Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 12

Lộc Sơn thư viện!

Quận thủ đại nhân có phản ứng thế nào, Khương Viện còn không biết. Nhưng Hứa thị ngồi nơi đó, cùng với ngũ cô nương Khương Nhu, hai người mặt mày sáng rỡ, cả người đều có tinh thần vui vẻ.

Tam cô nương Khương Chi biểu tình cẩn thẩn, thức ăn cũng không dùng nhiều, trên mặt chỉ thiếu chữ ‘mau trở về phòng mới tốt’. Tự nhiên sẽ không nghe rõ lời này.

Khương Nhiễm nhỏ tuổi nhất, vừa bị Đào mẹ dọa sợ, lúc này còn nơm nớp lo sợ, thân mình co quắp, đầu cúi gằm thật lâu.

Nắm nhẹ bàn tay nhỏ của nàng, Khương Viện vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nhìn thấy nàng sợ hãi ngẩng đầu liền cười trấn an nàng.

Lúc này còn có thể cười được, Khương Viện đều cảm thấy khâm phục chính mình.

Suy nghĩ vô số lần, cũng không nghĩ tới đối phương sẽ ra chiêu này, quả thật rất hào phóng, trước cho quận thủ đại nhân một cái bánh vừa lớn vừa ngọt ngào.

Giảng dạy của Đại Chu, phân biệt trường lớp tư thục và thư viện quan học.

Trường tư thục chỉ mời tây tịch dạy học trong nhà. Mà quan học, lại chỉ dành cho đệ tử quyền quý mới có thể theo học! Học sinh đều ở lại học xá, một tháng được nghỉ khoảng năm ba ngày.

Vài vị gia của quận thủ phủ đều đang theo học ở thư viện Hương Sơn, nơi cũng chỉ tính là quan học tầm thường, lại hơn rất nhiều với trường tư thục. nói rõ ràng, quan viên của Đại Chu đều được lựa chọn nhậm mệnh, chỉ “Cử hiền” “Hiếu liêm” hai đường.

Cử hiền, là tài cán tự thân, đạt được sự coi trọng của đại quan trong triều, dựa vào nhân mạch dìu dắt mà leo lên.

Hiếu liêm, lại là con đường bàng môn tả đạo, còn gọi là đường tắt, chỉ cần bỏ ra một số tiền là có thể xin được một cái chức tiểu nha. Đừng xem thường mấy vị nha dịch hạng bét này, tuy bổng lộc không cao, lại có nhiều đặc quyền. Ít nhất cũng hơn một mảng lớn so với các bá tánh dân thường.

Lúc này nhắc tới Lộc Sơn thư viện, là một chuyện lớn đáng để suy ngẫm.

Gia thế cũng phân ba bảy loại, tự nhiên con cháu các gia tộc sinh ra cũng sẽ phân sang hèn. Giống như dòng dõi của quận thủ phủ, có thể được vào học tại thư viện Hương Sơn đã coi như là nhìn trên mặt mũi của Khương lão thái gia.

So với thư viện Lộc Sơn nổi tiếng xa gần ở Đại Chu này, không biết bao nhiêu học sinh sinh khổ sở đều không tìm được con đường để vào học tại đây, thì thư viện Hương Sơn cũng chỉ có thể coi như “chỉ thường thôi’. không thể so sánh được!

Hai tay Khương Viện đặt trên đầu gối, thoáng nhìn qua Khương Nhu bên kia đang khẩn trương, đến các đốt ngón tay đều bị nắm trắng bệch, cũng liền giả bộ kinh hỉ theo, trong lòng không ngăn được nặng trĩu.

Trong thiên hạ này, chưa bao giờ có bữa cơm nào miễn phí cả. Quốc công phủ càng cho nhiều chỗ tốt, tự nhiên cũng muốn phải hồi báo tương đương.

Mà lo lắng của nàng là, tự nhiên thế tử lại tới cửa, trừ bỏ tìm nàng thanh toán nợ cũ, có thể hay không… Còn cùng Khương gia có chút liên quan nào đó mà mình không rõ?

“Quản đại nhân vừa nói, Lộc Sơn thư viện cũng thu nữ học sinh sao? Xin thứ cho hạ quan cô lậu quả văn, kiến thức hạn hẹp, trước kia chưa bao giờ nghe nói tới.” Tóm lại thân là một quận thủ, kinh qua rèn luyện nơi chốn quan trường, Khương đại nhân âm thầm trấn định rất nhanh, không vì vừa nghe tới tên tuổi Lộc Sơn thư viện mà đầu óc hỗn loạn, bỏ qua vấn đề mà mình thấy không đúng.

