Quản sự phủ Tĩnh Vương thái giám Vương Hữu Toàn biết được Vương gia nhà mình bị Thánh Thượng ban cho một bình thê vào cửa cùng với Vương phi sắp sửa vào cửa, sốt ruột suốt đêm khoé miệng nổi lên vài vết bỏng rộp, ông nhiều lần muốn hạ bút viết thư gửi đi, nhưng rốt cuộc vẫn không có cái lá gan đó, cuối cùng biết được cách lừa gạt, né tránh tầm mắt của đông đảo thám tử trong kinh, đêm khuya đi một chuyến bái phỏng Vệ phủ.
Người Vệ gia tới thăm dò thân phận, xém chút nữa dùng chổi đuổi Vương Hữu Toàn đi.
Trong lòng Vương Hữu Toàn biết mình bị giận chó đánh mèo vì cái thánh chỉ kia của Thánh Thượng, mặc cho cho gia đinh Vệ phủ không nặng không nhẹ đạp lên người ông, lúc này mới vỗ vỗ dấu giày trên người, cười nói: "Không biết bây giờ đại công tử ...... Còn tốt?"
Ông không hỏi lời này còn tốt, vừa hỏi là như chọc tổ ong.
Quản sự Vệ phủ đứng ở đằng trước cầm chổi cười lạnh một tiếng: "Các ngươi còn có mặt mũi tới hỏi công tử chúng ta còn tốt không? Công tử nhà ta vì nhớ tình cũ với Vương gia các ngươi, mới cam tâm tình nguyện đồng ý gả vào vương phủ cho dù trong tình huống không biết Vương gia các ngươi sống chết ra sao, bây giờ thật chế giễu, nhà ta thấu tình đạt lý, lại không ngờ rằng hoàng thất các ngươi lại không thèm cố kỵ, thế mà lại kêu chuẩn Vương phi cùng nhau nhập phủ với bình thê, thật sự ngay cả mặt mũi cũng không cần!"
Trong lòng Vương Hữu Toàn khổ sở, cũng đau khổ thay Vương gia nhà mình, đáy lòng càng oán hận với Tấn Nguyên Đế, chọc giận Vệ phủ với đại công tử Bạch gia như vậy, sau này khổ không phải là điện hạ sao? Uổng phí điện hạ vì bệ hạ tận tâm tận lực mà làm việc, ngoảnh lại lại thấy bệ hạ hạ một ý chỉ hoang đường đến như vậy! Vạn gia kia thủ đoạn không cao, hơi để tâm một ít đi điều tra liền tra ra một ít manh mối, cái gì mà mệnh vượng phu có thể thay hôn phu ngăn cản một kiếp sinh tử càng nói càng vô căn cứ, nếu cô nương nhà đó mệnh tốt như vậy, vậy sao không giúp phụ thân mình thịnh vượng trước đi?
Vạn đại nhân kia còn không phải là kẻ không có năng lực sao? Một kẻ viên ngoại ngũ phẩm thấp hèn, làm mười mấy năm cũng không thể thăng lên được một chức, tâm tư đều toàn là mưu kế tranh giành hoàng quyền, một chút năng lực vì dân giúp nước cũng không có.
Vương Hữu Toàn khó hiểu là Vạn gia ràng buộc với Tần Vương, vì sao lại muốn hy sinh một nữ nhi để nhảy vào vũng nước của Tĩnh Vương, nhưng việc này lại không ngăn cản việc hắn thầm mắng chửi Vạn gia từ trên xuống dưới, chỉ biết khiến bọn hắn ở trong phủ ấm ức.
Quỷ mới biết Vạn gia kích thích như vậy, làm đại công tử Bạch gia không muốn gả thì phải làm sao bây giờ?!
Nghĩ đến điện hạ nhà hắn khóc cũng không có chỗ khóc, về phần mình, không bằng mau đi tìm một miếng đất tự chôn mình đi cho rồi, đỡ để điện hạ tự mình động thủ.
