Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 56

Tiểu Thất nghẹn ngào khóc thút thít, cúi đầu nhìn Tống mẫu, nghe lời dựa vào cây muốn đứng lên. Nhưng hai đùi ngồi trên cây đã lâu, huyết mạch hai bên đùi không thông, nhất thời không đứng dậy được.

Tiểu Thất tựa vào thân cây cố gắng nửa ngày, òa khóc nức nở mở miệng nói: “Oa, nương, động, không động đậy được.”

Ở một bên đã có gia nhân khiêng thang chờ, Tống mẫu khẽ gật đầu liền nhanh nhẹn dựng thẳng cây thang lên, cẩn thận nâng chân Tiểu Thất lên khỏi thân cây, để chân nàng lên thang, chờ nàng trở lại bình thường thì nhảy xuống.

Tiểu Thất run run trèo xuống thang, nghẹn ngào khóc thút thít đứng yên bên cạnh Tống mẫu.

Tống mẫu nhìn chằm chằm Tiểu Thất một lát, khẽ hừ một tiếng nói: “Biết mình sai ở đâu không?”

Tiểu Thất gật gật đầu, lại khóc thút thít, chậm rãi thở dài ra, trong cổ họng còn theo quán tính mà nức nở một tiếng. Thật thích hợp với cái đầu nhỏ nhắn, gương mặt nhỏ nhắn mong chờ, nhưng lại khiến người ta đau lòng nhất.

Tống mẫu dịu dàng nói: “Có thể tùy hứng, nhưng không thể làm bậy. Có phải hành vi sai lầm của con làm cho Thu Đồng các nàng bị phạt quỳ?”

Tiểu Thất gật đầu, suy nghĩ rồi thành tâm thành ý nhỏ giọng nói: “Tiểu Thất không đúng, nương, tha, ức, bỏ qua cho Thu Đồng các nàng, được, được, được không?”

Tống mẫu thấy Tiểu Thất kéo kéo rất đáng thương, nắm tay nàng đi trở về, đi qua Thu Đồng thì nói: “Thiếu phu nhân cầu tình cho các ngươi, tha cho đứng lên, còn canh giờ kia thì sau này sai sót gì liền phạt ngay.”

Thu Đồng yên lặng đứng dậy, Tiểu Thất áy náy đưa tay kéo tay nàng. Thu Đồng thừa dịp Tống mẫu quay đầu liền le lưỡi với Tiểu Thất, đáy lòng của Tiểu Thất thoáng yên lòng.

“Nương biết con oan ức, nhưng Tiểu Thất ngẫm lại xem mình có làm đúng không? Lấy đồ hắt người có đúng không? Nữ hài tử lại chạy ra leo cây có đúng không? Hại người nhà lo lắng cho con có đúng không? Lần này ầm ĩ, nếu có người cố ý truyền ra ngoài, nói là Tống gia chúng ta gia giáo không nghiêm, còn nhạo báng con dâu Tống gia không hiền thục? Chỗ nào có lợi cho con cùng Tống gia? Không công lại khiến người trong thiên hạ chê cười!”

Tống mẫu nhìn Tiểu Thất vẫn còn khóc thút thít, ấm giọng nói: “Con tùy hứng quá, lần này tha, không trách con, lần sau có chuyện gì thì phải nghĩ hậu quả rõ ràng.”

Tiểu Thất nghẹn ngào mở miệng, “Nương, tướng, tướng công đâu?”

Tống Lương Trác vẫn đang tránh ở một góc bí mật nhìn phía bên này, thấy Tống mẫu nắm tay Tiểu Thất đi mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa muốn xoay người trở về, liền thấy Tử Tiêu đứng đối diện.

Tống Lương Trác nhíu mày, trầm mặc một lát vẫn không nghĩ muốn nói gì cả. Tống Lương Trác lướt qua nàng đi về phía tiểu viện. Tử Tiêu lại ôm lấy cánh tay hắn khóc nói: “Nhị ca, muội biết là trong lòng huynh vẫn còn có muội phải không? Nhị ca, huynh có biết mấy năm nay của muội thế nào không? Huynh không thể không muốn muội. Tử nhi vẫn như lúc đầu a. Tử nhi không giận Tiểu Thất muội muội làm tay muội bị thương, muội không giận nàng. Muội chỉ muốn ở bên cạnh nhị ca là được rồi.”

