Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 15

Tiền Tiểu Thất dậy thật sớm, lại còn cố ý lấy một cái mũ có vành rộng trong rương ra để thử. Tống Lương Trác bị thanh âm ồn ào của nàng làm tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sắc trời chỉ mới có trắng bạc, có chút bất đắc dĩ.

Tiểu Thất đi ra thăm dò, thấy Tống Lương Trác đã dậy, vội vã đội cái nón lụa trắng cho hắn xem, lại xoay một vòng cười hỏi: “Thế nào? Như vậy sẽ không cần che ô rồi, tay có thể cầm đồ vật.”

“Tốt.” Tống Lương Trác xoa xoa thái dương, “Nàng còn muốn cầm vật gì nữa?”

“Nếu có quả dại thì chúng ta có thể đem về nha!”

“Bây giờ là mùa nào mà có quả dại?”

Tiểu Thất chớp chớp mắt nói “ Vậy thôi.” Trong nháy mắt lại cười hai tiếng rồi nói: “Như vậy làm mũ hoa mang được rồi, đẹp mắt là được.”

Tống Lương Trác lại nằm xuống, ôn nhu nói: “Khởi hành sớm như vậy, cẩn thận tới nơi rồi lại mệt.”

“Đi ra ngoài chơi thì làm thế nào mệt ?”

Tiểu Thất trốn sau màn thay đổi sang một thân sa y mát mẻ, ngoại tầng là lớp sa mỏng màu tím nhạt, bên trong là quần thụng bằng cẩm trắng, nếu mặc váy ngại sự tình, có thể trực tiếp kéo lên. Tiểu Thất hài lòng xoay một vòng, lại chạy ra ngoại gian nói: “Tống tri huyện sao lại ngủ nữa rồi? Mau dậy đi!”

“Bọn họ còn chưa có đi? Hơn nữa, phải ăn điểm tâm rồi mới đi.”

Tiểu Thất chạy đến cửa nhìn một chút, cười lấy lòng nói: “Nếu không chúng ta đi trước? Ngươi để bọn họ đi sau cũng được. Không thì đem ta đến đó, rồi quay trở về đón bọn họ?”

Tống Lương Trác cau mày nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Thất, “Gấp thế sao?”

Tiểu Thất đá đá nền nhà, “Ta buồn chán rất lâu rồi.”

Tống Lương Trác nhớ tới hai năm nay, thân ảnh nàng ngày nào cũng đến sớm canh giữ trước cổng nha môn, đáy lòng có chút ấm áp, cười nhạt nói: “Vậy cũng tốt, thuận đường ăn điểm tâm bên ngoài đi.”

Tiểu Thất liền gọi Lục Liễu vào tết tóc cho mình, một bên lau mặt vẫn không quên nói: “Ta muốn ăn bánh quẩy của Tiền phủ ở phố Đông.”

“Nàng là về nhà mẹ vợ hay là ra ngoài chơi?”

Tiền Tiểu Thất liếc mắt một cái, nhưng lại không nhìn ra vẻ mặt của Tống Lương Trác, nuốt nước miếng rồi nói: “Không ăn thì thôi, chờ ta về nhà sẽ tẩm bổ lại.”

Tống Lương Trác xoa xoa thái dương, đi rửa mặt.

Tóc Tiểu Thất được chải sơ, hơi bung lên phía trên, được thả lỏng phía sau đầu rồi oản lên thành một búi tóc, còn lại thì rơi trên vai, nhìn có chút nghịch ngợm nhưng lại rất thích hợp với tính tình của nàng, cũng phù hợp với việc ra ngoài ngắm cảnh.

Tống Lương Trác chậm rãi lau mặt, thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình, đáy lòng cười khẽ, ung dung gọi gã sai vặt chuẩn bị đấu lạp(*) rồi mới nhấc chân ra ngoài. Tiểu Thất chạy đuổi theo, nhìn thấy trong tay hắn là đấu lạp, liền sờ sờ nói: “Có thể cho ta mang cái này không?”

(*) đấu lạp: chiếc nón rộng vành có một lớp vải che mặt mà nhân vật đi lại trên giang hồ thường dùng để che giấu thân phận hay ngụy trang.

“Ngươi không phải có mũ?”

“Hai cái này không giống nhau mà!”

