Tiểu Thiếp

Chương 10

Hạ đi thu đến, trong nháy mắt đã tới tết trùng dương, hoa cúc nở rộ.

Sáng sớm, Tô Mạt Vi tự mình đến phòng bếp nhỏ làm mỳ trường thọ, tuy rằng Nguyên Tề Chi đã ăn trước, nhưng hôm nay mới chính thức là sinh nhật, mỳ trường thọ không thể thiếu được.

Nghe nói hôm nay trong Nguyên phủ sẽ có rất nhiều vị phu nhân và tiểu thư quý tộc đến để tham gia “Trâm cúc du viên hội”. Dựa theo những gì mà Nguyên Nghi Chi nói thì, đây chính là lễ mai mối, các vị phu nhân đến để lựa chon một cô con dâu thích hợp, các tiểu thư thì tự đẩy mạnh tiêu thụ chính mình để tìm chồng.

Đương nhiên, ước mong của các nàng là có thể gả vào Nguyên phủ.

So với đại bộ phận thiếu gia có hành vi phóng đãng, các thiếu gia Nguyên phủ thật sự quá tốt, cho dù không phải người người đều thập toàn thập mỹ, nhưng cũng được xem là có đọc sách tập võ,có hoài bão, là những thanh niên đầy hứa hẹn, huống chi người nhà Nguyên gia còn có tướng mạo trời sinh, làm cho các cô nương vừa trông thấy đã mặt đỏ tim đập.

Tô Mạt Vi hi vọng lần này có thể có một vị phu nhân chọn trúng Nguyên Nghi Chi, nếu nàng ấy không gả được thì sẽ trở thành gái lỡ thì.

Nguyên Nghi Chi là con vợ lẽ, tuy rằng mẹ cả Trịnh thị chưa từng bạc đãi nàng, nhưng cũng sẽ không đặc biệt quan tâm đến hôn sự của nàng, Chu di nương âm thầm lo lắng, bởi vì trước mặt lão gia, bà đã thất sủng, cho nên lời nói không có trọng lượng..., thoạt nhìn có thể thấy tiền đồ của Nguyên Nghi Chi có chút nhấp nhô.

Tô Mạt Vi suy nghĩ xem hôm nay có nên nhắc trước mặt Thái phu nhân hay không, bà nội quan tâm đến hôn sự của cháu gái là tất nhiên đúng không?

Tô Mạt Vi ngẩn người chìm vào suy nghĩ, nàng nắm lấy tay áo vân vê, ánh mắt mông lung, ngây ngốc nhìn Hòa Trữ, thấy môi của nàng ta khẽ mở khẽ khép, hình như đang nói gì đó, nhưng nàng không nghe thấy gì cả.

“Di nương? Di nương?” Vẫn là Hỉ Đào phát hiện ra Tô Mạt Vi không bình thường nhanh nhất, vội vàng tiến lên lay nàng, hỏi: “Di nương? Người làm sao thế?”

Hỉ Liên sốt ruột huých bả vai của Hòa Trữ, lo lắng hỏi: “Tỷ nghe tin từ đâu vậy? Đừng nói hươu nói vượn làm muội sợ đó!”

HòaTrữ nức nở nói: “Phía trước đã loạn cả lên rồi, phu nhân khóc đến bất tỉnh, là tùy tùng bên người Nhị thiếu gia mang tin tức từ tiền tuyến về, nói... nói là Viên Khả Vọng thông đồng với địch bán nước, thiếu gia bị hại chết.”

Hỉ Liên “Oa” một tiếng, Hỉ Đào lại hô lớn: “Di nương! Di nương, người đừng hù dọa nô tỳ! Hỉ Liên, đi kêu đại phu nhanh lên, di nương té xỉu rồi! Nhanh đi!” (Di: ta thấy hình như chỗ này thiếu thiếu gì đó:-? Chứ ko sao nó ko logic gì hết)

Tô Mạt Vi cảm thấy hồn của mình đã nhẹ nhàng phiêu bạt, nàng giống như cưỡi mây, lướt qua núi cao, lướt qua trùng điệp, lướt qua Trường Giang và Hoàng Hà, đi thẳng về phía trước, nàng không biết mình muốn làm gì, chẳng qua là cảm thấy ở phía trước có người đang chờ nàng, nhớ nàng, gọi tên nàng.