Tống Lương Trác nhíu mày muốn đẩy tay Tử Tiêu đi, lại bị nàng cầm chặt lấy. Tử Tiêu ngẩng đầu cười dịu dàng nói: “Nhị ca, huynh cũng nhớ Tử nhi, có phải không?”

Tống Lương Trác vừa muốn mở miệng, Tiểu Thất đã “Oa” một tiếng rồi bỏ chạy. Tống Lương Trác cảm thấy rất tức giận, nắm lấy tay Tử Tiêu hung hăng bỏ ra, vội vàng đuổi theo.

Tống mẫu liếc mắt nhìn Tiểu Thất vừa được tận tình khuyên bảo, dạy dỗ, trong chớp mắt lại kêu lên chạy đi, thở dài không nói gì, quay đầu lại thì mặt không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén.

Tống mẫu nhìn chằm chằm Tử Tiêu không hề chớp mắt, Tử Tiêu thấy Tống mẫu bất động thì cũng không động, chỉ là rốt cuộc cũng không có tính nhẫn nại tốt như Tống mẫu, cuối cùng cúi mắt lại, trầm mặc một lát rồi xoay người rời đi.

Hiện giờ Tiểu Thất chỉ có một ý niệm trong đầu, phải về nhà, về Tiền gia, không bao giờ quay trở lại đây nữa.

Tiểu Thất chạy thẳng đến cửa chính, lại bị gia nhân ngăn lại. Tiểu Thất quay đầu nhìn thấy Tống Lương Trác đang bước nhanh tới, khóc rồi vòng hướng ngược lại mà chạy tiếp.

Tiểu Thất thật rất giận, hắn thế mà lại nắm tay của trái mơ xấu xa kia, trái mơ xấu xa còn nói này nọ. Nhất định là hắn ở thời điểm nàng khóc liền vụng trộm cùng trái mơ xấu xa kia.

Hoa tiền dưới ánh trăng tạm gặp lại

Khổ hận trở thong dong

Huống chi rượu tỉnh mộng đoạn

Hoa tàn nguyệt mông lung.

Bỗng nhiên Tiểu Thất nhớ đến một bài thơ nàng vừa đọc không lâu, lại nhớ đến ba chữ khiến nàng hận không thể giẫm, vặn, đập thành tan nát – kể nỗi lòng!

Không phải Tiểu Thất thế nào cũng phải leo cây, nàng thật sự là không tìm thấy chỗ ẩn núp nào khác. Chạy một vòng trong sân đã bị Tống Lương Trác túm lấy rồi, Tiểu Thất lại chạy về bên cây táo già kia, ôm thân cây leo lên nhánh cây kia.

Tống Lương Trác tiến lên hai bước, túm lấy chân của nàng, quát: “Còn trèo cây! Mau xuống dưới!”

Lời nói của Tống Lương Trác mang theo tức giận, Tiểu Thất bị Tống Lương Trác rống lên làm nước mắt chảy xuống, cổ họng đã la suốt cả đêm, mang theo âm thành khàn khàn quát: “Ai cần ngươi lo, oa oa, chán ghét ngươi, đại sắc lang!”

Tống Lương Trác bị một cước của Tiểu Thất đá vào mặt, nửa gương mặt đều nóng đến đau rát, bực bội nắm lấy Tiểu Thất, lúc nàng ngã xuống liền vững vàng ôm lấy. Nào biết Tiểu Thất nổi điên lên đánh hắn, một mặt còn khóc nói: “Tống tri huyện, oa oa, đại sắc lang! Ngươi đi tìm trái mơ xấu xa đi, người cùng nàng ôm hôn đi, ngươi cùng nàng ngủ đi. Oa oa, ta muốn về nhà, ta muốn về nhà.”

Nha hoàn gia nhân đứng khắp bốn phía, sửng sốt cũng không biết hỗ trợ thế nào. Tống Lương Trác vừa 囧 vừa tức, ôm lấy Tiểu Thất đang phát điên giãy dụa, đánh mạnh vào mông nàng một cái.