Tiểu Thất thấy Tống Lương Trác không đáp, tay cứ nắm chặt, vừa nắm vừa kéo, thẳng đến khi Tống Lương Trác buông lỏng tay mới cười cầm lấy nhìn một chút, mang thử trên đầu, thầm thì: “Không biết người nào đã mang qua, nhìn thật quen.”

Còn có thể là ai? Là ai trời mưa cũng muốn chạy đến nha môn đưa đấu lạp đây? Không có một chút dáng vẻ rụt rè của nữ hài tử.

Tiểu Thất tay sờ sờ đấu lạp, chu chu miệng nói: “Tống tri huyện, ngươi đối với chính mình cũng thật hào phóng, đấu lạp này là dùng trúc Tương Phi a, bên ngoài lại bọc da, ta nói, sao lại tinh mắt thế!”

Tiểu Thất quơ quơ, sợ hãi kêu một tiếng nói: “A, lại còn, lại còn tẩm hương liệu định thần? Ai nha a, Tống tri huyện cũng thật xa xỉ, không cấp thịt cho Ha Da ăn nhưng bản thân lại mang đồ tốt như vậy. Chậc chậc, tham quan a tham quan!”

Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất càng nói càng thái quá, tay liền đem đấu lạp trở về, giẫm chân lên ghế dài bước vào xe ngựa.

“Ai, Tống tri huyện!” Tiểu Thất cũng đi theo vào trong xe, vừa mới ngồi xuống bụng liền kêu lên ùng ục.

“A, sấm kêu rồi.” Tiểu Thất ôm bụng lùi về phía sau, liếc mắt nhìn Tống Lương Trác nói: “Tống tri huyện, chúng ta ăn cái gì?”

Tống Lương Trác nhắm mắt, hồi lâu mới nói: “Ăn cái gì có thể ăn.”

Tiểu Thất bĩu môi, ai chả biết là ăn cái gì có thể ăn nha, nếu không thể ăn nàng mới không hỏi nha! Tiểu Thất liếc nhìn Tống Lương Trác đang nhắm mắt dưỡng thần, xoa bụng rồi cũng ngáp dài một cái.

Xe ngựa lắc lắc đi ra ngoài một đoạn, Tống Lương Trác không nghe thấy tiếng cằn nhằn của Tiểu Thất, kỳ quái mở mắt, thấy Tiểu Thất đang ngồi ở trong xe, dựa vào nhuyễn điếm bên sườn xe mà ngủ.

Thật đúng là, vừa mới nói xong! Cứ vậy mà ngủ được!

Tống Lương Trác bất đắc dĩ lắc đầu, vén rèm thấp giọng dặn dò xa phu vòng đường sang Tiền phủ ở đầu phố Đông.

Tiền Tiểu Thất bị tiếng vang trong bụng mình làm tỉnh giấc, mở mắt ra thấy ánh mắt quỷ dị của Tống Lương Trác đang nhìn mình, Tiểu Thất lau lau khóe miệng, mơ mơ màng màng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thái dương Tống Lương Trác giật giật, “Bụng, kêu vang như thế?”

“Tối qua ta ăn không no.”

“Sao lúc nào nàng cũng ăn không no?”

“Đúng vậy!” Tiểu Thất chớp mắt, “Tống tri huyện ngươi nói, ta thế nào luôn ăn không đủ no?”

Sặc, ta biết còn cần hỏi nàng?

Tống Lương Trác thở dài, đưa tay lấy ra bánh quẩy có rắc vừng đưa qua, Tiểu Thất cầm lên ngửi ngửi, mị mắt cười nói: “Nhà của ta trên đường này.”

Tiểu Thất hân hoan cắn một cái, nhìn Tống Lương Trác lấy ra một cái, “Cho ngươi nè.”

Tống Lương Trác lắc đầu, “Ta ăn xong rồi.”

Tiểu Thất nhìn hai bên mép sạch sẽ của Tống Lương Trác, “Ngươi ăn cái gì?”

“Bánh bao.”

“Sao ngươi lại thích ăn bánh bao?” Tiểu Thất chán ghét nhíu mày.

Tống Lương Trác thấy vẻ mặt khó chịu của nàng, ngực đột nhiên cảm thấy có chút thỏa mãn, mím môi nói: “Bánh bao có cái gì không tốt?”

“Ta không thích ăn nhân bánh bao, ai biết bọn họ cho cái gì bên trong a. Nôn, không sạch sẽ.”

