Sáng sớm.
Ngày mùa hè rất dài, chưa đến giờ mẫu
(Di: 5-7h sáng), phía đông đã bắt đầu sáng.
Ánh sáng nhạt xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng, rồi lại xuyên qua tấm sa
mỏng, để lại trên chiếc giường bằng gỗ cây tử đàn một vệt sáng mờ ảo.
Ở trong vầng sáng mông lung, một cô gái trẻ tuổi tản ra hương vị mê người, hai
gò núi nhỏ vươn lên, chiếc eo thon mảnh khảnh cùng bầu ngực no đủ trắng bóc
khiến cho thái dương ai đó giật giật.
Nguyên Tề Chi vừa tỉnh lại đã nhìn thấy cảnh đẹp đó, thân thể vốn đã được thỏa
mãn lại xôn xao, dòng nhiệt nóng dồn hết xuống dưới bụng.
Mười tám, mười chín tuổi, là lúc đàn ông sung mãn nhất, trước kia không có hứng
thú nên cũng không ăn mặn thôi, từ khi xung hỉ cô gái nhỏ này, Nguyên Tề Chi
mới tìm được ""chiến trường"" thứ hai cho mình, hận không thể giữ chặt người
phụ nữ làm người ta mất hồn ở trong lòng, hàng đêm chém giết.
Nguyên Tề Chi nhịn không được tình cảm mãnh liệt, ôm mỹ nhân vào trong lòng,
cúi đầu cắn đôi môi anh đào của nàng.
Sự ngọt ngào và kích thích làm cho thân thể mềm mại của Tô Mạt Vi rung động,
toàn thân nóng như bị lửa đốt, trong cơ thể đang khao khát điều gì đó. Nàng cảm
thấy xấu hổ, không rõ vì sao thân thể của chính mình lại trở nên như vậy?
Ngay từ đầu nàng rất sợ hãi chuyện phòng the với Nguyên Tề Chi, khi thiếu nữ
mới bị phá thân thì sẽ không chịu nổi việc bị người đàn ông tinh lực tràn đầy
lại thiên phú dị bẩm chinh phạt hàng đêm, thường thường khi hắn còn chưa tận
hứng, nàng đã chịu không nổi sự chà đạp, đau đớn. May mắn là Nguyên Tề Chi
nhanh chóng phát hiện ra tình trạng của nàng, hắn quyết tâm khiêu khích nàng,
chờ đợi dục vọng nàng lên cao, xuân lưu róc rách, mới bắt đầu tấn công, rốt cục
hai người cũng có thể cùng nhau nhấm nháp tư vị cá nước hài hòa.
Từ đó, Tô Mạt Vi phát hiện thân thể của mình càng ngày càng mẫn cảm, đến bây
giờ, chỉ cần bị Nguyên Tề Chi khiêu khích một chút, ngay lập tức sẽ nhũn ra như
nước, mặc cho hắn bừa bãi xâm chiếm.
Dưới sự trêu đùa của người đàn ông này, khoái cảm cuồng dã làm cho Tô Mạt Vi
nhịn không được rên rỉ ra tiếng, thân thể tuyệt vời của nàng là sự mê hoặc cực
hạn đối với đàn ông.
Nếu lúc này mà còn có thể nhẫn nại, Nguyên Tề Chi tin chắc rằng mình không phải
là đàn ông, cho nên, vì sự tôn nghiêm của đàn ông, hắn xoay người đè lên thân
thể mềm mại, tách hai chân thon dài của nàng ra, đưa dục vọng nóng bỏng mãnh
liệt tiến vào.
Trong phòng vang lên những tiếng kêu làm người ta mặt đỏ tai hồng, xen lẫn giữa
tiếng rên rỉ của mỹ nhân là tiếng gầm nhẹ tràn đầy sảng khoái của người đàn
ông.
