Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 17

Tiểu Thất nói được làm được. Tống Lương Trác thấy nàng ngồi xổm bên chậu gỗ, dùng cây đẩy từng con con cá ra, bên cạnh là Ha Da cũng đang ngồi chồm hổm, nhịn không được nói: “Nàng lấy ra mấy con đi, còn lại đưa cho Vương thúc.”

Bùn đất trên người Tống Lương Trác đã được rửa sạch, đang mặc một trường bào màu trắng, phía trên lại có một chút vàng nhạt. Tiểu Thất đảo mắt liếc qua một cái, từ trong bồn nước mò ra một con cá nhỏ phóng vào trong chậu gỗ, hất hất cằm nói: “Đây là con cá nhỏ mà Tống tri huyện đã bắt.”

Tiểu Thất dùng gậy lật qua lật lại, thân thể con cá nhỏ bất động tùy ý trong nước, đáng tiếc lắc đầu nói: “Nửa sống nửa chết rồi, nếu còn sống thì ta thay ngươi nuôi, nuôi lớn rồi ăn.”

Nuôi lớn rồi phỏng chừng lại không nỡ ăn, Tống Lương Trác lắc đầu.

Phùng mẫu kêu vài người đem nước nóng vào phòng, Tống Lương Trác thấy bên trong đã chuẩn bị thỏa đáng, dịu dàng nói: “Tiểu Thất đi tắm đi, lát lại chơi tiếp.”

“Không cần, ngươi tắm trước đi, ta bắt cá ra đã.”

Tống Lương Trác nhìn sắc trời một chút, nghĩ tới Ôn Minh Hiên mấy người bọn họ cũng sắp quay về, tức thì đứng dậy vào phòng.

Tiểu Thất xem xét mấy con cá một lần, cuối cùng lựa ra khoảng bảy, tám con cá được cho là do Tống Lương Trác bắt được, số còn lại thì kêu Lục Liễu cho vào trong bao, gọi người đem sang nhà Vương thúc ở bên cạnh.

Tiểu Thất rửa sạch tay, ngửi thấy mùi trên tay liền nhíu mày. Tiểu Thất lại thấy ống quần dính bùn đã ngã vàng, liền cầm quần lụa mỏng vào phòng.

Lục Liễu thấy nàng đã vào phòng, đóng cửa bên ngoài cẩn thận rồi đi ra tiểu viện.

Tiểu Thất chờ Lục Liễu đem quần áo vào cho nàng, đợi hồi lâu cũng không thấy người theo vào. Tiểu Thất bĩu môi, tự mình đi vào phòng trong, mắt liếc qua tấm bình phong mới nhớ đến, Tống Lương Trác kia đang tắm rửa trong này.

Tắm rửa thì tắm rửa, sao lại tắm trong phòng nàng? Tiểu Thất nghe tiếng nước róc rách, khẽ hừ một tiếng, ngồi vào bên giường.

“Tiểu Thất, đưa ta bộ quần áo.” Tống Lương Trác tự nhiên mở miệng.

“Ngươi ở trong phòng ta tắm rửa, lại còn muốn ta đưa quần áo cho ngươi, ngươi có biết sự trong sạch của nữ hài tử là rất quan trọng hay không?”

“Nếu vậy, nàng gọi Lục Liễu hoặc Phùng mẫu vào.”

“Gì~~~~” Tiểu Thất hút một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ, cầm thú quả đúng là cầm thú, ngay cả bà già như Phùng mẫu cũng không tha.

Tiểu Thất nhớ tới Phùng mẫu cằm đã có hai nọng, trong đầu lại nhớ tới cằm của Tống Lương Trác, sau đó, sau đó... Tiểu Thất nhịn không được rùng mình một cái.

Tám phần là Tống tri huyện cùng Phùng mẫu, Tiểu Thất có chút cảm giác tội lỗi. Tuy nói Tống tri huyện vốn là không tốt, cần phải lấy Phùng mẫu, nhưng như vậy cũng có chút bi tráng. Tiểu Thất tâm tình vô hạn thương xót cho Tống Lương Trác, tìm một cái áo mỏng sạch sẽ khoát lên tấm bình phong, nhịn không được bèn trộm nhìn phía trên tấm bình phong, trừ mái tóc đen trên thùng tắm thì cái gì cũng không thấy được.

