Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 6

Tiền phủ đối với Tiền Tiểu Thất đã khắc sâu vào tâm trí, vừa nhảy xuống xe ngựa liền cấp tốc chạy vào, không để chậm trễ. Tiểu Thất chỉ nhìn gã sai vặt và tổng quản Tiền phủ cười một cái rồi chạy vào trong. Đúng lúc đó một thân ảnh màu đỏ, đầu đầy châu sai, một nữ tử dung mạo diễm lệ, làm lay động lòng người đi đến, Tiểu Thất kêu một tiếng liền chạy đến.

Nữ tử rất vui mừng, ôm Tiểu Thất hai nàng xoay tròn một vòng.

"Tốt lắm tốt lắm, đừng nghịch nữa, làm cho muội phu chê cười rồi." Nữ tử cười cười chỉnh lại trâm cài trên tóc, ánh mắt dò xét liếc nhìn Tống Lương Trác ở phía sau, cười nói: "Sao hôm nay mới về ? Chúng ta đợi các ngươi đến trưa hôm qua, kết quả chỉ nhận được một lời nhắn đơn giản."

Nữ tử cầm mặt Tiểu Thất nhìn nhìn, giương giọng "A" một tiếng nói: "Này, nửa mặt bên này của muội sao lại sưng?"

Tiền Tiểu Thất nhìn nử tử nhỏ giọng: "Muội đau răng nên mặt bị sưng."

"A, đã xem qua đại phu chưa?"

"Không sao, chỉ là đau một ít thôi."

Tiền Tiểu Thất chu chu môi, không biết nên xưng hô thế nào, nhìn nữ tử bộ dáng giống như mẹ của mình, hắc hắc cười nói: "Tỷ, sao tỷ lại ở nhà?"

"Thối, ta không được về nhà nghỉ ngơi sao? Để nhị tỷ phu của ngươi nghe thấy liền tức giận!" Nữ tử nhíu mày quát.

Tiền Tiểu Thất đi qua ôm cánh tay nàng, "Đại tỷ đâu?"

"Hôm qua có lại đây, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm nên buổi chiều đã trở về rồi.”

Nữ tử quay đầu, cười với Tống Lương Trác ở phía sau, "Muội phu đến đại sảnh trước đi, đừng đi phía sau nữ nhân chúng ta, không hợp thân phận.”

Tống Lương Trác cười nói: "Cùng nhau đi, ta và Tiểu Thất đến bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu."

"Hì, đúng là cô gia tốt, không uổng công Tiểu Thất nhà ta theo đuổi nhiều năm thế này." Nữ tử cười khiến châu sai đinh hương trên đầu rung động.

Tiểu Thất bĩu môi có chút tủi thân, làm như nàng vẫn còn là Tiền Tiểu Thất đuổi theo hắn vậy. Người đó cho dù là chính mình, nàng cũng cảm thấy là nói quá, cảm tình là một chuyện, nhưng với người trước mặt thì lại đại bại, Tiền Tiểu Thất nàng có phải đã bị thúc giục, ức hiếp hay không? Tiền Tiểu Thất nhức đầu, lời này là của ai nói với nàng đây?

Một người đàn ông trung niên mập mạp từ trong phòng đi ra, bên cạnh là một phu nhân xinh đẹp, tao nhã, yểu điệu nhưng rất có phong thái. Béo lão đầu cười cười, ưỡn bụng bước tới, Tiểu Thất mắt sáng long lanh giang hai tay ra, nhưng béo lão đầu lại bước vòng qua con gái, vỗ vai Tống Lương Trác, bộ dáng rất vui vẻ.

Cánh tay của Tiểu Thất vẫn còn giơ giữa không trung, có chút ghen tỵ liền thúc vào sườn của béo lão đầu. Béo lão đầu lúc này mới vui cười hớn hở quay sang, đưa tay sang ôm Tiểu Thất. Tiểu Thất nổi giận hừ một tiếng, chạy đến bên vị phu nhân xinh đẹp, ôm cánh tay của người đi vào bên trong.

