Trong lòng Tiểu Thất kiên định thề, nhưng vai lại không cho nàng thể diện mà lại rụt lại.
Tiểu Thất biết, lời này chỉ là để an ủi chính mình, nếu thật sự có người cùng nàng tranh giành, nàng thật không biết nên làm cái gì bây giờ. Vẻ mặt Tiểu Thất đau khổ nghĩ, nếu là như vậy, đối thủ còn chưa cút đi, phỏng chừng nàng đã bỏ đi trước rồi.
Ai, Tiểu Thất lắc đầu. Nam nhân không kiên định thì nhất định phải cương quyết dứt bỏ. Nương mỹ phụ nhân đã nói thế, còn cố ý dặn nàng đem thư hòa cách cất giữ cho tốt.
Hắc, thư hòa cách!
Vai của Tiểu Thất lại thẳng lên. Nàng sợ cái gì? Mới không sợ đây! Nàng là ai chứ? Tiền Tiểu Thất nha! Nương mỹ phụ nhân luôn nói, người thích Tiểu Thất rất nhiều, không cần phải hao tốn tâm cơ đi thuyết phục. Nương còn nói, nếu quả thật không thoải mái thì gửi thư về, trong nhà sẽ phái người tới đón.
Nhưng mà, Tiểu Thất thích không nhiều lắm à? Sao có thể nói thích liền thích được đây?
Nội tâm Tiểu Thất lúc này đang xung đột, nữ tử đối diện đã bước nhanh đến gần. Ôn Nhược Thủy không chút dịu dàng, dùng khuỷu tay huých vào Tiểu Thất còn đang sửng sờ, hừ nhẹ nói: “Tình địch của ngươi đến đây.”
Tiểu Thất nhìn nữ nhân chỉ còn vài bước nữa là đến trước mặt, xoay mặt nhìn Ôn Nhược Thủy nói: “Không phải mời ta ăn cơm sao? Ta đói bụng, điểm tâm còn chưa ăn đây.”
Ôn Nhược Thủy liếc mắt nhìn Tiểu Thất, khóe miệng cong lên, kéo nàng xoay người bước đi, Tử Tiêu ở phía sau lại bước nhanh đến phía sau, cười nói: “Nhược Thủy muội muội! Đúng là Nhược Thủy muội muội? Vài năm không gặp, cũng không nhận ra được muội muội.”
Nhược Thủy bĩu môi, quay đầu cười nói: “Ta nghe ca ca nói, ngươi đi Vương gia phủ hưởng phúc, sao lại quay trở lại?”
Nụ cười trên mặt Tử Tiêu có chút cứng lại, mắt lại hơi chuyển khiến cho người ta phải thương tiếc. Tử Tiêu lắc đầu nói: “Không nói đến chuyện không vui nữa, muội muội đi chơi hay là đi ăn?”
Nhược Thủy kéo Tiểu Thất qua, bĩu môi nói: “Mang tiểu tẩu tử đến đây ăn cơm.”
Tử Tiêu cười nói: “Ôn thiếu gia cưới vợ? Chúc mừng!”
Nhược Thủy thần bí nghiêng người nhỏ giọng nói: “Chị dâu ta đang có thai ở nhà, đây là chị dâu nhỏ, chính thê của Trác ca ca. Nói không chừng còn có thai đây, vừa rồi Tuyết di còn nói là muốn mời lang trung đến xem sao.”
Tiểu Thất cúi đầu nhìn bụng của mình, rất phối hợp mà tạo ra một vẻ dịu dàng thản nhiên vô cùng. Nàng còn chưa nghĩ đến là bụng sẽ có cục cưng đây! Thật tốt!
Trong nháy mắt, sắc mặt Tử Tiêu trắng bệch, khóe miệng miễn cưỡng cong lên một chút nói: “Nhược Thủy muội muội nói đùa, lần trước ta đi Tống phủ, sao, sao không nghe Tuyết di nhắc tới?”
Vợ chồng nhà người ta về cho tức chết ngươi! Đáy lòng Ôn Nhược Thủy âm thầm đắc ý. Đã không thương ca ca nhà nàng, đã bỏ nay còn muốn lấy lại, nào có chuyện tốt như vậy hả?
