Tiểu Thất Bên Cố Đại Nhân

Chương 9

Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, đầu óc lộn xộn, Khương Viện chống tay ngồi dậy, nhìn quanh một vòng, tầm mắt rơi xuống bàn tròn trong phòng.

Quản nhiên, có mấy bọc đồ được gói chặt trên bàn, quen thuộc hiện lên, là đồ ăn ngoài phố, trong mắt nhiều hơn một chút vui vẻ.

Xuân anh đỡ nàng đứng dậy, vui mừng nói, “Nô tì liền biết được, tiểu thư nhất định muốn tìm quà ăn vặt nhị gia mang về.” Lại duỗi tay chỉ từng bao điểm tâm đang được tháo ra nói cho nàng nghe, “Là Phúc Thuận bên người nhị gia đưa tới, đây là bánh ngọt hoa quế bên ngõ nhỏ, đây là hương bánh của Đồng ký. Còn có thứ ngài thích nhất, trà hoa cúc và đậu hủ cuốn nữa.”

“Coi như Nhị ca có tâm.” Được Lục Phù hầu hạ rửa mặt chải đầu đơn giản, cũng không chờ Thôi mẹ bày điểm tâm nên đĩa. Đưa tay bẻ khối đậu hủ cuốn, đưa tới miệng ăn vụng.

“Lúc này ngài mới nhớ tới nhị gia hảo. Tới lúc gặp người, lại cùng hắn đối đầu.” Vừa cười vừa cầm cái khăn lau sạch tay cho nàng, Thôi mẹ quá rõ tình hình giữa nhị gia và cô nương nhà mình.

Hai huynh muội đều là do phu nhân sinh, tự nhiên là tình cảm cực tốt, mấy ngày không gặp liền nhớ nhau. thật sự gặp mặt, lại đối chọi gay gắt, nơi chốn không nhường nhau. Đổi lại, trên sự việc đứng đắng, đôi mắt nhị gia vừa đảo qua, thất cô nương còn không phải ngoan ngoãn nghe lời sao. nói tới tình hình này, thực sự buồn cười.

“Hừ, chúng ta đi tìm nhị ca nói chuyện!” Nha hoàn Xuân anh vén rèm cửa, Khương Viện mang theo đám người tới tứ phương trai của Khương Dục, la cà tán gẫu.

Còn chưa vào viện, liền nghe tới tiếng cười như chim hoàng oanh truyền ra của ngũ cô nương, từng tiếng “Nhị ca ca” kêu đến mềm lại nhẹ.

“Tiểu thư, ngũ cô nương cũng ở đây.” Xuân anh nhíu nhíu mày, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ. Mỗi lần như vậy, ngũ cô nương đều giành đi trước tiểu thư nhà mình, không tới viện của đại gia, trái lại quấn lên nhị gia.

Nam nhân vừa mới hồi phủ, ngồi xe ngựa nửa ngày, không cho người ta nghỉ ngơi sao!

“Ngũ tỷ tỷ ở đây, đoán chừng cũng kéo cả đại ca tới.” rõ ràng đã có người thông truyền, biết mình sẽ tới, Khương Viện quá rõ ràng diễn xuất của Khương Nhu, sớm diễn thành thói quen đi!

Huynh đệ hữu cung, tỷ muội hòa thuận, đổi lại niềm vui của phụ thân, giao hảo với Khương Dục có hi vọng nhập sĩ, đối với nàng(ý chỉ Khương Nhu) hữu ích, tự nhiên làm không biết mệt.

“Thất muội muội tới.” Khương Nam mười bốn tuổi, ngũ quan đoan chính, mặt mày thư lãng. Khuôn mặt chữ điền, trán cao rộng, nghe nói rất giống Kỷ thị quá cố.

Tươi cười ôn hòa, tính tình trung hậu. Nghe người thông truyền, đang nói chuyện với Khương Nhu, cũng quay đầu nhìn người tới.