Tống Lương Trác vỗ trán, thở dài, trách không được nàng hai năm như một ngày nào cũng đem bánh quẩy sữa đậu nành, ăn đến nỗi Lục sư gia cũng nhíu mày.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tiểu Thất vội vàng ăn nửa cái bánh còn lại, rút ra khăn lụa lau tay, nói năng không rõ ràng hỏi: “Tới rồi? Nơi nào đặc sắc thế?”

Tống Lương Trác túm lấy Tiểu Thất đang chuẩn bị chui ra ngoài, đưa sữa đậu nành qua. Trong miệng Tiểu Thất dường như vẫn còn gì đó, hé miệng giảo hồi lâu vẫn không có gì đằng ra được, còn bị nghẹn đến khô nôn một trận.

Tống Lương Trác cau mày, vén cửa sổ xe lên, “Ói ra!”

Tiểu Thất lắc đầu, lại giảo một trận, nâng bình lên uống liền hai ngụm, xoay người, hướng Tống Lương Trác hé miệng để nhìn vào cổ họng mình, híp mắt nói: “Nghẹn không?”

Tống Lương Trác cảm thấy thái dương của mình như muốn nhảy dựng lên, nâng tay xoa xoa thái dương định thần lại, ngẩng đầu lên thì Tiểu Thất đã đi ra ngoài rồi.

“Aaaa~~~~~~~” một tiếng kêu to.

“Tống tri huyện!” Một tiếng kêu oán giận.

“Này, này, này, đây là nơi nào a!” Tiếng chất vấn vang lên.

Tống Lương Trác bước xuống xe ngựa chậm như rùa, nhìn một mảnh hoang vu trước mắt, hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra. Khóe miệng co rút nói: “Hoàng Hà thiển bãi(*), thế nào? Có phải rất rộng rãi hay không?”

(*)thiển bãi: bãi cát

Tiểu Thất nhìn bờ cát trước mặt rộng tới mấy trượng, vẻ mặt đau khổ nói: “Muốn đến chơi cát sao?”

Tống tri huyện gật đầu.

“Ta không thích nơi này.” Tiền Tiểu Thất dẩu môi, “Cái gì cũng không có.”

Tống Lương Trác đội đấu lạp, cởi giày vải ném sang một bên, bước tới vài bước rồi nói: “Tiểu Thất đi thử xem, lạnh lạnh, cũng vừa phải.”

Tiểu Thất bĩu môi, nhìn giữa bãi cát chỉ có một vùng nước sông màu vàng nhợt nhạt, cau mày nói: “Sông này không phải rất rộng sao?”

“Năm nay đã lâu rồi không có mưa, phải không?”

Tiểu Thất phồng phồng má, nhón chân bước tới, thấy mặt nước trong màu vàng giữa sông lại có chút đen, cau mày hỏi: “Đó là cái gì?”

Tống Lương Trác nhìn theo hướng Tiểu Thất chỉ, khẽ ‘A’ một tiếng, tiến đến gần giương giọng nói: “Tiểu Thất mau tới đây, Hoàng Hà chảy ngư(*).”

(*)Hoàng hà chảy ngư: ý nói sông Hoàng Hà cá đang bơi về

Tiểu Thất cuống quýt đạp giầy ra, cởi vớ ra, kéo cao quần lụa chạy tới.

Trong nước sông trong suốt lại hiện lên một mảnh đen đen của thân cá, Tiểu Thất chạy vào trong nước nhưng lại không dám đến gần hơn, cầm váy lên chạy về, đá đá chân nói: “Tống tri huyện bắt nhanh đi, nhanh lên một chút! Lát nữa sẽ chạy mất a!”

Tống Lương Trác quay đầu lại hướng xa phu khoát tay, cao giọng nói: “Hoàng Hà chảy ngư, Vương thúc cũng tới bắt đi!”

Tiểu Thất túm tay hắn, tức giận: “Người khác bắt hết thì chúng ta sẽ không có rồi.”

Khóe miệng Tống Lương Trác giật giật, “Nhưng chỉ trong một nén nhang nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến bãi cát này, người nào bắt mà chẳng thế?”

Tiểu Thất chớp mắt, Tống Lương Trác lại nói tiếp: “Đầu tháng sáu hàng năm, Hoàng Hà nước lên đều chảy ngư(*), lần này sớm hơn bình thường mấy ngày, không biết có phải là điềm lành hay không.”