Lại bị quản sự Vệ phủ châm chọc vài câu, trong lòng Vương Hữu Toàn thở dài, cuối cùng chịu đựng những lời nói khó nghe đó, chờ quản sự thở dốc chớp lấy thời cơ: "Thật ra không dám giấu giếm, thánh chỉ này của bệ hạ khiến mọi người trong phủ Tĩnh Vương của chúng ta cũng luống cuống chân tay...... Dù sao việc hôn nhân sắp tới, trong phủ cũng chỉ chuẩn bị tất cả chi phí đón dâu cho chuẩn Vương phi, về phần vị cô nương Vạn gia kia, tuyệt đối không ở trong suy xét của chúng ta."
Quản sự cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ trong phủ Tĩnh Vương theo đuổi việc làm ngang ngược, vi phạm thánh chỉ?"
Vương Hữu Toàn cười khổ nói: "Chúng ta chỉ là quản sự nho nhỏ, có cho chúng ta một trăm cái đầu cũng không dám cãi lại thành chỉ!"
Quản sự nâng nâng cái chổi, uy hiếp nói: "Vậy lời của ngươi nói thì có tác dụng gì?"
Vương Hữu Toàn theo bản năng xoa xoa cái eo già chua xót, đè thấp thanh âm tiến đến trước người quản sự: "Chúng ta không có biện pháp, nhưng chủ tử của chúng ta thì dám!"
Quản sự lập tức đáp một câu: "Sống chết của chủ tử có còn gì để nói nữa....."
Vương Hữu Toàn than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai quản sự, lòng bàn tay xẹt qua cổ tay áo quản sự: "Không cần lo lắng."
Quản sự sửng sốt, sờ thấy chỗ cổ tay áo có một tờ giấy mỏng
Vương Hữu Toàn"Ai da" một tiếng, kêu "Người phủ tướng quân đánh người rồi", vuốt mông mang theo người của phủ Tĩnh Vương rời khỏi Vệ phủ.
"Ê lão thái giám!" Quản sự lạnh mặt nâng tay áo lên, ngón tay sờ nắn tờ giấy kia, thần sắc bất biến mà đi tới sân Vệ Tây Châu.
Sắc mặt Vệ Tây Châu vốn âm trầm, ngày ông ở trên đại điện tranh chấp với Tấn Nguyên Đế, muốn kêu bệ hạ thu hồi thánh chỉ, cũng tỏ vẻ nếu có cô nương Vạn gia kia vì Tĩnh Vương xung hỉ rồi, vậy không bằng trực tiếp cho cô nương Vạn gia kia làm chính phi luôn đi, Bạch Quả chưa gả vào vương phủ, lại khi khác rồi gả.
Không ngờ Tấn Nguyên Đế lại trực tiếp phủ quyết ông, trong lời nói có ý bất mãn với tướng quân, giống như bây giờ trong tay Vệ gia nắm binh quyền, có dã tâm.
Nội tâm Vệ Tây Châu lạnh băng, vào lúc này quản sự đẩy cửa vào, thấp giọng nói: "Mới vừa rồi đại thái giám của phủ Tĩnh Vương có tới đây một chuyến, để lại một tờ giấy này, thỉnh tướng quân duyệt."
Vệ Tây Châu tiếp nhận tờ giấy, chau mày lại buông ra, đáy mắt cũng không ngừng biến hóa mấy lần, cuối cùng mới cười lạnh một tiếng, đem tờ giấy kia đốt cháy dưới ánh nến.
"Nếu trong phủ Tĩnh Vương đã có an bài, vậy hôn sự liền tiếp tục." Vệ Tây Châu trầm giọng.
Quản sự do dự: "Tướng quân, việc này có cần nô tài báo cho biểu công tử không, cũng để có cậu ấy an tâm."
Vệ Tây Châu xua xua tay, cười lạnh một tiếng nói: "Là ai chọc biểu công tử thương tâm, thì phải khiến kẻ đó ở trước mặt biểu công tử cúi đầu nhận sai, bằng không tâm của nó bị tổn thương một vô ích sao?"
Quản sự đau lòng nói: "Nhưng hôm nay công tử thật sự rất khổ sở, ta sợ thân thể mới chăm sóc tốt trở lại của cậu ấy, sau chuyện này, sẽ lại đi xuống."
"Ngươi vẫn là không hiểu nó." Vệ Tây Châu lắc đầu, "Tính tình Bạch Quả tuy ôn hòa không tranh thị phi, nhưng tâm tính cứng cỏi, một chút việc nhỏ này không thể làm suy sụp nó đâu."