“Cũng không trách Khương đại nhân không biết. Là Nữ học quán, đang trong kế hoạch kiến lập. Giang Nam cách Yến Kinh mấy cái châu phủ, tin tức còn chưa truyền nhanh như vậy. Ước chừng còn một đoạn thời gian nữa mới có tiếng gió. Nửa tháng sau, Lộc Sơn học viện bắt đầu tuyển các quý nữ để giáo dưỡng. Có hơn ba mươi danh nghạch, chỉ Yến Kinh thôi, cũng chiếm hơn nửa số này rồi.”

Quản Húc lén lút liếc nhìn thế tự đang tĩnh tọa, không có nói toạc: Thế tử mệnh lệnh, đừng nói là Nữ học quán, chính là dỡ bỏ Lộc Sơn thư viện trùng kiến lại cũng có thể.

Giám thị đại nhân của Lộc Sơn thư viện là môn sinh thời trẻ của Quốc công gia. Tự nhiên thế tử nói gì nghe nấy. Lại thành lập Nữ học quán, chính là ban ơn cho hơn nửa thế tộc của Yên Kinh, chuyện tốt bực này, ai cũng sẽ không cản trở.

Chẳng qua, việc này bắt đầu từ Quốc công phủ, đối với tin tức xây dựng lớp học cho nữ tử, hai đại thế tộc còn lại, Chu thị và U Châu quan thị, cũng đi theo tuyên dương bốn phía, ít ngày nữa lần lượt là Tứ Hải thư viện, Thái Bình học xã, có thêm lớp học cho nữ tử.

Hiển nhiên là sẽ noi theo, không cam lòng mình Cố thị giành mất tiếng thơm!

Văn Vương thấy vậy tự nhiên vui mừng. trên triều, khâm thưởng mỹ danh cho thế tử Quốc công phủ Cố Diễn là “Công Tử Khu Ngọc”. Lại cho phép hắn ngang hàng, cùng hưởng đãi ngộ của hai từ “Công tử” với mấy vị hoàng tử.

Đại Chu này trừ thái tử ra, mấy vị hoàng tử còn lại đều được kính ngưỡng bằng xưng hô “Công Tử”. Ví dụ như, Tam hoàng tử-Công Tử Thành, là hoàng tử được Văn vương yêu thương nhất, do Chiêu nghi nương nương sở sinh.

Ngoài ra, còn có tứ hoàng tử Công Tử Đan, ngũ hoàng tử Công Tử Nghĩa.

Hiệu Ngọc Khu, ý chỉ “Ngọc chất thiên thành, cơ khu vì ước”*. Khác biệt với phong hào của hoàng tộc, chỉ có một chữ duy nhất, lại khen ngợi Cố Diễn có bề ngoài tuấn lãng, nhân phẩm quý trọng.

*câu này khá khó, ta tìm rất nhiều diễn đàn đều không có đáp án. Đợi đi hết 50c, sẽ xem xét lại hành văn một lượt cho mượt hơn nhé các nàng

Giữa ba đại gia tộc, chỉ có Triệu quốc công phủ đạt được loại vinh hạnh này, dụng tâm của Văn vương, không thể không nói là thâm sâu.

Quản Húc nghĩ tới, sau khi Quốc công gia biết được việc này, chẳng qua là truyền tới một phong thư. Thế tử xem xong, vẻ mặt không có gì khác thường, viết thư hồi âm xong, không nói một lời đốt thư.

Nghĩ tới quan hệ phụ tử hai người, Quản Húc có chút sợ hãi.

trên bữa tiệc, Khương đại nhân cân nhắc nhiều lần, cuối cùng cũng đứng dậy, hướng người thiếu niên đang ngồi kia cúi đầu thi lễ, “Được thế tử và Quản đại nhân yêu quý, hạ quan áy náy. Đại ân hôm nay, Khương thị tất khắc ghi trong lòng, không dám quên.”

Bộp một tiếng trong lòng, Khương Viện đang ngồi thành thật bên trong cũng bị giật mình. Quả nhiên, lời này có ý nghĩa xa hơn.

không phải quận thủ phủ khắc ghi ân đức, mà là “Khương thị”. Lại nghĩ tới, đây có gọi là biểu hiện trung thành?

Khương thất cô nương đột nhiên phát giác, cha nàng đều xưng hô vị văn sĩ kia là “Quản đại nhân”. Từ đầu tới cuối, thế tử ở phía sau, hiển nhiên thân phận của Quản đại nhân không phân cao thấp với cái vị mỹ nam tử âm nhu kia, hắn lại bị nàng lừa gạt, xua đuổi lưu loát.

Bất luận như thế nào, chỉ nói tới tình hình trước mắt, Khương Viện nàng đã làm ra đại sự gì thế này!

Tiệc rượu tan đi, các cô nương cúi đầu cáo lui. Xuyên qua hành lang, đi qua hai cửa viện.

Bước chân Khương Nhu nhẹ nhàng, con ngươi như thủy tinh sáng rỡ chói lọi. Khương Chi mệt mỏi đi phía sau, cuối cùng là Khương Nhiễm trầm mặc.