Tiểu Thất càng lúc càng tiến lại gần, dựa sát vào hơn, tấm bình phong này vải vốn không dày, lại có chút nghiêng ngả. Tiểu Thất chớp chớp mắt, ngã rầm một cái vào người Tống Lương Trác ở trong nước. Tiểu Thất vội vã xoay người lại, hai bước nhảy một, thận trọng ngồi vào giường mới thở ra nhẹ nhõm rồi ho liền hai tiếng.

“Nhìn lén người khác tắm là không có đạo đức, đặc biệt là nữ nhân, lại càng vi phạm thuần phong mỹ tục.” Phía sau bình phong truyền đến tiếng nói không vui của Tống Lương Trác.

Tiểu Thất trở mình xem thường, nhe răng nói: “Ta không phải là đem quần áo cho ngươi sao? Ta lại không thấy gì, chỉ nhìn thấy một dúm lông đen tuyền.”

Tống Lương Trác cúi đầu nhìn hạ thân của mình, tức giận đến gân xanh nổi lên.

“Nói tới, Tống tri huyện, ngươi tắm rửa thì tắm rửa, không phải sẽ không gội đầu sao? Xõa tóc ra làm gì? Ta sẽ không buộc tóc đâu, ngươi đừng nghĩ ta sẽ hầu hạ ngươi à!”

Thật sự là hắn không thuần khiết rồi sao?

Tống Lương Trác xấu hổ ho một tiếng, giọng nói buồn bực: “Tóc đã bị nàng vẩy nước sông vào, không xõa ra thì làm sao rửa sạch được?”

Tống Lương Trác mặc áo đi ra từ phía sau bình phong, liếc mắt nhìn Tiểu Thất đang nằm nghiêng trên giường nói: “Nàng cũng tắm rửa đi , ăn mặc bẩn hư vậy làm người ta chê cười.”

Tiểu Thất cau mày nhìn Tống Lương Trác đen mặt đi ra khỏi nội phòng, bĩu môi may mắn là chính mình sáng suốt. Hỉ nộ vô thường như vậy, quả không phải là phu quân tốt.

Cơm tối toàn bộ là một bữa tiệc rượu với cá, trù nghệ cũng không phải là tốt, mùi dấm chua từ cá còn rất nồng, Tiểu Thất chỉ ăn hai miếng cá chiên rồi lại thôi. Đến giữa bữa cơm, Ôn Nhược Thủy có chút rầu rĩ không vui, Tiểu Thất gẩy gẩy chén cơm của mình, cũng không hỏi nhiều.

Ôn Nhược Thủy cuối cùng không nén được, ủy khuất bĩu môi nói: “Trác ca ca, muội có thể ở lại đây không?”

“Ngươi phải đi rồi?” Tiểu Thất kinh ngạc hỏi.

“Hừ, ngươi hài lòng rồi chứ, ta không tranh Trác ca ca với ngươi nữa rồi!” Ôn Nhược Thủy trừng mắt liếc Tiểu Thất, khóe mắt hồng lên, cúi đầu xuống.

“Ta sẽ nhớ ngươi, mặc dù ngươi rất ngốc.” Tiểu Thất nói thật. Ta đã nói qua là sẽ không cùng tranh Tống tri huyện rồi, nàng làm sao có thể ngốc đến không tin Tiền Tiểu Thất nàng đây?

Lưu Hằng Chi ‘phụt’ một tiếng, cười lớn, vỗ ngực hai cái mới thở gấp nói: “Tẩu tử giải thích rất độc đáo, Hằng Chi bội phục.”

Nhược Thủy hung hăng đạp chân Lưu Hằng Chi một cái, Lưu Hằng Chi lại nhếch miệng, ôn nhu nói: “Nhược Thủy giẫm rất thoải mái.”

Mặt Ôn Nhược Thủy đổi từ hồng sang tím trong nháy mắt, Tiểu Thất nghi hoặc cúi xuống bàn xem, hai mắt nhìn chằm chằm vào chân của Ôn Nhược Thủy và Lưu Hằng Chi đang đá qua đá lại.

“Khi nào thì Minh Hiên huynh xuất phát?” Tống Lương Trác cười hỏi.

“Ngày mai đi, phụ thân dặn ta sớm mang Nhược Thủy trở về.”

Tống Lương Trác gật đầu, nâng chén nói: “Vậy, dùng chén rượu nhạt này tiễn Minh Hiên huynh.”

Tiểu Thất cũng rót một chén, hướng Ôn Nhược Thủy nói: “Tống tri huyện không phải cuối cùng cũng về sao? Đến lúc ấy không phải lại cùng một chỗ sao? Nhược Thủy tỷ tỷ khó chịu cái gì?”