Tô Mạt Vi giống như lạc vào một trận cuồng phong, nàng bị người đàn ông phía
trên mãnh liệt ra vào tới mức không thở nổi, cặp đào tiên trước ngực phập
phồng, khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng dâng nàng lên đến đỉnh, nàng ôm chặt
lưng của hắn, dùng hai chân kẹp chặt eo, ngón chân cũng co quắp lại, khoái cảm
dâng tràn trong cơ thể bỗng dưng nổ tung, nàng không chịu được nữa thét lên một
tiếng, cả người xụi lơ dưới thân người đàn ông kia, run rẩy liên hồi.
Nguyên Tề Chi bị nơi nào đó của mỹ nhân vì đạt cao trào mà co rút hút chặt lấy,
sảng khoái làm lưng hắn run lên, hắn cắn chặt răng đẩy nhanh tốc độ, trong sự
mạnh liệt cuối cùng, chất dịch trắng đậm bắn thẳng vào trong u huyệt.
Tô Mạt Vi khẽ thả lỏng người, Nguyên Tề Chi cũng từ từ bình tĩnh lại, nàng vặn
vẹo một chút, định thoát khỏi vòng tay của hắn, Nguyên Tề Chi dùng hai tay bao
nàng lại, khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích, nghỉ một lát đã.”
Cảm thấy dục vọng của hắn trong cơ thể mình lại không an phận, Tô Mạt Vi kinh
hãi, đẩy bả vai hắn “Trời đã sáng rồi, nếu không... nếu không đứng lên sẽ không
kịp luyện công buổi sáng.”
Nguyên Tề Chi vùi mặt vào trước ngực nàng, cười nhẹ, nói: “Đêm xuân quá ngắn
ngày lại quá dài, cho nên quân vương không tảo triều, cuối cùng vi phu cũng
hiểu được vì sao hôn quân các đời không rời được ôn nhu hương.”
(Di: ôn nhu
hương có nghĩa là sự dịu dàng; thuỳ mị; mềm mại; hoà nhã; điềm đạm, thường dùng
đối với nữ giới, ta để vậy cho hay)Tô Mạt Vi đỏ mặt.
Nhìn qua màn giường mỏng đã thấy nắng chiếu rực rỡ, là một buổi sáng sớm tuyệt
vời.
Tô Mạt Vi mệt mỏi, vì thế Nguyên Tề Chi để cho nàng ngủ tiếp trong chốc lát.
Tuy rằng nàng cảm thấy ngủ nướng không tốt, nhưng tiểu thiếp như nàng không có
tư cách đi thỉnh an mẹ chồng, hiện tại chính thê của Nguyên Tề Chi cũng chưa
nhập vào cửa, càng không có ai quản nàng. Dù sao cũng là bị Nguyên Tề Chi ép
buộc đến mức mệt mỏi muốn chết, nàng từ chối vài cái, xong cảm thấy mỏi mệt,
liền an tâm nằm trong lòng Nguyên Tề Chi ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Tô Mạt Vi xoay người nhìn qua, Nguyên Tề Chi đã đi rồi, bên cạnh trống rỗng.
Nghe được động tĩnh, Hỉ Liên từ bên ngoài phòng xép đi tới, hỏi: “Di nương,
muốn dậy rồi ạ?”
Tô Mạt Vi “Ừ” một tiếng, Hỉ Liên liền tiến lên hầu hạ mặc quần áo, bên ngoài Hỉ
Đào phân phó tiểu nha hoàn dân nước súc miệng rửa mặt.
Chờ cho mọi việc xong xuôi, Hòa An mới xách theo hộp đựng thức ăn tinh xảo tiến
vào, đặt lên bàn cơm bằng gỗ hoa lê trước mặt, lấy thức ăn ra, theo thứ tự là
thịt ngỗng khô, gà nấu măng, rau trộn dấm chua cay, bánh mì bằng lúa mạch, còn
có một bát cháo tổ yến.