Tay Tống Lương Trác vừa hạ xuống thì chính mình cũng sửng sốt, tiếng khóc của Tiểu Thất liền im bặt đi. Tống Lương Trác không xác định để Tiểu Thất đứng vững, vỗ về hai má của nàng nói: “Ai đáp ứng ta không trèo cây, không đánh nhau? Sao lại chỉ có mấy ngày? Bây giờ lại ầm ĩ đến thế này?”

Hai mắt sưng đỏ của Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào Tống Lương Trác, trong đầu như có gì đó xẹt qua trong nháy mắt. Tống Lương Trác thở dài đưa cánh tay ra ôm nàng nói: “Ta không đúng, nếu Tiểu Thất không thích, chúng ta còn...”

Câu nói của Tống Lương Trác còn chưa dứt, đã bị Tiểu Thất dùng sức đẩy ra. Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào Tống Lương Trác, yếu ớt nói: “Ngươi đánh ta, ngươi lại đánh ta.”

“Tiểu Thất...”

“Ngươi lại đánh ta! Oa oa, lại đánh ta!” Tiểu Thất nức nở khóc thút thít thối lui từng bước, “Ta muốn về nhà, oa, nương, ta muốn về nhà! Nương ~~”

Tống Lương Trác tiến lên muốn ôm chặt Tiểu Thất, Tiểu Thất lại ôm tai hét lên một tiếng rồi chạy đi.

Tiểu Thất chạy đi một đoạn lại phát hiện mình không có chỗ đi. Nức nở mê man nhìn bốn phía, chạy sang bên phải vài bước lại quay về bên trái, chạy vài bước lại đứng yên, khóc đến không biết phải đi hướng nào.

Tống mẫu đi qua, kéo tay áo của Tiểu Thất đi về viện của mình, miệng mắng: “Con nha, đúng là cái đồ không có nội tâm. Sao lại khóc khỏe thế, cứ giày vò bản thân giày vò Lương Trác, ầm ĩ đến cả nhà không yên, lại khiến người khác vừa lòng. Những lời ta nói lúc trước đều là vô ích?”

Tống Lương Trác nhìn Tống mẫu mang Tiểu Thất đi, mỏi mệt che mặt lại, trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng ngồi xuống dưới gốc táo già.

Nha hoàn gia nhân trong viện đều lặng lẽ rời đi, Thu Đồng để đèn lồng xuống gốc cây táo rồi cũng lui xuống.

Tống Lương Trác ngồi thật lâu sau, đến khi trước mắt không còn một bóng ma mới nâng mắt nhìn sang một cái.

Liếc mắt một cái cũng đủ! Tống Lương Trác mỏi mệt nhắm mắt lại.

Tử Tiêu ngồi xuống một bên của Tống Lương Trác, khẽ dựa vào hắn thở dài nói: “Nhị ca, đã bao lâu rồi chúng ta không được yên lặng mà nói chuyện như vậy?”

Tống Lương Trác không nói.

“Nhị ca, muội không có đường lui. Đại ca vì quyền thế mà đem ta vào cung. Nhị ca, huynh có biết muội bất đắc dĩ thế nào không, muội rất vất vả mới quay lại được. Nhưng nhị ca huynh thì sao? Làm sao có thể cưới người khác?”

Tử Tiêu cọ cọ mặt vào vai của Tống Lương Trác, tiếp tục nói: “Nhị ca, huynh thật sự yêu nàng sao? Cái gì nàng cũng không hiểu, đêm nay ầm ĩ còn chưa đủ sao? Người giàu có người ta lại có nữ tử không hiểu chuyện như vậy? Nàng để thể diện của nhị ca nơi nào? Làm sao nàng có thể nghĩ đến chuyện gì vì nhị ca? Muội nghĩ nàng đơn thuần thiện lương, lại không ngờ nàng lại làm ra chuyện làm phỏng muội. Nhị ca, huynh sẽ không thích nữ tử thô tục như vậy phải không? Huynh thích chính là thích nữ tử thanh nhã, huynh đã nói, nữ tử phải giống như phong lan, thanh u cao nhã.”

Tống Lương Trác nâng tay vịn lên đầu của Tử Tiêu đang tựa vào mình, Tử Tiêu kinh hỉ nhìn sang, sau đó lại bị Tống Lương Trác dùng sức đẩy ra.