"Ha ha, tiểu nha đầu này, đến tướng công nhà ngươi mà ngươi cũng so đo." Béo lão đầu cười ngất.

Mỹ phu nhân nhìn Tiểu Thất, vỗ vỗ tay nàng, cười nói: "Đừng để ý cha con, nhìn xem nương cho bảo bối Tiểu Thất của ta cái gì tốt! Ủa, sao lại không thấy Lục Liễu?"

"Luc Liễu ở nhà giúp đỡ phơi nắng quần áo, mấy ngày trước đây buồn triều." Tiền Tiểu Thất thuận miệng đáp.

Mỹ phu nhân cũng không hỏi nhiều, kéo Tiểu Thất đi trước.

Tiểu Thất cũng không kiên nhẫn nghe Tống Lương Trác cùng béo lão đầu đấu trí, ngoan ngoãn đi theo mỹ phu nhân vào hậu viện.

Mỹ phu nhân kéo Tiểu Thất đi một đường ra vẻ thần bí, nhị nữ nhi Tiền Phán Đệ của Tiền gia cũng đi theo. Nàng lôi Tiểu Thất trực tiếp vào một gian phòng, Tiểu Thất nhìn căn phòng quen thuộc, chưa kịp lên tiếng hỏi chỉ thấy Tiền Phán Đệ nhanh đóng cửa phòng lại.

Tiền Tiểu Thất tùy tiện ngồi vào bàn, cười nói: "Nương, Tiểu Thất muốn quay về nhà cùng với người, có được không?"

Mỹ phu nhân là người đa sầu đa cảm, Tiểu Thất tuy cười tủm tỉm, nhưng trong mắt bà, Tiểu Thất không còn vui vẻ như lúc ở Tiền phủ. Nhất thời đau lòng, chưa nói tiếng nào thì nước mắt đã rơi.

Tiền Tiểu Thất bị hù nhảy dựng, vội vàng chạy đến bên cạnh mẫu thân, dịu dàng hỏi: "Nương, con đã trở lại rất tốt, sao người lại khóc thương tâm?"

Mỹ phu nhân cười nói: "Nương là đau lòng cho muội, muội làm cho người khóc đi, khóc khóc là tốt rồi."

"Kia cũng không thể khóc, khóc sẽ hỏng mắt." Tiểu Thất nhăn nhăn cái mũi, hiểu được lòng nương đau xót, nâng nâng mũi nói: "Nương đừng khóc, nương sẽ làm Tiểu Thất khóc a." Nói xong thì đúng là hốc mắt đã phiếm hồng.

Mỹ phu nhân liền lau nước mắt, trừng mắt liếc Tiền Phán Đệ nói: "Vẫn là Tiểu Thất hiểu ta nhất."

Tiền Phán Đệ cười đồng ý, "Tiểu Thất nhỏ nhất nhưng lại rất nhu thuận."

Tiền phu nhân khóe mắt cười cười, "Không được nói mát như vậy."

Bà kéo Tiểu Thất nhìn một vòng, thấp giọng ra vẻ thần bí nói: "Tân lang đối với Tiểu Thất có được không?"

"Tốt!" Tiền Tiểu Thất gật đầu, "Tốt lắm!"

Mẫu thân nàng liếc mắt với Tiền Phán Đệ, giọng nói đầy thấu hiểu hỏi: "Đêm động phòng Tiểu Thất có chịu tủi thân không? Tân lang có làm đau con không?"

Tiền Tiểu Thất mờ mịt gật đầu, "Không tủi thân, hắn tốt lắm, không làm đau con."

Tiền phu nhân xấu hổ dặn, "Bây giờ con đã lớn, cũng không thể cứ nói chuyện không suy nghĩ trước sau, dù sau này có chuyện gì cũng không thể nói với người khác biết đấy."

"Không phải nương vừa hỏi thôi!" Tiền Tiểu Thất càng mê man.

Bà sờ mặt Tiểu Thất nhìn nhìn, nói: "Cứ sợ con chịu thiệt, bị đói, xem bộ dáng lại béo lên chút."