Hòa An dọn xong, cười nói: “Bát cháo hạnh nhân tổ yến đường phèn là do Nhị
thiếu gia cố ý phân phó nấu cho di nương, nghe Hứa đại nương làm bếp nói, là
dùng Quan Yến trân quý nhất, vốn chuẩn bị cho thiếu gia, thiếu gia lại nói về
sau đều để cho di nương dùng.”
Tô Mạt Vi mỉm cười lắng nghe, ngồi ngay ngắn trước bàn.
Hòa An tự mình đem chén sứ trắng chén nhỏ múc cháo tổ yến để trước mặt nàng,
lại bổ sung: “Tổ yến không chỉ quý báu, mà còn rất tốn thời gian để nấu, phải
dùng cả ngày để chuẩn bị! Phải dùng nước đun sôi để nguội ngâm cho mềm trong
tám canh giờ, sau đó lại dùng nước ấm ngâm thêm ba canh giờ, như vậy mới có thể
bảo đảm loại bỏ hết tạp chất, tẩy trắng sạch sẽ. Khi nấu, trước tiên phải để ý
lửa: dùng lửa lớn nấu, sao khi sôi thì bỏ gạo tẻ thượng đẳng vào, tiếp tục để
lửa lớn, sau đó lại hạ nhỏ lửa nấu trong nửa canh giờ, cuối cùng bỏ hạnh nhân
cùng đường phèn vào, lúc này mới tính là đại công cáo thành.”
Tô Mạt Vi không rõ vì sao Hòa An lại phải kể như vậy, chắc một nửa là khoe ra
sự giàu có của Nguyên phủ, một nửa là muốn cười nhạo nàng xuất thân thấp hèn,
chưa thấy qua đồ ngon phải không?
Nàng cũng không tức giận, chỉ chậm rãi dùng cháo.
Hòa An thấy Tô Mạt Vi chẳng lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, càng không làm mặt
xấu trước người khác, có hơi thất vọng.
Nói thật, nàng nhìn không thấu Tô di nương xuất thân bình dân này, theo lý mà
nói, nàng ta không thể nhanh chóng thích ứng cuộc sống nhà giàu có mới đúng,
nhưng mà không ngờ Tô Mạt Vi lại biểu hiện tốt như vậy!
Tuy rằng so với đại thiếu phu nhân, có lẽ Tô Mạt Vi còn thiếu chút khí chất
tiểu thư, nhưng cũng xem như không có sự dung tục thường thấy, lời nói cử chỉ
cũng hào phóng khéo léo, cho tới giờ chưa từng lộ mặt xấu của mình!
Ăn xong điểm tâm, Tô Mạt Vi đi xử lý mọi chuyện ở Tuyết Tùng viên.
Sau khi lại mặt ba ngày, ở trên giường Nguyên Tề Chi mang một ít ý tứ trêu đùa
hàm xúc nhắc nhở nàng, việc nhà rất vụn vặt, nàng không cần phải tự làm, phải
học được cách đề bạt hạ nhân, dùng quyền uy vào lúc thích hợp, phân công rõ
ràng.
Trước kia Tô Mạt Vi chỉ đi theo mẫu thân quản lý vài chuyện vặt ở Tô gia, gả
vào Nguyên phủ cao như vậy, ngay từ đầu quả thật có chút bối rối, mấy ngày
trước mới từ từ thành thục, khi đã cùng hạ nhân của Tuyết Tùng viên quen thuộc
rồi, nàng mới dựa theo lời Nguyên Tề Chi nói, đề bạt Hòa Trữ và Triệu mama.
Nàng chỉ cần phân phó Hòa Trữ và Triệu mama làm việc, sau đó Hòa Trữ và Triệu
mama phân phó hạ nhân đi làm, nếu mọi việc làm không tốt, nàng sẽ truy hỏi trực
tiếp Hòa Trữ hoặc Triệu mama.