Nàng hoảng hốt, mê mê mang mang, cho đến khi thấy một vùng đất hoang dã, cho đến khi thấy trên vùng đất hoang dã có một con ngựa, và một thiếu tướng quân tư thế oai hùng đang cưỡi trên lưng con ngựa đó.

Ngựa là Hãn Huyết Bảo Mã, người là thiếu tướng quân với áo bào màu bạc.

Nguyên Tề Chi ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa quý, tay cầm Long đảm lượng ngân thương, ngẩng cao đầu, ánh mắt xa xăm, hắn nhướn mày cười với nàng, nói: “ Cô nương ngốc, ta còn muốn cùng nàng ăn mỳ trường thọ cả đời mà! Lo lắng làm gì chứ?”

Tô Mạt Vi gật đầu, “Hôm nay thiếp cố ý làm mì trường thọ cho chàng, sinh nhật hai mươi tuổi, phải nhớ trở về để ăn đó!”

Nguyên Tề Chi cười nói: “Nàng hãy ăn dùm ta đi, sớm hay muộn thì ta cũng sẽ trở về.”

Tô Mạt Vi nói: “Được. Chàng để thiếp ăn một nửa mì trường thọ, thì có nghĩa là thiếp sẽ sống lâu, không được bỏ lại thiếp một mình.”

Nguyên Tề Chi chỉ mỉm cười, không thèm nhắc lại.

Trong lòng Tô Mạt Vi có một niềm tin mãnh liệt, vì thế không hề lo lắng sợ hãi.

Nàng tin tưởng lời hứa hẹn của hắn, nàng biết hắn là trượng phu lời nói đáng giá ngàn vàng.

Hồn Tô Mạt Vi trở về vị trí cũ, chậm rãi mở mắt.

Thái phu nhân đang ngồi bên cạnh giường của nàng, nắm lấy tay nàng, tràn đầy yêu thương nhìn nàng.

Tô Mạt Vi cũng cười nhìn Thái phu nhân, “Thái phu nhân, phu quân không có việc gì, thật đấy, chàng nói sớm hay muộn gì thì chàng cũng sẽ về thôi, chàng còn muốn con ăn mì trường thọ giùm chàng nữa!”

Hỉ Đào và Hỉ Liên đứng cuối giường cùng nhau rơi lệ, quay lưng đi, cố gáng nén tiếng nức nở.

Vừa rồi Hỉ Liên đã đi thăm dò tin tức, nghe nói là bởi vì thời tiết còn nóng, đường xá xa xôi, lo lắng xác chết sẽ bị hư thối, cho nên xác Nhị thiếu gia đã bị chôn tại chiến trường.

Tùy tùng chỉ đem y quan của Nhị thiếu gia trở về, trên mặt đầy vết máu loang lổ, màu đỏ sậm khiến người ta kinh sợ.

Thái phu nhân nắm chặt tay Tô Mạt Vi, gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cháu trai của ta ta biết, nó là người rất may mắn, làm sao có thể đoản mệnh được? Chờ nó giải quyết xong chiến sự, nhất định sẽ về nhà.”

Tô Mạt Vi mỉm cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Hỉ Đào và Hỉ Liên nhìn hai bà cháu đã đau lòng đến mức mơ hồ, ngoại trừ việc yên lặng rơi lệ, họ không dám khuyên, di nương như thế làm cho người ta đau lòng.

Thái phu nhân để tay lên trên bụng Tô Mạt Vi, “Con cũng là đứa nhỏ có phúc, vừa rồi đại phu đã tới kiểm tra, nói con đã mang thai hơn hai tháng.”