“Mấy ngày không gặp, tinh thần đại ca thật tốt.” Mấy huynh muội ở chung có chút tùy ý, Khương Viện cầm chiếc ghế ngồi xuống cạnh Khương Dục, nhìn bộ dáng người bên cạnh ra vẻ người lớn, khoa tay múa chân một chút, tức khắc nhụt chí.

“Nhị ca ca lại cao hơn rồi.” Liền ngồi cùng nhìn ra được.

rõ ràng chỉ hơn nàng có một tuổi, cố tình, nàng kiễng gót chân, cũng khó khăn lắm mới tới sống mũi hắn.

Mắt liếc nàng một cái, gọi người bưng đĩa hạt dưa lên, đẩy tới trước mặt nàng. “Tất nhiên không như với người nào đó ỷ lại trong viện dưỡng mỡ rồi.”

Gương mặt Khương Dục góc cạnh, một đôi mắt sáng trong sạch sẽ, tóc mai lông mày vừa nhỏ vừa dài. Thoạt nhìn, cả người lộ ra một cỗ nhuệ khí, lại đan xen sự thanh nhã của văn sĩ. Giờ phút này đang cười nhạo nàng, cũng là khí định thần nhàn.

Phụt một tiếng cười khẽ, Khương Nhu che miệng nhỏ, nhìn chằm chằm khuôn mặt mượt mà no đủ của Khương Viện, vừa trắng vừa mềm, có hai phần trẻ con, khó trách Khương Dục trêu ghẹo nàng như vậy.

Bất mãn bĩu môi, Khương Viện nhặt hạt dưa lên miệng căn một cái, nhàn nhạt đáp, “Nhị ca có khuôn mặt tuấn tú, da mặt lại càng trắng nõn.” Biết hắn ghét nhất “Bạch diện thư sinh”, nàng liền gọi nhịp bắt chuyện trở lại.

Khương Viện luôn trông ngóng có người huynh trưởng từ ái, chỉ là từ khi Khương Dục biết nói chuyện, chưa từng làm nàng được như ý!

Khi còn bé thì coi nàng như hùng hài tử, chạy ngược chạy xuôi, làm khó thân mình mềm mại của Khương Viện, chân cẳng còn chưa phát triển, đã đi theo phía sau hắn, không ít lần ngã ngửa.

Chờ tới lúc hai người lớn hơn, Khương Dục không thầy dạy cũng hiểu, mọi thứ đều cướp về mình, tự “Chiếu cố” nàng. Lấy muỗng cơm uy nàng, uy tới mức cả mặt nàng dính cơm, tiểu cô nương tức giận tới mức nước mắt lưng tròng, trong miệng đều là cơm, muốn kêu không ra được tiếng.

Đợi tới lúc Khương Dục học vỡ lòng, tính tình điềm tĩnh lại, làm Khương Viện không thể thích ứng, đã nếm không ít đau khổ.

Mỗi ngày sau giò ngọ, Khương Viện đều phải ngồi ngoan ngoãn, bị hắn nhốt trong tứ phương trai, trong tay cầm cuốn《 Tập hiền tập 》so với mặt nàng còn lớn hơn. Nàng đọc một chữ, hắn viết một chữ. Nếu nàng đọc sai, nhị gia Khương Dục không cao hứng mà hừ hừ cái mũi.

Đoạn thời gian kia, quả thật Khương Viện đã nếm được cái gọi là nước mắt chu xót. Văn tự của Đại Chu triều, đa số là trữ tiểu triện, tiếp theo là cuồng thảo. Khương Dục bốn tuổi rưỡi còn cố hết sức, nữa là nàng còn chưa dứt sữa đã phải khắc khổ cần cù bồi nhị gia hắn học tập. Đáng giận nhất, người kia còn ghét bỏ nàng nói nàng liên lụy tới tiến độ học tập của hắn!

Có người huynh trưởng như thế, Khương Viện lớn tới hiện tại, mới chỉ đối chọi với hắn qua lời nói thôi, đã là không dễ dàng rồi!

