.

Tất cả mọi người đang ngồi vào bàn làm việc, không khí thực nghiêm túc, sau khi y đi qua, đột nhiên có một cô gái ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn mà nhìn theo bóng dáng y thật lâu.
Tần Trọng giống như cảm giác có người đang nhìn y, quay đầu lại.
Cô gái vội vàng cúi đầu, tiếp tục bận rộn làm việc.

Đại khái bởi vì đây là cảnh trong mơ, ngoại trừ Tần Trọng ra, những người khác đều rất mơ hồ, có người thậm chí hư hóa thành bối cảnh.

Hình ảnh rõ ràng thứ hai chính là cô gái kia, nhưng mặt cô cũng không thấy tõ.
Cô gái này, hẳn là chính là chủ nhân của cảnh trong mơ.
·
Đạo sĩ Dư mở miệng hỏi: "Có thiện nhân nào biết chỗ này hay không?"
Tông Tuế Trọng trầm giọng nói: "Công ty khoa học kỹ thuật Duyệt Lai."
Biểu cảm Trương Hinh Nghi rất khó xem mà bổ sung: "Chỗ Tần Trọng làm việc."
Nguyễn Tiêu hỏi: "Tử Nhạc, cậu biết nơi này không?"
Biểu cảm của Tông Tử Nhạc cũng rất khó xem, nói: "Là một công ty niêm yết, nhưng kém xa nhà chị em.

Tần Trọng không tiến vào công ty Trần gia, nghe nói là không muốn dựa vào bạn gái, muốn chính mình gây dựng sự nghiệp mới có thể xứng đôi với chị em, lúc ấy dì Trương biết còn khen hắn biết tiến tới.

Kết quả thì sao? Cũng không biết là hắn làm thứ gì không ra người, suýt chút nữa hại chết chị của em rồi!"
Cảnh trong mơ nhìn đến nơi này, trong lòng mọi người đều có một ít suy đoán.
Nhưng cảnh trong mơ thông thường đều không nối liền, cái này cũng giống vậy, chỉ thấy sau khi Tần Trọng đi ngang qua, cảnh tượng liền nhanh chóng vỡ vụn, lại là một đoạn đen tối ngắn ngủi, thay cảnh tượng mới.
·
Thời gian tan ca, Tần Trọng lái xe đi tới cổng lớn công ty Trần gia, y dựa nghiêng trên cửa xe, biểu cảm rất lãnh đạm.
Vẫn là cô gái kia, cô ta ngồi ở quán ăn vặt cách đó không xa ăn vặt, một bên cúi đầu ăn cái gì đó, một bên nhìn lén Tần Trọng, ngẫu nhiên Tần Trọng lơ đãng đảo ánh mắt qua, lại lơ đãng mà thu hồi, không có bố thí cho cô một chút chú ý nào.
Cô gái không dám đối diện mắt với Tần Trọng, luôn là vùi đầu ăn gì đó, ánh mắt rất tham lam quyến luyến.
Thời gian nhanh chóng chuyển dời, động tác của mọi người đều giống như nhanh hơn gấp mười lần.
Sau đó, trong công ty đi ra một cô gái trẻ tuổi dáng người yểu điệu.

Cô mặc váy nhạt màu rất vừa người, tóc màu đay xoăn lên cuộn sóng lớn, tô điểm cô nàng đến mỹ lệ mười phần.
Đôi mắt Tần Trọng nháy mắt sáng lên, sườn mặt lạnh nhạt cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, có vẻ phá lệ tuấn mỹ.
Mỹ nữ nhẹ nhàng mà đi đến trước mặt Tần Trọng, lộ ra một nụ cười nhỏ nhắn mềm mại.
Tần Trọng mở cửa xe, để mỹ nữ lên ghế phụ của y.
Xe lái đi rồi.
Cô gái ở quán ăn vặt lúc này mới ngẩng đầu, ngơ ngẩn mà nhìn xe đã rời đi, thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy mới thôi.
·
Tông Tử Nhạc phẫn nộ mà đá một chân, nói: "Cái thứ gì vậy!"
Nguyễn Tiêu vỗ vỗ vai cậu an ủi: "Chỉ là nằm mơ, tất cả đều là cô gái kia tự cho là đúng, rất chủ quan."
Không trách Tông Tử Nhạc nổi giận, cô gái trẻ trong mơ chính là Trần Úy Vũ, nhưng là Trần Úy Vũ ở đây tướng mạo tuy rằng tốt, nhưng cảm giác cho người ta lại rất dối trá, tươi cười, ánh mắt đều để lộ ra một loại nhu nhược làm bộ làm tịch, mà Tần Trọng lại đối với cô khăng khăng một mực, cảm tình nóng cháy.
Trương Hinh Nghi so Tông Tử Nhạc càng hiểu biết phẩm hạnh con gái mình, tức giận đến hô hấp cũng có chút dồn dập lên.
·
Cảnh trong mơ lại biến đổi, rất nhiều hình ảnh liên tục ùn ùn kéo đến.
Có vài hình ảnh là Tần Trọng lạnh nhạt với tất cả mọi người và cô gái rình coi kia; có vài hình ảnh là Tần Trọng chỉ dịu dàng với Trần Úy Vũ, Trần Úy Vũ trước sau bạch liên hoa, cùng với cô gái rình coi kia; có hình ảnh là Trần Úy Vũ đắc ý mà khinh miệt mà nhìn cô gái kia, còn có những gương mặt mới lục tục xuất hiện…… Những gương mặt mới này toàn là đàn ông, còn Trần Úy Vũ đang nói cười vui vẻ ái muội ở chung với những người đàn ông đó, mà cô gái rình coi thì lòng tràn đầy phẫn nộ……
Khi bóng dáng nào đó xuất hiện, Nguyễn Tiêu kinh ngạc mà nhìn sang Tông Tuế Trọng.
Trong hình ảnh kia, Trần Úy Vũ đang nghiêng đầu đối với một thanh niên lộ ra tươi cười, thanh niên giống như Tần Trọng ăn mặc vest thẳng thớm, tướng mạo anh tuấn, khí chất lạnh nhạt, tuy rằng không có mang mắt kính, nhưng thời điểm anh xuất hiện, tất cả mọi người sẽ cảm thấy, Tần Trọng và anh cho người ta cảm giác rất tương tự nhau.
Đúng là Tông Tuế Trọng.
Khi đối mặt Tông Tuế Trọng, Trần Úy Vũ tươi cười mang theo tình ý đưa tình —— không có khi đối mặt với Tần Trọng, lúc cô nghiêng đầu cười, mặt mày càng nhu nhược, mang theo dụ dỗ như có như không.
Không thể không nói, hình tượng Tông Tuế Trọng vẫn là quá thật, từ khí chất đến tướng mạo được phục chế hoàn mỹ.
Cô gái rình coi nhìn từ xa xa, toàn thân trên dưới đều lộ ra một loại không cam lòng cùng phẫn nộ…… Không cam lòng vì Tần Trọng, phẫn nộ vì Tần Trọng.
Hết chương 33..

Bình Luận (0)
Comment