Ba cô nương đứng trước cửa là chuyện rất đáng chú ý, Tử Tiêu nhìn người qua đường liên tục, cúi mắt dịu dàng nói: “Cùng nhau đi ăn cơm đi, tỷ tỷ mời, từ từ trò chuyện với... các muội muội.”
“Không được!” Nhược Thủy liền mở miệng nói: “Hai chúng ta đều không thích ngươi, không cần cùng ngươi dùng cơm.”
Mặt Tử Tiêu hết đỏ lại trắng, xoay mặt nói với Tiểu Thất: “Vị muội muội này, không thể ngờ là đã thành thân cùng nhị ca, tỷ tỷ cũng không biết. Tỷ tỷ cũng chưa chuẩn bị lễ vật gì...”
Tiểu Thất lắc đầu, “Ta không cần lễ vật của ngươi, tướng công không muốn ta nhận đồ của người ngoài.”
Ôn Nhược Thủy túm tay Tiểu Thất nói: “Đi, không phải đói bụng sao? Đi ăn nhanh rồi ta sẽ dẫn ngươi đi chỗ khác chơi.”
Tiểu Thất đi theo Nhược Thủy, lại nhịn không được quay đầu nhìn Tử Tiêu.
“Nhìn cái gì hả!” Nhược Thủy dùng sức xoay Tiểu Thất lại, bĩu môi nói: “Lưu Hằng Chi nói, lúc này nàng trở về thực không bình thường, không biết có tính toán gì không đây.”
“Nàng trở về đã lâu?” Tiểu Thất kinh ngạc.
Nhược Thủy bĩu môi nói: “Hơn tháng rồi, nghe Lưu Hằng Chi nói, đã đi sang nhà ngươi một lần. Ta nói ngươi nghe nha Tiểu Thất, lòng của nàng rất thâm sâu, ngươi cần phải cẩn thận một chút.”
Tiểu Thất cũng bĩu môi theo, “Tống tri huyện nói không cưới nàng, lòng nàng thâm sâu hay không cũng không phải chuyện chúng ta cần quan tâm.”
Nhược Thủy nghe vậy đắc ý nhún vai, ghé tai nhỏ giọng nói: “Nếu nàng dám khi dễ ngươi, ta sẽ giúp ngươi khi dễ nàng lại. Hắc hắc, biện pháp chỉnh người của Lưu Hằng Chi rất nhiều. Lần trước có người trộm túi tiền của ta, thế nhưng hắn có thể tìm lại, còn cởi sạch người kia treo trong ngôi miếu đổ nát cả đêm, ha ha, ngươi không biết hắn lợi hại thế nào đâu.”
“Ha ha.” Tiểu Thất ngây ngô cười.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ha ha, hai người các ngươi thực có tình ý.” Tiểu Thất lắc đầu tiếp tục cười.
Đồ ăn đã đem lên, Tiểu Thất cố gắng uống hết nửa chén canh rồi mới bắt đầu dùng bữa.
Ôn Nhược Thủy nâng cằm nhìn Tiểu Thất ăn cơm, bỗng nhiên cười nói: “Hắn theo đuổi ta, hắn nói về sau ta là lão đại, hắn là lão nhị, ha ha, hắn kiếm được bạc cũng sẽ đưa về cho ta quản. Hắn còn nói, về sau cái gì cũng vì ta mà làm, ta muốn đi chỗ nào chơi thì hắn sẽ mang ta đi. Ta muốn đi suối tình nhân, Tiểu Thất đi không?”
Tiểu Thất hâm mộ nhìn Nhược Thủy, đảo mắt nói: “Quay về bảo hắn làm một văn tự, nói miệng không có bằng chứng!”
Nhược Thủy vỗ tay nói: “Đúng vậy đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên, sẽ viết ngay.”
“Còn một điều nữa, nếu đối với ngươi không tốt thì hưu phu ngay, hắc hắc.” Tiểu Thất lắc đầu cười.
Nhược Thủy liên tục gật đầu, lát sau híp mắt lại nói: “Có phải ngươi muốn cười nhạo ta hay không?”