Lời vừa nói ra, Tiểu Thất đã nhận một cái cước lực đạo không nhẹ.

Tống Lương Trác mặt không thay đổi liếc nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất bị đá một cái có chút tức giận, lại bị ánh mắt sâu thâm thúy của Tống Lương Trác nhìn, sợ hãi cười cười, vẻ mặt đau khổ uống rượu.

Ôn Minh Hiên kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, trái lại, hai mắt Nhược Thủy lại như sáng lên. Tống Lương Trác nhẹ nhàng nói: “Nhược Thủy cùng Hằng Chi đã có đính ước, lúc nào thành thân thì nói cho ta một tiếng, ca ca cùng Tiểu Thất chắc chắn sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ cho Nhược Thủy.”

“Trác ca ca không phải không biết, sao lại nói như vậy!”

Ôn Nhược Thủy hai mắt rưng rưng nhìn Tống Lương Trác, Tống Lương Trác cười cười nói: “Nhược Thủy muội muội, đợi Tiểu Thất đến Nhữ Châu, muội có thể đến tìm nàng chơi.”

Ôn Nhược Thủy muốn nói lại thôi, hai mắt vừa kinh ngạc vừa mờ mịt nhìn Tiểu Thất cùng vẻ mặt không biểu tình của Ôn Minh Hiên, muốn nói nhưng lại thôi. Ôn Nhược Thủy rót một chén rượu, cười nói: “Vậy, khi nào Trác ca ca trở về?”

Tống Lương Trác ánh mắt hiện chút dịu dàng nhìn Tiểu Thất, ấm giọng nói: “Cũng nhanh thôi, Tiểu Thất cũng nên về nhà gặp trưởng bối.”

Tiểu Thất ngơ ngác nhìn về phía Tống Lương Trác, mày chậm rãi nhướng lên.

Đôi mắt dịu dàng này của hắn nhìn thật châm chọc mà! Tiểu Thất không biết sao lại cảm thấy khó chịu trong lòng, vội cầm chén rượu uống hết, uống rượu rất nhanh, hai mắt của nàng lấp lánh như nước.

Tống Lương Trác hơi nhíu mày, nâng tay lấy chén rượu trong tay nàng, Tiểu Thất quay người tránh, lại rót thêm một chén rượu hướng Nhược Thủy: “Nhược Thủy tỷ tỷ, kỳ thật người này không đáng cho tỷ tỷ chờ đợi.”

Tiểu Thất mờ mịt nghiêng đầu, cúi đầu lầm bầm câu gì đó, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không biết, một điểm cũng không tốt.”

Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất đã uống liên tiếp ba bốn chén, cau mày nói: “Đưa chén rượu cho ta.”

“Không đưa.” Tiểu Thất nhét chén rượu vào trong miệng cắn, đồ sứ phát ra một trận ‘rắc rắc’.

Thái dương Tống Lương Trác giật giật, đoạt lấy chén rượu nàng đang ngậm trong miệng, Tiểu Thất ‘Ngao’ một tiếng rồi nhảy lên, vội vã ôm chén rượu vào lòng, gắt gao ôm, quát: “Tống tri huyện là thiết công kê(*), thiết công kê, thiết công kê mao ngắn! Không cho ta ăn no, trả lại, trả lại đồ cho ta.”

(*)thiết công kê: vắt cổ chày ra nước, người keo kiệt

Lưu Hằng Chi che miệng cười thầm, Ôn Nhược Thủy vừa rồi cũng bị động tác của Tiểu Thất dọa người, ngây người nhìn chằm chằm vào nàng.

Tiểu Thất thật là tủi thân, choáng váng hồ đồ nhích lại gần nhìn mặt Tống Lương Trác, chỗ nào là mặt chứ, rõ ràng là đầu heo mà!

“Đầu heo!” Tiểu Thất chỉ vào Tống Lương Trác hét lớn.

Ôn Minh Hiên vốn không bị quấy nhiễu bưng chén rượu uống, nghe Tiểu Thất hét lên mà cả kinh, ngón tay run lên, chén rượu đổ ra ngoài hơn nửa. Lưu Hằng Chi không thể nhịn nữa, vỗ bàn cười rộ lên.