Tô Mạt Vi nhìn ra được Hòa An này không an phận, đại khái nàng ta cũng mong sớm
ngày trở thành đại nha hoàn thông phòng của Nhị thiếu gia, thậm chí trở thành
thiếp thất, đương nhiên Tô Mạt Vi không thế nào thích nàng.
Hòa An là do Trịnh thị ban cho Nguyên Tề Chi, Tô Mạt Vi không thể gây khó dễ,
nhưng cũng sẽ không xem trọng.
Nhưng nha đầu Hòa Trữ kia thì khác, chẳng những cá tính rất là nhu thuận lanh
lợi, lại không tìm cơ hội đi đến trước mặt Nguyên Tề Chi liếc mắt đưa tình,
nghe Hỉ Liên hỏi thăm, Hòa Trữ đang định gả cho Nhị quản sự của Tuyết Tùng viên.
Sau này khi Hòa Trữ gả cho người ta rồi, vẫn có thể tiếp tục ở lại Tuyết Tùng
viên làm, Tô Mạt Vi cũng rất muốn trọng dụng nàng.
Triệu mama lớn tuổi, không cần kiêng kỵ nhiều, phụ trách mọi việc cần tiếp xúc
với đàn ông bên ngoài, ví dụ như ra ngoài cần xe ngựa, sắp xếp xa phu, thì đều
do Triệu mama ra mặt.
Đang lúc giữa hè, thời tiết nóng bức, Triệu mama đã đi đến phòng bếp tìm một
chút băng để giải nhiệt.
Bà mới vừa ra, tiểu nha hoàn đã báo: “Di nương, đại tiểu thư đến thăm người.”
Tô Mạt Vi vội vàng cười đứng lên, tới cửa nghênh đón, thấy tay Nguyên Nghi Chi
cầm một chiếc quạt hình tròn, trên đầu nàng búi thành một búi, cài trâm điểm
thúy, quần áo màu ám khói thêu hoa mẫu đơn, cổ áo dùng màu trắng điểm xuyết,
giầy cũng thêu hoa mẫu đơn đỏ thắm, trước mũi giày còn điểm một hạt minh châu,
đường đường chính chính là một thiên kim tiểu thư.
Tô Mạt Vi mỉm cười nói: “Mỗi lần gặp nàng đều cảm thấy thêm phần hấp dẫn.”
Nguyên Nghi Nhi chớp mắt mấy cái, nói: “Vậy chẳng lẽ trong lần đầu tiên gặp ta,
nàng cảm thấy ta là người quái dị?”
Tô Mạt Vi mỉm cười, nắm tay nàng đi vào, “Nàng đừng nghĩ xấu cho ta, lần đầu
tiên gặp nàng là lúc động phòng, ta nghĩ đây là tiên nữ từ đâu đến, chẳng lẽ ta
không được gả vào nhà giàu có, mà là lạc bước vào tiên cảnh?”
Nguyên Nghi Chi nhéo mặt của nàng, “Nàng giỏi nhất là nói lời ngon tiếng ngọt.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này mà xem, toàn bộ phủ tìm không ra cái thứ hai, hâm
mộ chết mất.”
Tô Mạt Vi mỉm cười trốn tránh, phân phó Hỉ Đào dâng trà.
Hai người vào phòng ngồi tách ra, khối băng góc phòng tản ra hơi mát, Nguyên
Nghi Chi cũng nhanh chóng hết nóng, uống hai hớp Bích Loa Xuân, mới nói: “Sắp
đến ngày Khất Xảo
(Di:
tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao
cho Chức Nữ phù hộ mình khéo tay may vá),
vài người bạn tốt muốn cùng nhau tổ chức lễ này, năm nay là làm trong phủ chúng
ta. Ngoài việc làm lễ ra, còn có cuộc thi “Xuyên châm Khất Xảo” để tranh tài
nữa, ta muốn nàng nghĩ giúp ta xem, nên thêu gì thì tốt.”