Tô Mạt Vi kinh ngạc mở to mắt, hỏi: “Thật vậy chăng?”

Nàng không thể tin được, bàn tay nhỏ bé vừa mừng vừa sợ, nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, “Con không có chút cảm giác nào cả, có đúng là có em bé không?”

Hỉ Đào nói: “Nguyệt sự của di nương không đến, tụi nô tỳ đều đoán là đã có rồi, hôm nay để cho đại phu kiểm tra, mới biết đây là sự thật, chúc mừng di nương!”

Tô Mạt Vi mỉm cười dùng tay vuốt ve bụng của mình, trong đáy mắt tràn đầy vui mừng, giống như không hề biết tin dữ kia, “Trước kia nguyệt sự của ta đều có quy luật, ta cũng từng hoài nghi, nhưng ta nghe có người nói, sau khi mang thai đều cảm thấy buồn nôn, nhưng ta lại không có phản ứng, cho nên không dám tin tưởng.”

Thái phu nhân cúi đầu lặng lẽ chấm nước mắt, mỉm cười an ủi nàng nói: “Đại phu nói thân thể của con rất tốt, cho nên mẫu thân con đều khỏe mạnh, nhưng ba tháng đầu tiên phải cẩn thận một chút, sau này không cần làm gì cả, quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Tô Mạt Vi khẽ gật đầu, “Dạ, xin nghe Thái phu nhân.”

Sau đó, Thái phu nhân về lại Thanh Trữ viên, vẫn thanh tịnh an bình như cũ.

Không ai dám nói về tang sự của Nhị thiếu gia trước mặt họ.

Tuy rằng Trịnh thị thương tâm khổ sở, nhưng thấy trong bụng Tô Mạt Vi mang thai đứa cháu mồ côi cha từ trong bụng mẫu thân, cho nên cũng phân phó vú già riêng cẩn thận chăm lo đồ ăn, cố ý chọn hai mama kinh nghiệm phong phú đến cạnh Tô Mạt Vi chăm nom, ăn ngủ nghỉ đều dùng đồ tốt nhất.

Trịnh thị còn cố ý thăng Hỉ Đào, Hỉ Liên thêm hai bậc, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng gia thêm năm trăm văn tiền.

Có lẽ thân thể Tô Mạt Vi thật sự quá tốt, ngoài việc bụng của nàng từ từ phồng lên, nàng cũng không buồn nôn, cũng không có phản ứng khác lạ nào, khẩu vị càng ngày càng tốt, ăn càng ngày càng nhiều.

Thái phu nhân là người từng trải, không tán thành việc bồi bổ thái quá cho nên nói với Tô Mạt Vi: “Đứa nhỏ quá lớn, lúc sinh sẽ gặp khó khăn, đây là lần đầu con mang thai, càng phải cẩn thận, ăn nhiều thức ăn nhẹ thôi!”

Từ trước đến nay Tô Mạt Vi luôn kính trọng Thái phu nhân, cho nên nghe lời của bà, ăn nhiều hoa quả rau dưa, ăn mặn thì chỉ ăn nhiều cá.

Trong lúc đó, trong phủ cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nghe nói Viên Lệ Hoa tìm lão gia phu nhân đại náo một hồi, nói cha nàng Viên Khả Vọng tuyệt đối sẽ không hãm hại con rể của mình, nàng không cho kẻ nào nói xấu Viên gia.

Tranh cãi ầm ĩ làm cho người luôn tao nhã hiền từ như lão gia Nguyên Bắc Cố cũng phải nổi giận, ngay hôm đó đem Viên Lệ Hoa trả về nhà mẹ đẻ, ngày kế lại đưa hưu thư, đá Viên Lệ Hoa ra khỏi Nguyên phủ.