Tống Lương Trác cảm giác gân xanh đang nhảy cả lên trán, Lục Liễu ở phòng bên nghe thấy tiếng cũng chạy vào, thấy bộ dáng đỏ bừng của Tiểu Thất vội vã xoa tay.

“Hừ, đại ~~~ tên khốn!” Tiểu Thất lắc đầu, gãi gãi tai, lắc lư cả người, bộ dáng không thèm nói gì.

Lục Liễu thấy vẻ mặt của Tống Lương Trác càng ngày càng xấu, vội giải thích: “Tiểu thư không thể uống rượu, ngày thường nhiều nhất cũng chỉ hai chén thôi.”

Lục Liễu hành lễ hướng mọi người xin lỗi, đi qua dịu dàng nói: “Tiểu thư, trở về phòng thôi? Chăn mền vừa mới phơi nắng, vừa thơm lại vừa mềm mại!”

Tiểu Thất nghiêng đầu trong chốc lát, quyệt quyệt miệng nói: “Không nên, có muỗi.”

Lục Liễu vừa muốn tiến lại gần, Tiểu Thất đã đảo mắt, nhìn thấy trên bàn có vài miếng thịt cá ăn dở dang, reo lên: “Ha hả, ta ăn cá nhỏ, cá nhỏ, cá nhỏ của ta!”

“Không có, không có, cá nhỏ đã để trong chậu nước để nuôi rồi!”

Lục Liễu cau mày kéo Tiểu Thất, muốn kéo nàng ra ngoài. Tiểu Thất chạy vòng ra ngoài tránh nàng, còn quay đầu lại nhìn. Lục Liễu cuống quýt chạy theo, sợ nàng lại như lúc ở Tiền phủ, cứ như vậy mà bò lên trên cây cao, làm hại trên dưới cả phủ phải ngồi dưới cây đến hơn nửa đêm. Ha Da đang ngồi trước cửa cũng nhanh chóng chạy đi, trốn qua một bên còn kêu lên vài tiếng vui vẻ.

Tống Lương Trác xoa thái dương, áy náy nói: “Minh Hiên huynh, Hằng Chi huynh, các người cùng Thủy muội muội từ từ dùng, ngày mai sẽ tiễn các người đi.”

Ôn Nhược Thủy ngây người nhìn Tống Lương Trác rời đi, kéo kéo tay áo của Lưu Hằng Chi, lẩm bẩm nói: “Tiểu Thất làm sao vậy? Có phải đã say không?”

Lưu Hằng Chi tranh thủ cơ hội nắm tay của Ôn Nhược Thủy, né ánh mắt phóng dao giết người của Ôn Minh Hiên, cười nói: “Say. Say rượu rồi, lần này lại được tăng thêm kiến thức.”

Tống Lương Trác ba bước thành hai bước ra sân trước, Tiểu Thất đang ôm thân cây mà cố trèo lên. Lục Liễu túm lấy một chân của nàng nhưng không dám dùng sức, gấp đến độ trán đã chảy mồ hôi.

Tống Lương Trác đen mặt đi qua, túm lấy chân của nàng kéo xuống, không để cho nàng kịp chạy trốn đã ôm lấy nàng đi về phòng ngủ ở hậu viện. Lục Liễu đuổi theo, vội vàng nói: “Cô gia đừng tức giận, tiểu thư cũng không biết mình đang làm gì cả, cô gia đừng chấp nhặt với tiểu thư.”

Tống Lương Trác hừ khẽ, Lục Liễu đang khuyên nhủ, Tiểu Thất đã vung tay tát vào mặt Tống Lương Trác.

Thanh âm rất thanh thúy, Lục Liễu che miệng như dại đi, Tống Lương Trác cũng thế, ôm Tiểu Thất đứng sững sờ tại chỗ. Cách đó không xa có gã gia nhân đang cầm đèn lồng chạy đến, cũng đứng sững như tượng tại đó. Vốn đang chạy quanh chân Tống Lương Trác, Ha Da đang rất là hưng phấn cũng ngồi xuống đất, khó hiểu nghiêng đầu nhìn Tống Lương Trác cùng Lục Liễu đang đứng sững, gãi gãi móng vuốt rồi rên rỉ vài tiếng.

Tiểu Thất nâng tay sờ dấu ấn đã bị nàng đặt lên mặt kia, thương tâm bĩu môi nói: “Đánh người không tốt, Tống tri huyện là người không tốt.” Vừa nói xong mím môi lại, không để ý hình tượng mà khóc lớn lên.
Bình Luận (0)
Comment