Quản sự nói: "Tướng quân thật sự nhẫn tâm."
Vệ Tây Châu liếc nhìn hắn một cái, cổ quản sự tự giác chợt lạnh, lui ra phía sau một bước.
Chính xác mà nói, triều Đại Tấn tuy có cách nói bình thê, nhưng thật ra người dám cưới bình thê vào cửa rất ít, dù sao một núi cũng không thể có hai hổ, một hậu trạch càng không có khả năng tồn tại hai chủ mẫu cùng ăn cùng ngồi, lần chỉ hôn lần này của Tấn Nguyên Đế thực sự khiến người khác mở rộng tầm mắt, nhiều người trong kinh còn đặc biệt chờ đợi ngày thành thân của Tĩnh Vương, muốn xem xem, hai vị "Chủ mẫu" này đồng thời vào cửa, rốt cuộc là tình huống hoang đường cỡ nào.
Trước đó một ngày Vệ phủ vui mừng treo đèn lồng rèm cửa cùng giấy dán trong phủ.
Bạch Quả mặc váy cưới được tú nương tốt nhất trong kinh tự tay thêu ngồi ở phòng trong, bên ngoài là tiếng bước chân mang theo niềm vui mừng của nô bộc trong phủ, cậu nâng nâng đầu, Vệ Lương Âm trầm mặt ngồi ở một bên, thời điểm nhìn về phía cậu ánh mắt hơi mềm mại một chút, dịch ghế ngồi đến trước mặt cậu, chọt chọt trán Bạch Quả: "Bây giờ nhìn xem kìa, hối hận à? Chỉ cần qua hôm nay, sau này ngươi sẽ có chung phu quân với một người khác."
Bạch Quả chớp chớp mắt: "Đúng là có chút hối hận."
Ánh mắt Vệ Lương Âm khẽ nhúc nhích, nói: "Vậy không gả nữa ha?"
Bạch Quả lắc đầu: "Thánh chỉ không thể cãi lời, kháng chỉ là không tôn kính, phải chém đầu, còn liên luỵ đến toàn bộ Vệ phủ."
Vệ Lương Âm nói: "Nếu hoàng đế kia dám thật, cùng lắm thì kêu cha đi đầu tạo phản, tự mình làm vua cũng được."
Bạch Quả che miệng y lại, cả giận: "Đến cái này mà biểu ca cũng dám nói?! Không muốn sống nữa à?!"
Vệ Lương Âm nắm lấy tay cậu, sau khi trầm mặc một lúc lâu nói: "Làm khó ngươi."
Bạch Quả lắc đầu: "Không làm khó...... Trước đây lúc ở phủ Xương Bình Bá, ta luôn muốn nếu một ngày kia ta có thể chạy ra khỏi phủ, lại không bị Hạ thị trừng trị, vậy trở thành ăn mày ven đường, ăn cỏ ăn trấu cũng được. Sau đó ta bị Hà thị đưa vào cung làm tú tử, nhớ lại khi đó, cho dù có thể khiến hoàng đế coi trọng ta, để ta ở một nơi nào đó ở trong cung, vẫn là tốt hơn so với trở lại phủ Xương Bình Bá, nhưng sau đó Tĩnh Vương điện hạ lại xuất hiện, hoàng đế đưa ta cho điện hạ, điện hạ cự tuyệt một tú nữ có gia thế rất rất tốt, nhưng lại một mình tiếp nhận ta, khi đó ta liền nghĩ......"
"Không phải người đó thì không gả?" Vệ Lương Âm cười cười, chen vào nói.
Bạch Quả lại lắc đầu: "Lúc đó không có vậy, ta chỉ là thực sự cảm kích hắn."
Cậu không đề cập đến sau nhiều lần gặp phải Tĩnh Vương thì nội tâm lại rung động, trước khi Tĩnh Vương rời kinh ở dưới mái hiên hôn cậu một cái, chỉ buông xuống mặt mày, xoa bóp vành tai hơi nóng lên nói: "Anh ấy đối xử ta rất tốt, bây giờ anh ấy gặp nguy, ta lại không có đạo lý lùi bước rời khỏi, tiểu thư Vạn gia bị bệ hạ tứ hôn là chuyện ngoài ý muốn, không có liên quan đến anh ấy."