Mà trên triều đình, việc Viên Khả Vọng thông đồng với địch bán nước, chứng cớ vô cùng xác thực, nghe nói tiền tuyến tìm được thư tay trao đổi giữa hắn và hoàng đế Mục quốc, trong thư còn có kèm theo bản đồ chiến lược của Cảnh quốc.

Hoàng đế Huyền Dục giận tím mặt, Viên Khả Vọng bị lăng trì xử tử, cả nhà Viên gia tịch thu tài sản nam thì bị xử tử, nữ quyến đem đi bán.

Phó tướng Cảnh Tín Xương của Viên Khả Vọng hoàn toàn tiếp quản binh mã Viên gia, Cảnh gia lại dâng đứa con gái xinh đẹp cho hoàng thượng, trong nháy mắt Cảnh gia trở nên cao quý.

Nghe nói trước khi Viên Khả Vọng bị xử quyết, chửi ầm Cảnh Tín Xương là gian thần, tiểu nhân, hắn tin lầm tiểu nhân, bị oan uổng, chết không nhắm mắt. Còn mắng người Nguyên phủ đều là đứa ngốc, Nguyên Tề Chi bị Cảnh Tín Xương hại chết, không liên quan đến hắn.

Kim Lăng thành nổi lên nhiều lời đồn ầm ĩ, nhưng Nguyên phủ lại không thèm đáp lại.

Cứ như vậy, Viên gia vốn nắm giữ một phần ba binh quyền của Cảnh quốc đổ sập trong nháy mắt, biến mất không tung tích.

Viên Khả Vọng từng cầm trọng binh, ngang ngược càn rỡ, thậm chí uy hiếp hoàng thượng, cuối cùng đã phải nhận quả báo.

Cho dù là thế gia đại tộc thì như thế nào, ở triều đại mà hoàng đế có quyền tối thượng, cũng sẽ bị phá huỷ trong nháy mắt mà thôi.

Vì thế, Tô Mạt Vi thở dài.

Trước kia nàng cho rằng vinh hoa phú quý có thể lâu dài, hiện tại mới hiểu được giàu sang chưa chắc đã tốt, gần vua như gần cọp, phải luôn cẩn thận, mới có thể tránh được việc đại họa giáng xuống đầu mình.

Bình an trôi qua một năm, vào mùa xuân, Tô Mạt Vi thuận lợi sinh hạ một bé trai khỏe mạnh, tiếng trẻ con khóc vang ra, cực kì mạnh mẽ.

Đứa trẻ vừa mới ra đời, đã được ông nội của nó tự mình đặt cho cái tên “Gia Hữu”, hi vọng ông trời sẽ phù hộ cho đứa nhỏ.

Thái phu nhân nắm tay Trịnh thị, nhịn không được nước mắt tuôn rơi, nói: “Sau này con nhất định phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con nó, nhất định phải đối xử tử tế nghe không?”

Trịnh thị chua xót nghĩ tới việc con của mình không thể tận mắt thấy cháu trai một cái, mắt cũng rưng rưng, liền đáp: “Con dâu sẽ đối xử tử tế với hai đứa nó. Tô thị đã có công sinh, hãy thăng con bé lên làm thiếp đi!” (Di: Lúc trước Vi Vi vào Nguyên phủ với thân phận là “tiểu thiếp” cho nên giờ được thăng lên “thiếp” nghĩa là hơn một bậc rồi. Thường vợ của 1 người đàn ông có 3 bậc, cao nhất là “chính thê”, sau đó là “thiếp” rồi cuối cùng là “tiểu thiếp” và nha đầu thông phòng.)

Lần này Thái phu nhân lại im lặng, bà suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Tô nha đầu còn rất trẻ, nếu nó có ý định tái gía, thì chỉ cần để đứa nhỏ lại, đưa nó về nhà mẹ đẻ cũng tốt, chúng ta cũng không thể làm trễ nải cả đời của cô nương tốt được.” (Di: ta dùng từ “nó” với nghĩa thân mật)

Cháu trai vừa sinh ra, lại nói đến vấn đề con dâu tái giá, Trịnh thị không thoải mái, nhưng bà cũng không dám làm trái ý mẹ chồng, đành phải ậm ừ cho qua chuyện, chỉ nói là sẽ hỏi lão gia và ý của Tô Mạt Vi.