Nói tới đây, Nguyên Nghi Chi lộ ra tia ý trào phúng, làm sao nàng không hiểu
đám bạn tốt này nghĩ gì? Các thiếu gia Nguyên phủ cũng đã trưởng thành, đã đến
tuổi cưới vợ, ai lại không mong chờ có thể được các thiếu gia Nguyên gia coi
trọng chứ?
Tô Mạt Vi nghe vậy, biết vì sao tâm tình Nguyên Nghi Chi không tốt rồi, nay
nàng cũng biết sơ sơ về tình hình Nguyên phủ, Hỉ Liên cũng là người được sinh
ra trong Nguyên phủ, cho nên những chuyện gì nàng biết đều nói cho Tô Mạt Vi.
Theo lời Hỉ Liên nói, mạng của vị tiểu thư duy nhất Nguyên phủ rất khổ, ngoài
đường còn có người gọi nàng là “sao chổi”, từ lúc Nguyên Nghi Chi mười một tuổi
đã bắt đầu bàn bạc việc hôn sự, tổng cộng đã kết thân ba nhà, kết quả ba vị hôn
phu của nàng đều lần lượt qua đời.
Nếu chỉ có một người ra ngoài ý muốn, còn có thể cho qua, nhưng liên tiếp gặp
chuyện không may, thì không có cách giải thích.
Tục ngữ nói “Quá tang ba bận”, Nguyên Nghi Chi đã “Khắc tử” tổng cộng ba vị hôn
phu, chuyện này rất kỳ lạ.
Từ đó về sau, không ai dám lấy mạng nhỏ của nhi tử nhà mình ra nịnh bợ Nguyên
phủ nữa, và đương nhiên là Nguyên Nghi Chi cũng trở thành “Gái lỡ thì”.
Nguyên Nghi Chi năm nay đã mười bảy tuổi, so với Tô Mạt Vi thì còn lớn hơn 1
tuổi! Một cô nương mười bảy tuổi không xuất giá cũng chưa hẳn là vấn đề lớn,
nhưng chưa có hôn ước lại có vấn đề lớn.
Tô Mạt Vi cũng thấy buồn cho Nguyên Nghi Chi, nhưng nàng chỉ là một tiểu thiếp
của Nguyên Nhị thiếu gia, không thể làm chủ, chỉ có thể cùng Nguyên Nghi Chi
đùa giỡn nói cười, giúp nàng ấy vui vẻ hơn mà thôi.
Nguyên Nghi Chi từng lén nói với Tô Mạt Vi: “Cùng lắm thì cạo tóc làm ni cô,
cũng không có gì là không được.” Nhưng khi nói những lời này, giữa hàng lông
mày xuất hiện vết nhăn, làm cho Tô Mạt Vi rất đau lòng.
Cái gọi là đời người không được như ý nguyện, có mười thì sẽ ứng nghiệm tới tám
chín, cho dù xuất thân phú quý hay bần cùng, mọi người đều sẽ trải qua.
Nguyên Nghi Chi vì việc cầu khéo tay mà chuẩn bị, Tô Mạt Vi chẳng nghĩ ra được
ý gì, nàng còn chẳng hiểu biết rộng bằng Nguyên Nghi Chi nữa là! Trước kia ở
nhà mẹ đẻ đi theo Tô đại nương học một ít kiến thức cơ bản về nữ công chính,
căn bản là không thể nào so sánh được với những tú nương trong Nguyên phủ.
Nàng biết mục đích chính mà Nguyên Nghi Chi đến nơi này là giải sầu, phân phó
Hỉ Đào lấy cái giỏ đựng kim chỉ thêu, rồi lấy một đống giấy màu ra, hai người
thương lượng xem nên thêu hoa chim cá, hay là thêu nhân vật.