(*)chảy ngư: cá về

Vương thúc bên kia đã cột ngựa ổn thỏa rồi mang đấu lạp đi đến, Tiểu Thất thấy thế bèn nhanh chóng đẩy Tống Lương Trác, “Ngươi nhanh lên chút, lát nữa mọi người kéo đến thì làm sao chúng ta bắt?”

Tống Lương Trác lắc đầu, nhấc chân bước xuống sông. Có rất nhiều cá nhỏ, tuy lộ ra sống lưng, nhưng nếu muốn bắt cũng không phải đơn giản. Tống Lương Trác cũng bắt trượt hết mấy lần, đều do lớp vẩy trơn trượt của con cá mà không giữ được.

Vương thúc thế nhưng lại nhanh nhẹn hơn hẳn, đã bắt được hai con, Tiểu Thất nôn nóng dậm chân, tức giận: “Ngươi nhanh lên một chút, ngươi xem người ta kìa, đã bắt được hai con rồi đấy!”

Vương thúc nghe vậy cười nói: “Phu nhân thích thì cứ lấy đi, đại nhân chắc là chưa từng đi xuống sông nước thế này. Cá này mặc dù nhiều, nhưng ở trong nước vẫn rất nhanh nhẹn.”

“Ta không nên lấy của thúc.” Tiền Tiẻu Thất thấy phía xa xa đã có người xuống nước, vội vã khoa tay múa chân nói: “Tống tri huyện, ngươi nên ra ngoài bắt a, ngươi xem xem Vương thúc làm thế nào bắt cá!”

Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất khom lưng, khoa tay múa chân trên bờ, cười nhẹ hai tiếng nói: “Nàng tìm đồ bỏ cá đi, không lát bắt lên bờ thì cá lại chuồn mất vào trong nước.”

“Ừ!” Tiểu Thất xoay qua xoay lại tìm, động tác này khiến cho Tống Lương Trác nhớ lại hình ảnh Ha Da nằm xoay vòng, không nhịn được bật cười hai tiếng.

Vương thúc thấy bộ dáng của Tiểu Thất cũng bật cười theo, giương giọng nói: “Dưới đệm trong xe có sẵn vải thô, phu nhân có thể lấy cái đó đến đây dùng.”

Tiểu Thất cuống quýt chạy về, lê hài leo lên xe ngựa.

Tống Lương Trác lo lắng nhìn chằm chằm thân ảnh của Tiểu Thất, đợi nàng vào hẳn trong xe mới cười nhẹ một tiếng, khom lưng tiếp tục bắt cá.

Tống Lương Trác quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Tiểu Thất, khi nàng cằm một khối vải bố chạy trở ra thì đã bắt được một con cá chép nhỏ. Tiểu Thất cũng không ngại dơ, đem bốn góc của vải bố cột lại gọn ghẽ, bốc con cá nhỏ đã mất đuôi để vào, hai mắt như phát sáng nhìn Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác ho nhẹ một tiếng nói: “Bỏ vào giúp Vương thúc đi.”

Tiểu Thất có chút không vui, nhìn Vương thúc bên kia đã có năm, sáu con cá lớn, chu miệng không thèm nhúc nhích. Tống Lương Trác buồn cười, tiến lại gần hất hất cằm nói: “Lát nữa người khác tới nhất định sẽ bắt hết, nếu ngươi nhặt thì Vương thúc có thể cho ngươi một con.”

Hiển nhiên là Tiểu Thất còn có chút không vui, nhưng nàng cũng không muốn bị người khác lấy mất. Mặc kệ vậy, không phải của mình sẽ không cầm, nhưng lại thấy có người đang tiến đến gần, lại nghĩ Vương thúc với mình cũng gần hơn, không tình nguyện chu miệng nói: “Vương thúc, ta giúp thúc bỏ vào trước, ta không thích lấy nhầm của thúc, ta sẽ nhớ kỹ cá của ta thế nào.”

Vương thúc quay sang cười sang sảng nói: “Vậy tạ ơn phu nhân trước.”

Tiểu Thất không được tự nhiên bĩu môi, nhìn kỹ cá của mình rồi mới buông vải để thêm cá vào.
Bình Luận (0)
Comment