Lão gia Nguyên Bắc Cố cũng đồng ý với ý kiến của Thái phu nhân, lúc trước Trịnh thị vì xung hỉ cho con trai của mình, đã cưỡng ép dân nữ nhà đàng hoàng phải làm thiếp, còn phá hoại nhân duyên của người ta, lão gia vốn không vui vẻ gì rồi, hiện tại con trai đã qua đời, nên để cho Tô Mạt Vi còn đường lui, coi như là bù đắp cho nàng.

Tô Mạt Vi mới mười bảy tuổi, cuộc sống còn rất dài.

Trịnh thị vẫn có chút không muốn, Nguyên Bắc Cố lại nói: “Lúc trước nàng dám cưỡng ép Tô thị vào cửa, làm hỏng nhân duyên của người ta, chỉ sợ đây là báo ứng, chẳng lẽ nàng còn không nên vì con trai và cháu trai của mình tích chút công đức sao?”

Trịnh thị sợ hãi.

Tô Mạt Vi không muốn rời khỏi Nguyên phủ, về nhà mẹ đẻ tái giá.

Cũng không phải nàng ham vinh hoa phú quý của Nguyên phủ. Mà là bởi vì nơi này là nhà của Nguyên Tề Chi, nàng cũng là người nhà của hắn, là gia đình của con trai bọn họ, làm sao nàng có thể đi?

Nàng từng nói một lần: “Phu quân sẽ trở lại, thật sự. Con sẽ chờ chàng.”

Tô đại nương cũng từng tới khuyên qua, nhưng ý chí Tô Mạt Vi kiên định, Tô đại nương cũng không hề miễn cưỡng nàng, chỉ cần nàng cố gắng nuôi con trai cho tốt là được, phụ nữ có con trai để làm chỗ dựa, cũng đã tốt lắm rồi.

Tô Mạt Vi lại nói: “Mẫu thân, Tề Chi không có việc gì, con có thể cảm giác được. Sớm hay muộn chàng cũng sẽ trở lại!”

Thấy nàng nói rất chắc chắn, ánh mắt cũng dọa người, Tô đại nương và Thái phu nhân giống nhau, chỉ dám âm thầm khổ sở, gật đầu thuận theo ý nàng, “Ừ, nhất định con rể sẽ trở về.”

Tô Mạt Vi biết tất cả mọi người đều cho rằng tinh thần nàng có vấn đề, nhưng nàng biết mình rất tỉnh táo, nàng có cảm giác Nguyên Tề Chi còn sống, chỉ là hắn có chuyện phải làm, sớm muộn gì một ngày nào đó hắn cũng sẽ trở về.

Tình đến đột ngột, không lún mà sâu, đến khi sâu sắc tột cùng thì sẽ có tâm ý tương thông.

Tô Mạt Vi tin tưởng trực giác của mình, Nguyên Tề Chi vẫn còn sống.

Trời đông giá rét, ngày hè nóng bức, bốn mùa thay phiên, năm tháng thay đổi, đứa trẻ nhanh chóng đã biết bập bẹ, biết đi, biết chạy, biết cười nói, biết nghịch ngợm gây sự, biết đọc sách viết chữ.

Nguyên Gia Hữu sáu tuổi.

Nguyên phủ càng ngày càng thịnh vượng. Đại bá Nguyên Tu Chi của Nguyên Gia Hữu đã có trưởng nữ Nguyên Gia Ninh, thứ trưởng tử Nguyên Lang, thứ nữ Nguyên Gia Hinh, trưởng tử Nguyên Gia Diễn; tam thúc Nguyên Trị Chi bên kia, tam thẩm thẩm cũng mang thai, trong bụng có em bé, nghe nói hai tháng nữa là có thể thấy mặt em bé rồi.