Hai người ngồi cho hết thời gian, đến buổi trưa, Nguyên Nghi Chi cáo từ rời đi,
trước khi chia tay cầm tay Tô Mạt Vi, hạ giọng nói: “Ta nghe mẹ lớn nói, Viên
gia thúc giục nhị ca cưới vợ thành thân, đến tai hoàng thượng luôn rồi, tốt
nhất là nàng nên để ý, chuẩn bị tinh thần đi!
Tô Mạt Vi chấn động.
Nàng biết sớm hay muộn sẽ có một ngày như thế, nhưng không ngờ nó sẽ đến nhanh
như vậy!
Nguyên Nghi Chi dùng sức nắm chặt tay nàng, sau đó mới đi.
Tô Mạt Vi nhìn thân ảnh nhanh nhẹn biến mất ở ngoài cửa tròn, im lặng xoay
người trở về phòng.
Nàng cúi đầu, mở to hai mắt, cảm thấy ánh mắt vừa chua xót lại chát, trong lòng
khổ sở không kềm chế được, cũng không dám rơi lệ.
Nàng chỉ là một tiểu thiếp xung hỉ xuất thân bình thường, có gì để ngăn cản
chính thê của phu quân bước vào cửa chứ?
Nàng cắn chặt môi dưới, không để bật ra tiếng nức nở, thầm cảnh cáo chính mình:
phải nhớ kỹ, ngươi chỉ là tiểu thiếp mà thôi.
Cùng lúc đó, Nguyên Tề Chi đang tức giận ở thư phòng quăng đồ đạc.
Nguyên Tề Chi nhìn thẳng huynh trưởng Nguyên Tu Chi, cả giận nói: “Hoàng thượng
có ý gì? Chính người không thích Hoàng hậu do Thái Hậu sắp xếp, hoàng hậu tiến
cung chưa tới một năm thì một phát hai mạng, hiện tại người dám cưỡng bức đệ
cưới còn gái của kẻ thù à?”
Nguyên Tu Chi nhíu mày, quát khẽ: “Lão Nhị, cần thận cái miệng của đệ!”
Nguyên Tề Chi nắm chặt nắm tay, ánh mắt căm tức nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu
sau, mới chậm rãi buông lỏng toàn thân, ngồi vào ghế phía sau án thư, nói:
“Mười vạn người chết trong tay Viên Khả Vọng, tất cả đều là người đã cùng đệ
chung sống sớm chiều! Đại ca, từ năm mười bốn tuổi ra chiến trường, bọn họ đã ở
cùng một chỗ với đệ, lần lượt liều chết bảo hộ đệ, bởi vì đệ đánh giá sai tin
tình báo của Viên Khả Vọng, hạ quyết định tiến quân sai lầm, bọn họ mới... đệ
vừa nghĩ tới thảm cảnh khi đó, đệ... hận không thể lấy cái chết tạ tội. Đệ có
tội, đệ có tội! Đại ca! Đệ nợ người ta nhiều mạng như vậy! Huynh nói, huynh nói
xem làm sao đệ có thể coi như không có việc gì mà đi cưới con gái của kẻ thù
chứ? Đệ biết từ trước đến nay đại ca luôn lấy đại cục làm trọng, nhưng huynh
đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm lại xem, sau này khi gặp mặt dưới
suối vàng, huynh bảo đệ phải đối mặt với những huynh đệ kia như thế nào?”
Ánh mắt hắn đỏ lên, rưng rưng, dùng bàn tay to quẹt một cái, mới nói: “Cho dù
thế nào, đệ cũng sẽ không cưới Viên Lệ Hoa, khúc mắc với Viên gia đời này không
thể giải được, đệ không muốn hại nàng ta, càng không muốn phá bỏ nửa đời sau
của chính đệ.”
Nguyên Tu Chi thở dài, đi lên vỗ vỗ bờ vai của đệ mình, “Ta hiểu được.”