“Không phải đâu! Ha ha!” Tiểu Thất che miệng cười, lắc đầu nói: “Mẹ ta nói, tốt nhất là phải có văn tự lưu lại.”
Lúc Nhược Thủy mang Tiểu Thất đi ra ngoài thì rất vui vẻ, đến lúc Tiểu Thất về nhà thì bị gương mặt hạnh phúc lúc nàng dẩu môi kể lể đã khiến nàng cảm thấy thật u ám, thất bại.
Vì sao Tống Lương Trác lại không dỗ dành nàng như vậy? Cũng chưa nói sẽ đưa nàng đi chơi nơi nào, cũng không nói mỗi thời mỗi khắc đều ở bên nàng. Tiểu Thất đếm ngón tay so sánh Tống Lương Trác cùng Lưu Hằng Chi của Nhược Thủy, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười xác định Tống Lương Trác vẫn là tốt nhất.
Về phần vì sao tốt, hắc hắc, Tiểu Thất cảm thấy, chỉ có thể ý tứ không thể nói ra được!
Lúc Tiểu Thất cười tủm tỉm trở về thì tiểu nha hoàn Thu Đồng đã chờ ở cửa, thấy Tiểu Thất trở về liền tiến đến hỏi: “Thiếu phu nhân đã về rồi, phu nhân bảo nô tỳ đến đây chờ thiếu phu nhân.”
Thần kinh của Tiểu Thất liền căng lên, vội hỏi: “Làm sao vậy? Có việc?”
Thu Đồng cười lắc đầu, “Chỉ là bảo thiếu phu nhân sang viện của phu nhân một chút.”
Trong lòng của Tiểu Thất không yên đi theo Thu Đồng vào viện của Tống mẫu, trong phòng âm thầm lo lắng xem có phải đã trở về trễ hay không? Tiểu Thất nheo mắt nhìn thấy trời vẫn còn sáng, lẩm bẩm: “Cũng không trễ a, ngày còn sáng đây.”
Thu Đồng dẫn Tiểu Thất đến trước cửa liền đứng yên ở đấy. Tiểu Thất nhìn Thu Đồng cúi đầu, lại có chút khẩn trương nhìn cửa phòng đã mở sẵn.
Tiểu Thất nuốt nước miếng, nhón chân đi vào, mắt quét qua phòng một vòng, cuối cùng thấy Tống mẫu đang ở bên bàn viết chữ.
Tiểu Thất rụt đầu lại, khẽ thở hắt ra mới mở miệng lên tiếng: “Nương, con đã về.”
“Uhm, vào đi.”
Tiểu Thất nghe mấy chữ này cũng không nắm được gì, đành phải cúi đầu xuống bước từng bước sen vào trong.
Kỳ thật có việc mà chính Tiểu Thất cũng không biết, nàng vừa đi bước sen thì xoay mông, nhưng cũng không phải là xoay bình thường. Việc này cũng không phải do nàng, eo của nàng vốn nhỏ nhắn, lại di truyền xương nhuyễn từ mỹ phụ nhân, mỗi bước đi lại lắc qua lắc lại, mỗi lúc hơi dừng lại tý, cái eo nhỏ kia sẽ không thể khống chế được mà lắc trái lắc phải theo.
Lại nói, bước sen nhẹ nhàng này là do nàng xem kịch mà học theo, những đào kép đi đường là bước từng bước rồi lại xoay thắt lưng, nàng không biết mà cũng học theo. Nếu Tiểu Thất có thể nhìn mông của mình bây giờ, khẳng định là xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, từ đó sẽ không bao giờ đi bước sen nữa. Đáng tiếc, nàng không thể nhìn thấy. Những người đi đường thấy bước đi đoan trang này của nàng chỉ có thể cười, bao gồm cả nương mỹ phụ nhân cùng hai tỷ tỷ. Thật ra nàng cũng có hỏi qua, mỹ phụ nhân nói, đẹp, ha ha, đẹp kinh người.