Mấy người đều biết, trong yến tiệc có nhắc tới tư cách đi học tại Lộc Sơn thư viện, tất nhiên là chỉ hai vị cô nương con vợ cả. Khương Chi còn hảo, ít ngày nữa nàng sẽ nghị thân, xuất thân thứ xuất cũng không thấy mất mát. Đáng tiếc, Khương Nhiễm, trong lòng hâm mộ nhưng lại không thể đi quá giới hạn, cái mũi ê ẩm, trong lòng vừa đăng vừa chát.

Nhìn cô nương con vợ cả một thân y phục xinh đẹp. Ngũ tỷ Khương Nhu thêm vài phần hoạt bát, thất tỷ Khương Viện trước sau như một, ôn hòa thủ lễ. Khương Nhiễm chín tuổi, ánh mắt dừng trên búi tóc chải cao cao của Khương Viện, con ngươi nhút nhát, lần đầu tiên cảm thẩy, so với vẻ mặt ngũ tỷ luôn lộ rõ vui mừng, cái loại trầm ổn tự nhiên của thất tỷ như là mọi sự đều nắm chắc, làm đôi mắt nàng đau đớn thật sâu.

Sắp tới ngã rẽ, mấy cô nương mang theo người của mình trở vệ viện. Ánh mắt Khương Viện nhìn Khương Nhiễm vẫn luôn rầu rĩ không vui, chỉ trong chớp mắt, liền thu hồi, xoay người đi, lại là nụ cười nhàn nhạt có chút bất đắc dĩ.

Bên ngoài mưa xuân đã dừng, sau giờ ngọ dần dần có ánh mặt trời. Khoảng không như cao hơn, trời xanh không mây, hoa cỏ trong đình viện cũng sống động lên, cành lá càng thêm tươi tắn.

“Tiểu thư, ngài muốn nghỉ ngơi một lát chứ?” Dỡ búi tóc cho cô nương, Lục Phù nắm lược trong tay, cẩn thận chải từng tia. “Tiểu thư, tóc ngài vừa đen lại dày, nuôi dưỡng thật tốt. Chính là ngọn tóc có chút cao thấp không đều, rảnh rỗi sửa lại gọn gàng nhé.”

Cầm một lọn tóc xem xét, Khương Viện lắc đầu, “Ngày hôm nay vẫn luôn vội, trà cũng uống thật nhiều, nằm xuống lại không thoải mái. Tóc còn ổn đi, tìm cái ngày trời trong, sửa lại sau. Gọi người mở cửa sổ lên, hít thở không khí cũng hảo. Sáng sớm có mưa, ẩm thấp đến lợi hại, ngày hôm nay liền phơi khô mọi thứ đi.”

Giang Nam là nơi ẩm ướt, thường xuyên phải đem đệm chăn phơi nắng.

Khương Viện đứng dậy, đến giường gấm cầm quyển du ký, rảnh rỗi nàng đều xem vài trang, cũng thư thái được nỗi lòng. Mục đích của người nọ, chính là mượn cái danh Lộc Sơn thư viện để nàng làm việc đi.

Chỉ mới nhặt sách lên, liền thấy một tờ giấy Tuyên Thành sáng lên, con ngươi Khương Viện co rút, vừa lúc đã rơi xuống bên chân nàng, ngay cạnh làn váy xanh lam được thêu hoa.

“Đây là tiểu thư luyện chữ?” Lục Phù muốn nhặt lên giúp cô nương, không nghĩ tới nàng lại tự mình động thủ.

“Bản cũ thôi.” Giọng nói vẫn như vậy, vẻ mặt như thường, nghiêng người trên giường.

một tờ giấy viết thư thật bình thường, mở ra xem, chữ viết cực tốt, nhìn đã biết là một tay viết chữ có tài cán.

Làm Khương Viện cảm thấy, chữ viết này tự nhiên không phải là bút tích của thế tử. Hành văn quá lưu loát, mạch văn rất nặng, lộ ra sự tùy ý. Thế tử nhân vật như vậy, sẽ không dễ dàng làm người ta nhìn thấu tâm cảnh qua chữ viết được.

“Canh ba giờ Mùi, gặp tại đông sương.”

Ít ỏi vài chữ, lại làm nàng không dám lười biếng.

Tới. Nghi hoặc vẫn luôn treo ở trong lòng, tổng muốn có giải đáp. Người kia có thể quỷ thần đều không biết, từ bên ngoài tới, vào trong nội thất lại quen thuộc việc làm hàng ngày và nghỉ ngơi của nàng. Khương Viện cẩn thận xếp tờ giấy rồi cất vào trong túi tiền, thắt thật chặt.

Nàng sẽ như mong muốn của đối phương, dù sao muốn cũng không tránh được.
Bình Luận (0)
Comment