Vệ Lương Âm thở dài: "Nhóc Quả, có ai đã từng nói, rằng ngươi thật sự rất mềm lòng?"
Bạch Quả cười cười, ánh mắt của thiếu niên vẫn như cũ chứa bảy phần ôn nhu, ba phần nhẫn nại.
Ngày lành tháng tốt, đốt pháo vui mừng.
Đội ngũ đón dâu của phủ Tĩnh Vương diễn tấu sáo và trống đi đến trước phủ tướng quân, Vệ Lương Âm nắm tay Bạch Quả đưa vào trong kiệu, tự mình đưa cậu đến phủ Tĩnh Vương.
Bởi vì tân lang quan sống chết không rõ, lại cùng lúc cưới hai người, lễ bái thiên địa liền được quan xướng trong cung bỏ qua, chỉ kêu người đưa hai vị tân nhân đến sân của mỗi người.
Bạch Quả là chính phi, cậu được đội đón dâu của phủ Tĩnh Vương nghênh đón vào trong phủ trước, của hồi môn dài thênh thang ước chừng có 81 thùng, mà Vạn Ấu Lam kia không có đãi ngộ tốt như cậu, bên người chỉ thưa thớt vài người thổi kèn xô na, mà Vạn gia chỉ là một thế gia bình thường, cho dù Vạn Phùng thị đem của hồi môn của mình năm đó cho con gái, thì cũng chỉ có 18 thùng ít ỏi lại bị thương tích đầy mình.
Vạn Ấu Lam thấy hạ nhân phủ Tĩnh Vương không coi trọng nàng, mà của hồi môn lại càng ít ỏi, bản thân ở trên cỗ kiệu tức giận mặt trắng bệch, nhưng cũng không thể nề hà.
Mắt thấy sắp đến phủ Tĩnh Vương, Vạn Ấu Lam sửa sang lại tâm tình, chỉ đợi được người dắt xuống cỗ kiệu, vượt qua chậu than, liền kết thúc buổi lễ.
Nàng tưởng tượng là như vậy, nhưng tình huống lại thay đổi trong chớp mắt, khi bà hỉ nhấc màng hỉ kiệu lên định dìu nàng xuống, trên đường dài đột nhiên xuất hiện một con ngựa hí lên một tiếng to, trong nháy mắt, một bóng người cao lớn anh tuấn đang thúc ngựa xuất hiện trên đường.
"Tĩnh Vương! Là Tĩnh Vương đã trở lại!"
Không biết là ai hô to lời như vậy.
Trong lòng Vạn Ấu Lam khẽ động, cái chân ra khỏi cỗ kiệu được một nửa lại rụt về.
Nàng nghe thấy âm thanh lộn xộn bên tai, còn tiếng vó ngựa kia đang dần dần tiếng tới, tay nhịn không được gắt gao nắm chặt quần áo, trên gò má cũng hơi ửng đỏ, lại xuất hiện giọng nói của một nam nhân ——
"Trong kiệu là người nào?"
Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên, Vạn Ấu Lam nhịn xuống không nói, chỉ âm thầm kinh hỉ, hắn quả nhiên hỏi!
Hỉ bà kinh sợ: "Thưa điện hạ, trong kiệu chính là tân nương ngài cưới làm chuẩn Vương phi."
Nam nhân hình như cười khẽ một tiếng: "Ồ?"
Tiếp theo mành kiệu đong đưa một chút, Vạn Ấu Lam xuyên qua khăn hỉ nhìn thấy trước mặt xuất hiện một bàn tay dày rộng.
Nàng theo bản năng đem lòng bàn tay đặt lên tay đối phương, trong lòng vui mừng nổi trống!
Để được một giây, bàn tay to lớn kia bóp chặt lấy cổ tay nàng, gắt gao túm nàng từ trong kiệu lôi ra, giống như cầm một con súc sinh không quan trọng, quăng xuống đất.
Vạn Ấu Lam đau đớn vì bị ném, kinh hãi thét chói tai.
Chỉ thấy nam nhân là Tuy An Đế tương lai kia chậm chạp mở miệng nói: "Người đâu, ở đây có người giả mạo chuẩn Vương phi của bổn vương, đưa ả ta tới đại lao Hình Bộ cho ta, nghiêm khắc thẩm vấn."
...............