Nguyên Tề Chi mím môi, lắc đầu, hít sâu một hơi, mới nói giọng khàn khàn:
“Không, huynh không hiểu. Huynh không trải qua sa trường, không tự mình trải
qua cảm giác từ trong máu và lửa bồi dưỡng tình cảm. Lời nói không sợ đả thương
người, trong lòng ta, tình cảm huynh đệ này, vượt qua cả tình huynh đệ với Tiểu
Ngũ, Tiểu Lục.”
Nguyên Tu Chi im lặng không nói gì.
Trong thư phòng yên lặng thật lâu, Nguyên Tu Chi chán nản nói: “Cha cũng giống
ta không ủng hộ hôn sự này, nhưng mà... Tề Chi, tình hình nhà chúng ta hiện tại
rất nguy cấp, nếu sai một bước có thể vạn kiếp bất phục, cho nên không thể chọc
hoàng thượng nổi điên được.”
Từ xưa đến nay, đại thần trong triều, văn thần cùng võ tướng đều chia phái,
không lệ thuộc lẫn nhau, cũng xem thường nhau. Văn nhân mắng võ tướng tứ chi
phát triển đầu óc ngu si, chỉ biết chém chém giết giết, đối với việc trị quốc
an dân không biết gì cả, võ tướng mắng văn nhân chỉ biết khua môi múa mép, là
phế vật, kẻ địch đến chỉ biết đầu hàng, chỉ biết chạy trốn.
Nhưng còn Nguyên gia thì sao? Văn nhân có Nguyên gia thân là Thái Phó của thái
tử Nguyên Tu Chi; võ tướng lại có Nguyên Tề Chi giỏi cầm binh.
Nguyên gia thế lớn, cho nên hoàng đế cũng phải cảnh giác.
Nguyên Tề Chi nhíu mày, “Cái đó và việc đệ cưới Viên Lệ Hoa có quan hệ gì?”
“Nguyên gia thế lực đã lớn, vốn nên kiêng dè, nhưng nay giang sơn chưa thống
nhất, trong nước vẫn đang ở thế giằng co, hoàng đế có dã tâm tiêu diệt địch
quốc thống nhất thiên hạ, cho nên đệ còn có thể được trọng dụng, dù sao là đại
tướng quân kiệt xuất cũng không thể xài tùy ý.”
Nguyên Tề Chi nhíu mày, hỏi: “Cho nên?”
“Viên Khả Vọng phạm vào tội lớn, nhưng hiện tại chiến sự giữa ta và Mục Quốc
nguy cấp, hoàng thượng sợ rằng nếu tùy tiện xử trí Viên Khả Vọng, nhân mã Viên
gia sẽ chó cùng rứt giậu, thậm chí quay ngược lại cắn. Cho nên, muốn đệ cưới
con gái nhà hắn, hơn nữa phải mau chóng thành hôn, dẹp an lòng binh tướng Viên
gia, sau đó thuận tình đạt lý tiếp nhận binh quyền Viên gia.”
Nguyên Tề Chi im lặng.
Nguyên Tu Chi tiếp tục phân tích: “Lúc đó chỉ là trận nhỏ, mười vạn quân tiên
phong bị diệt toàn bộ, đệ bị thương nặng, Viên Khả Vọng giữ quân không tiến,
làm hoàng thượng tức giận, cho nên bị điều lệnh áp tải về kinh thành. Nhưng
trong chiến tranh tối kỵ nhất là khi lâm trận đổi tướng, hoàng đế thu hồi binh
quyền Viên gia, cũng chỉ có thể tạm thời để phó tướng Cảnh Tín Xương của Viên
gia tiếp nhận chức vụ, Cảnh Tín Xương rất được trọng dụng trong Viên gia, nhưng
mấy ngày nay tiền tuyến truyền đến tin tức, hình như lòng quân không yên. Mục
quốc đã tiến quân tới sát thành, nếu không đưa nhân vật quan trọng ra trận gấp,
sợ tướng sĩ tiền tuyến thủ không được lâu lắm.”