Cũng trong lúc đó Cảnh quốc trở nên thái bình, kinh tế phồn vinh, thiên tai rất ít, tai họa cũng không nhiều, quốc khố sung túc nuôi binh mã cường tráng, chiến lực mười phần.

Mà hoàng đế Mục quốc lớn tuổi, tham luyến sắc đẹp, nam nữ ăn sạch, nghe nói hắn nhận một đôi tuyệt sắc tỷ đệ vào cung, chơi tỷ tỷ lại ăn đệ đệ, suốt đêm vui đến quên cả trời đất. Mà biên giới Mục quốc ba năm khô hạn, mùa màng thất bát, dân chúng đói chết không ít, lại có đủ loại thuế má hà khắc, dân chúng lầm than, quan bức dân phản, biên giới hỗn loạn. (Nguyệt: cha già này BT không ít, nam nữ ăn sạch, kinh)

Các dân tộc thiểu số phụ thuộc và Mục quốc đều giành được độc lập, ở phương bắc tây Hung Nô do Thiền Vu làm chủ ngầm chiếm đông Hung Nô, Thiền Vu vì quá mức tàn bạo tham lam nên bị đảo chính, nghe nói vị tướng quân xác nhập cả hai miền Hung Nô tên là Tề Nguyên.

Tề Nguyên lấy Yên Kinh ở U Châu làm cứ điểm, dựa vào thảo nguyên lớn ở phương bắc, huấn luyện kỵ binh áo đen mang tên “Bắc phủ quân”, Bắc phủ quân từ Yên Kinh đi thẳng xuống hướng nam, chiếm lĩnh Nhạc Lăng vốn thuộc về Mục quốc, biến Duyệt Châu, Từ Châu, Dương Châu trở thành căn cứ quân sự quan trọng.

Tề Nguyên làm một trận khiến thiên hạ phải sợ hãi, không chỉ có quân thần Mục quốc sợ hãi, ngay cả người dân Cảnh quốc cũng đều bàn tán xem rốt cuộc là từ đâu xuất hiện một nhân vật như thế?

Binh mã của Tề Nguyên và quân đội Cảnh quốc hợp binh, tuyên bố mình vốn là thiếu tướng quân Cảnh quốc, làm dậy nên một làn sóng lớn.

Cảnh quốc bảy năm mài một kiếm (Di: mài một kiếm ý nói nhẫn nại, không manh động), im lặng thực hiện chiến lược quân sự của mình. Cảnh Tín Xương úp úp mở mở lúc hai nước giao chiến, Tề Nguyên thì ẩn núp trên phía bắc, sau đó chiếm lĩnh U Châu, trực tiếp thu phục hậu phương lớn của Mục quốc.

Khi Tề Nguyên xuôi nam hợp với quân đội Cảnh quốc, hơn phân nửa Mục quốc đã không còn.

Sau đó, chiến sự giằng co suốt ba năm, phía bắc thiên tai không ngừng, dân chúng Mục quốc chủ động đi theo địch phản quốc vì chỉ có họ mới có thể cho dân chúng một miếng cơm ăn.

Khi trời đông giá rét, kinh thành Trường An của Mục quốc bị đánh hạ, hoàng đế tự tử, Mục quốc tuyên cáo mất nước.

Đến lúc đó, thiên hạ mới thực sự thống nhất.

Mùa xuân, Nguyên Gia Hữu chín tuổi rồi, chân tay mạnh mẽ, mặt mày tuấn lãng, đã có phong thái của cha mình năm đó.

Tuy rằng nó đam mê tập võ, nhưng mẫu thân vẫn cưỡng chế, bắt nó đọc nhiều sách, cũng không vui mừng khi thấy nó bày tỏ nguyện vọng muốn đi sa trường làm anh hùng.