Tiểu Thất bĩu môi đứng lên, lại nghĩ đến chuyện đã nói cùng Tống Lương Trác, liền chạy đến bên mẫu thân, xoa bóp vai người, làm nũng nói: "Nương, người cũng biết, Tống Lương, à, tướng công nhà con gần đây có chuyện công cần dùng bạc, nương nói với cha, cho một chút bạc."

Nàng liếc mắt dò xét nhìn Tiền Tiểu Thất một cái, lại quay đầu nhìn Tiền Phán Đệ, cùng nhau bĩu môi nói: "Chỉ mới gả đi có vài ngày, vậy mà con đã vì viên quan tép riu kia nói chuyện rồi a?"

"Nương ~~"

Tiền Tiểu Thất nũng nịu kêu nương thật uyển chuyển êm tai, mẫu thân nàng cười xoa xoa lỗ tai, "Ta và cha con đã nói chuyện với nhau, chuyện này không nhúng tay vào."

"Cha không nghe lời nương sao?" Tiền Tiểu Thất kinh ngạc, nàng còn nhớ là Tiền lão đầu rất sợ vợ a?

"Nghe! Dĩ nhiên nghe!" Mẫu thân nàng kiêu ngạo nhướng mi, "Nhưng mà bây giờ không được, phải đợi Tiểu Thất có tin vui mới…"

Nàng đột nhiên im lặng, trộm nhìn Tiểu Thất cười nói: "Tóm lại là trễ một chút."

"Nhưng mà nương, tướng công nhà con cũng vì dân làm chuyện tốt. Tướng công đều nói cho con biết, cả chuyện có con cũng đã nói." Tiền Tiểu Thất đỏ mặt nói: "Nương a, sinh con cũng không phải là gà mái đẻ trứng, "Phốc", có thể có một trứng."

Tiền phu nhân che miệng cười, Tiền Phán Đệ cười hào sảng, làm cho châu sai trên đầu vang lên như tiếng nhạc. Tiền Tiểu Thất trợn mắt nhìn nhằm nhằm khiến cho Tiền Phán Đệ miễn cưỡng ngừng cười, nâng nhẹ tay áo, nhéo nhéo khóe miệng, mong làm thế có thể khép miệng mình lại.

Tiền Phán Đệ mím môi chốc lát rồi mới áp chế ý cười, mở miệng nói: "Kia cũng không phải chưa thấy, đại tỷ không phải vừa gả đã có hỉ sao? Tiểu Thất đợi thêm một tháng nếu có thể chẩn hỉ mạch..."

Tiền Tiểu Thất chu miệng, ôm cổ mẫu thân nói: "Nương, con mặc kệ, người không cho tướng công nhà con bạc, tướng công lo lắng, hắn càng lo lắng thì con càng lo lắng theo, càng lo lắng thì bụng cũng thế, lại càng khó hoài thai. Mặc kệ, mặc kệ, nương bảo cha cấp bạc, cấp bạc, cấp bạc."

Tiền phu nhân có chút quáng mắt, cười đánh nhẹ tay nàng nói: "Được được được, lát sẽ quay về nói với cha con."

"Không cần, con muốn mang theo, không thấy bạc con sẽ không ngủ được!"

Mẫu thân nàng nhướng mày nói: "Chúng ta bạc nhiều, cũng không thể làm cho bảo bối Tiểu Thất ngủ không yên, đi, lát nữa sẽ cho Tiểu Thất mang bạc về."

Tiền Tiểu Thất ân cần bưng trà cho mẫu thân, cười nói: "Nương tốt nhất, nương, người nói với cha, nếu có chuyện gì cần Tống, à cần tướng công nhà con hỗ trợ thì cứ tìm hắn."

Tiền phu nhân cười nói: "Tiểu Thất đúng là nhu thuận, che chở cho tướng công cũng không quên trong nhà. Ai, so với đại tỷ cường bạo của con, đã gả cho người ngoài liền suy nghĩ cho người ngoài là khác nhiều lắm."
Bình Luận (0)
Comment