Tống mẫu ngẩng đầu liền thấy Tiểu Thất đang lắc lắc eo nhỏ đi vào, mày không kiềm được mà cau lại, đảo mắt nhìn lên mặt bàn, trên mặt bàn là ‘Kế hoạch nuôi dưỡng con dâu hiền huệ’ của bà.
Tống mẫu nhìn lại một lần, hài lòng gật đầu nói: “Ngày mai Tiểu Thất theo nương học quy củ, khẳng định là sau này Lương Trác có tiền đồ hơn hẳn cha nó, Tiểu Thất phải học những cái này để không làm mất thể diện của nó. Tháng sau thành thân, phải gặp rất nhiều người có thể diện. Thừa dịp này thì Tiểu Thất nên học hết những cái cần học.”
Tiểu Thất nhu thuận gật đầu, trầm mặc một lát lại lén nhìn Tống mẫu, im lặng một lát lại chớp mắt nhìn trộm. Làm sao Tống mẫu lại không biết động tác nhỏ của nàng, ho nhẹ nói: “Nhìn người phải đường hoàng.”
“Oh.” Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tống mẫu.
Tống mẫu lắc đầu than nhẹ, “Có việc?”
Tiểu Thất mím môi, cau mày nói: “Nương, hôm nay con gặp Tử Tiêu cô nương.”
“Ừ?” Tống mẫu gật đầu bảo nàng tiếp tục.
Tiểu Thất cắn cắn môi, “Con không muốn cho nàng làm thiếp.”
Tống mẫu thấy ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Tiểu Thất, “Vì sao?”
“Tướng công là của con, con không muốn hắn ngủ chỗ khác.”
Ánh mắt Tống mẫu đảo nhanh một vòng, “Con thực thích Lương Trác?”
Tiểu Thất cúi đầu, hồi lâu sau mới nói: “Dù sao hắn cũng đã lấy con rồi.” Tiểu Thất lại ngẩng đầu, lúc này ánh mắt đã kiên định hơn rất nhiều. “Rõ ràng hắn đã lấy con rồi. Con không muốn cùng người khác giành tướng công, một giường rộng bao nhiêu? Nếu ngủ ba người thì chật muốn chết!”
Tống mẫu tự nhận là tu dưỡng vô cùng tốt, nhưng nghe thế vẫn kinh ngạc mở to miệng. Bà sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu nghe nói thê thiếp cùng ngủ một giường với chồng. Nếu có ba vợ bốn nàng hầu, chẳng phải là ngủ một cái giường thật lớn, bằng không làm thế nào cùng ngủ?
Tống mẫu bị ý nghĩ của mình làm cho cả kinh, rùng mình một cái, lại ho khẽ nói: “Cái này không cần lo lắng, ta cũng không cho Lương Trác lấy nàng.”
Tiểu Thất mừng rỡ bước lên hai bước, muốn ôm tay Tống mẫu lắc lắc thể hiện cảm tạ của mình, nhưng nghĩ lại liền dừng chân ngay. Nàng sợ thoáng cái Tống mẫu sẽ cho phép cưới, vậy thì không xong rồi.
Tống mẫu đảo mắt nói: “Này, không cưới cũng được, Tiểu Thất phải nhanh có thai một chút mới được.”
Tiểu Thất cúi đầu nhìn bụng mình, đắc ý ngẩng đầu cười nói: “Mẹ con nói mông con lớn, rất dễ sinh đẻ.”
Tống mẫu bị sặc ngay một ngụm nước miếng, đau sốc hông ho đến nửa ngày. Tiểu Thất đi qua vỗ nhẹ lên lưng, lo lắng hỏi: “Nương làm sao vậy? Có phải bị nghẹn cái gì không?”
Tống mẫu thở hổn hển tựa vào bàn ngồi xuống, khoát tay nói: “Nghẹn, nghẹn... Ta chưa ăn gì cả. Ai, không phải. Về sau không thể nói chuyện thô tục lỗ mãng như vậy, nếu để người khác nghe được chẳng phải sẽ bị cười nhạo?”
Tiểu Thất le lưỡi, “Về sau không nói.”
Tống mẫu phát hiện mình không thể nhịn được mà nhìn mông Tiểu Thất. Ai, nơi nào lớn? Chỉ là hơi vểnh chút thôi.