Hiện tại mọi người đều biết Bắc phủ quân tiếng tăm lừng lẫy nơi sa trường, chính là kiệt tác của nhị công tử Nguyên phủ Nguyên Tề Chi, Tề Nguyên kỳ thật chính là Nguyên Tề Chi.

Hắn giả chết mai danh ẩn núp ở Mục quốc, cuối cùng từ trong bụng Mục quốc rạch một kiếm, khiến cho Mục quốc sụp đổ.

Nguyên Gia Hữu vô cùng sùng bái cha của mình, mỗi ngày mỗi đêm đều cầu nguyện, mong có thể sớm thấy mặt cha của mình.

Trái lại mẫu thân của nó lại vẫn thản nhiên, nhìn thế nào cũng không thấy bộ dạng kích động.

Lúc đó khi Bắc phủ quân làm nổi bật nhân vật của thiên hạ, Nguyên phủ mới biết Nguyên Tề Chi không chết, vừa vui mừng vừa bối rối, Tô Mạt Vi nói rằng cho tới bây giờ nàng vẫn không tin việc Nguyên Tề Chi chết.

Người duy nhất biết nội tình là Nguyên Tu Chi cũng phải bội phục em dâu của mình, hơn nữa cũng cảm động tình cảm mà em dâu dành cho đệ đệ.

Có một ngày, Nguyên Gia Hữu học xong, nắm tay tiểu cữu của mình là Tô Mạt Vân chạy về phía Tuyết Tùng viên, vừa chạy vừa thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên! Hổ Sinh nói ở bên ngoài nhìn thấy thiệt nhiều kỵ binh mặc áo đen, nhất định là Bắc phủ quân khải hoàn trở về, cha đã trở lại!” (Di: tiểu cữu nghĩa là cậu nhỏ, ta để vậy cho hay)

Hổ Sinh là gã sai vặt bên người Nguyên Gia Hữu, tin tức rất nhanh nhạy.

Tô Mạt Vân đã trở thành một thiếu niên trưởng thành mười lăm tuổi, lúc này nghe nói tỷ phu đã trở lại, cũng kích động không thôi, hắn vì tỷ tỷ cảm thấy vui vẻ.

Thời gian trôi qua, trong chớp mắt đã mười năm.

Tuổi thanh xuân đẹp nhất của ỷ tỷ đã lặng lẽ vụt tan.

Hi vọng tỷ phu sẽ không phụ bạc tỷ tỷ.

Hai cậu cháu, một lớn một nhỏ vội vã xông vào Tuyết Tùng viên, không để ý nha hoàn ngăn cản vọt vào chính viện, thấy Tô Mạt Vi và một người đàn ông râu ria xồm xoàm, tướng mạo cao lớn nhìn nhau.

Mặt người đàn ông đầy vẻ phong trần, thậm chí trên tóc còn nhuộm bụi đất, chòm râu dày che lấp hơn phân nửa khuôn mặt.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn sáng như vậy, chuyên chú như vậy, sâu như vậy, chỉ vì trong lòng luôn nhớ đến một cô nương trong mười năm.

Tô Mạt Vi dựa vào ngực của người đàn ông, ngửa đầu, trong ánh mắt có hạt châu long lanh, giọt nước mắt đã từng chua xót khôn kể trong quá khứ, giờ đây lóe lên tia sáng hạnh phúc.

Tô Mạt Vân kéo Nguyên Gia Hữu đang định xông về phía trước, giơ tay lên bịt kín miệng của nó.

Nguyên Gia Hựu dùng sức chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, quên luôn lần đầu tiên trong đời được thấy cha của mình, chỉ nhìn mẫu thân, nó cảm thấy mẫu thân của mình thật quá xinh đẹp trong khoảnh khắc đó.

Giờ khắc này, khoảnh khắc này là vĩnh viễn.
Bình Luận (0)
Comment