Làm nàng bi phẫn nhất, trong mắt người ngoài, đây là sự ăn ý trời sinh của hai huynh muội. Quận thủ đại nhân và Hứa thị càng xem càng vui mừng, lại thấy Khương Viện tuổi còn nhỏ theo học ca ca, thế nhưng cũng không bị rớt sau, hiển nhiên là khen ngợi Khương Viện, lại khuyến khích Khương Dục thật nhiều, tiểu tử choai choai nhị gia này, tự giác đem nàng làm gánh nặng trên vai mình.

Dưới bầu không khí đó hai người dần trưởng thành, Khương Dục càng thêm nghiêm khắc, Khương Viện so với bất cứ ai càng sâu sắc cái gì là huynh muội thắm thiết, cái gì là huynh trưởng như cha!

Mấy năm nay ảnh hưởng của Khương Dục ngày càng lớn, trên việc đứng đắn, ít khi Khương Viện chống đối hắn. Chỉ có chút ít trường hợp mới có thể giở công phu mồm mép, cùng hắn không phân cao thấp.

Nhìn hai người bốn mắt nhìn nhau, âm thầm phân cao thấp, Khương Nam buồn cười, rót trà thay mọi người, chọn cái đề tài thu hút hứng thú của mọi người, “Ngày mai phủ ta có mời khách quý, thất muội biết thân phận người tới?”

“Phu nhân không nói.” Quay đầu bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nghiêng người cười tủm tỉm, “Nhị ca nhưng biết được?”

Khương Dục nâng tay đoạt lại nắp trà, theo thường lệ giáo huấn, “Quy củ đều không học?” Nhìn tới mức nàng ngoan ngoãn cúi đầu ngồi đoan chính, lúc này mới cân nhắc, nói:

“Người tới có chút quan hệ sâu xa. Dòng dõi là cao không thể chạm.”

Khương Nam vốn tính toán khơi mào chủ đề, huynh muội mấy người cùng náo nhiệt. không nghĩ tới Khương Dục thế nhưng đáp lại nghiêm túc như vậy.

Khương Viện cũng không ngờ, mình thuận miệng trêu ghẹo, lại có đáp án này. Có lẽ cha nàng đã gọi hai người tới nói chuyện này.

sự việc bên trên, Khương Viện chỉ thấy bất đắc dĩ. Dù nàng được quận thủ đại nhân yêu thương, cuối cùng cũng không vượt qua được quy củ của tổ tông “Nữ tử không bàn đại sự”. Phàm là đại sự trong phủ, quận thủ đại nhân chỉ kêu đại gia nhị gia tới trước mặt nói. Mấy cái cô nương trong phủ, cả phu nhân Hứa thị, chỉ cần an ổn sinh hoạt là được.

“Người tới là ai? Vì sao nói có chút quan hệ với phủ chúng ta?” không đợi Khương Viện mở miệng, Khương Nhu đã không kiềm chế được, tò mò nhìn Khương Nam.

Bất đồng với thất cô nương luôn được mọi người trong phủ khen ngợi. Khương Nhu ngày đầu tiên mở miệng gọi Hứa thị phu nhân, nàng tự nhận thức được bản thân không còn là cô nương vợ cả duy nhất nữa.

Kỷ thị đi sớm, không tới một tuổi nàng không còn mẹ đẻ. Nếu không có Trương mẹ bên người Khương Nam nhắc nhở, Kỷ thị tốt như thế nào, nàng đã sớm quên ân sinh, sớm bị Hứa thị dưỡng thành con rối đi?!

Trương mẹ bị đưa đi thôn trang, lẻ loi nằm trên giường, kéo kéo tay nàng. Phụ thân bốn mươi tuổi, đầu tóc hoa râm. Cặp mắt sưng đỏ, quan tâm rặn, luôn nói nàng phải đề phòng phu nhân Hứa thị, phải biết tính toán vì đại gia cùng bản thân.

Khương Nhu ghi tạc trong lòng, đối với mọi thứ có thể trở thành trợ lực của mình sau này, nàng đều cực kỳ coi trọng, không muốn có sai sót gì cả.
Bình Luận (0)
Comment