Vẻ mặt Tống Lương Trác không chút thay đổi đứng dậy, trong nháy mắt lại quét quét tay áo bị nàng cọ qua, đưa lưng về phía Tử Tiêu thản nhiên nói: “Ngươi muốn cái gì?”

Tử Tiêu cắn cắn môi, cúi mắt nói: “Muội muốn nhị ca của muội, nhị ca đã hứa một đời một đôi với muội, muội muốn làm vợ duy nhất của nhị ca, đường đường chính chính làm thiếu phu nhân của Tống gia.”

Một chữ Tống Lương Trác cũng không nói, xoay người nhìn chằm chằm vào Tử Tiêu thật lâu sau, cuối cùng khóe miệng câu lên, mang theo thất vọng cùng ảm đạm, phẩy tay áo bỏ đi.

Hắn biết, Tử Tiêu từng đơn thuần cười với hắn để vẽ tranh nay đã mất. Nàng sẽ không bao giờ vì một cành hoa dại hay là vì trâm gỗ mà cười hạnh phúc không hề che giấu, không bao giờ dùng ánh mắt thanh thuần nhìn mọi người mà cười ngọt ngào, tâm tình sung sướng mang theo nụ cười giảo hoạt mà dụ người, thỉnh thoảng còn có chút bốc đồng, tự cho là đúng mà làm việc.

Hắn biết, hắn nên sớm biết không phải sao? Tất nhiên hết thảy cũng không còn quan hệ gì với hắn, hắn còn hy vọng cái gì? Cho dù nàng thanh lệ như trước, cũng không có chút quan hệ với Tống Lương Trác hắn. Tất cả những thứ cùng nàng có liên hệ, hết thảy đã sớm ném lại trong hồng thủy ở ao đầu thôn rồi.

Hắn muốn hỏi rốt cuộc nàng đã trải qua những cái gì, mà có thể làm cho một người hoạt bát lại trở nên lõi đời, khôn khéo như vậy. Nhưng hắn biết hắn không thể hỏi, cho dù lòng của nàng đã bị tổn thương đến tan nát, hắn cũng không có nghĩa vụ cùng năng lực vì nàng mà may lại.

Thời gian, là vũ khí không thể chống cự nhất. Không ai có thể trải qua nó mà vẫn có thể trong sáng như trước, có người cũng không thể. Hiển nhiên, Tử Tiêu thuộc loại người sau.

Tống Lương Trác đi thẳng về viện của mình, liếc mắt thấy Thu Đồng đứng trước cửa viện liền nói: “Đi hầu hạ thiếu phu nhân đi, đêm nay còn chưa uống thuốc.”

Mặt Thu Đồng không chút thay đổi, mở miệng nói: “Phu nhân bảo nô tỳ giữ ngoài viện.”

Tống Lương Trác hơi tức giận, này là muốn đề phòng hắn cùng người lén gặp mặt hay sao?

Thu Đồng thấy sắc mặt hắn không tốt, cúi mắt thản nhiên nói: “Đây là ý của phu nhân. Phu nhân nói, gần đây trong phủ thường có du hồn lui tới, phải cẩn thận bát tự không mạnh sẽ bị đeo bám, các viện đều phải cẩn thận đề phòng.

Tống Lương Trác chán nản, vậy là hắn sẽ bị nhìn chằm chằm thời thời khắc khắc đi, hắn là người không đáng tin như vậy sao?

“Thiếu gia muốn nghỉ ngơi sao? Đêm nay thiếu phu nhân nghỉ ở chỗ của phu nhân.”

“Không cần hầu hạ ta, ngươi canh chừng du hồn đi.” Tống Lương Trác thản nhiên nói.

Thu Đồng nhìn bóng dáng của Tống Lương Trác, mím môi trộm cười, quả thật giương cao giọng nói: “Phu nhân bảo, viện của thiếu gia chỉ có người trong nhà mới được phép tiến vào. Các ngươi phải trừng to mắt mà xem cẩn thận, nếu ngay cả người nhà cùng người ngoài cũng không phân biệt được, vậy thì mất chén cơm cũng không oan uổng.”
Bình Luận (0)
Comment