Nguyên Tề Chi nhíu chặt mày, mặc dù ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng kỳ thật cũng vẫn
chú ý chặt chẽ chiến sự nơi tiền tuyến, mấy tin tức này hắn cũng đã biết đến.
Nguyên Tề Chi trầm tư một chút, lắc đầu nói: “Đệ vẫn không thể cưới Viên Lệ
Hoa.”
Nguyên Tu Chi hơi giận, hô khẽ: “Nhị đệ!”
“Đệ có thể vì dã tâm của hoàng đế mà ra chiến trường chém giết, da ngựa bọc
thây cũng không hối hận, nhưng không muốn vì sự nghiệp thống nhất thiên hạ của
người khiến chính mình phải cưới một thê tử không yêu. Người muốn làm yên lòng
Viên gia, vậy sao không đưa con gái của Viên gia vào cung làm phi luôn đi?”
“Hồ nháo! Viên Lệ Hoa đính hôn với đệ mà!”
“Vậy thì sao? Viên Lệ Hoa còn có muội muội đó! Để muội muội cô ta tiến cung
cũng được lắm.”
“Nói qua nói lại, rốt cuộc là đệ không muốn cưới Viên Lệ Hoa, muốn hủy hôn
ước?”
“Là bọn họ bội ước trước đấy chứ! Lúc đệ hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa rõ,
khi Viên Lệ Hoa từ chối xung hỉ, nàng ta nên hiểu là khi đệ tỉnh lại, chắc chắn
sẽ không cưới nàng ta. Viên gia hại huynh đệ của đệ trước, sau đó từ chối việc
xung hỉ sau, cho dù đệ có độ lượng tới mức nào đi nữa, thì cũng phải có giới
hạn đúng không? Viên gia xem Nguyên phủ chúng ta là cái gì? Đứa ngốc sao? Để
mặc cho nhà họ đùa bỡn, thích thì làm à? Trên chiến trường phạm vào tội không
chịu trách nhiệm, lấy binh quyền uy hiếp hoàng thượng, còn muốn con gái được gả
cho người đàn ông tốt, bọn họ cho rằng mình là thánh hay sao mà cái gì cũng
muốn đồ tốt nhất cho mình? Ông trời cũng không nhịn được đâu!”
Nguyên Tu Chi chỉ có thể giương mắt nhìn, thật lâu sau, mới hít một hơi, ngồi
xuống đối diện Nguyên Tề Chi, nói: “Ta biết đệ sẽ như vậy. Thật ra trừ nguyên
nhân mà đệ vừa nói ra, cũng bởi vì Tô gia cô nương đúng không?”
Nguyên Tề Chi cười mỉa hai tiếng, “Đại ca, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân,
đừng ai chê cười ai.”
Nguyên Tu Chi cười cười. Quả thật, lúc trước hắn cứng rắn cưới một vị phu nhân
đã bị hưu, hầu như mọi người trong nhà đều phản đối.
Nay nhị đệ tình thâm ý trọng với tiểu thiếp xung hỉ của hắn, cũng coi như bồi
thường sự trong sạch mà cô nương ấy bị Nguyên phủ uy hiếp, ủy khuất về việc từ
vợ biến thành thiếp.
Tình thâm ý trọng còn hơn bạc bẽo, có Tô gia cô nương làm nhược điểm của Nguyên
Tề Chi, hoàng đế cũng sẽ yên tâm sử dụng hắn.
Nguyên Tu Chi nghĩ nghĩ, có lẽ như vậy không tồi.
Hoàng đế Huyền Dục, tâm ngoan độc thủ đủ loại, tranh quyền với Thái Hậu, xử
quyết hoàng hậu mà Thái hậu sắp xếp, tự mình lập hậu là Tiết Trân, Tiết gia
cũng là một đại thế gia của Cảnh quốc, cùng với Nguyên gia chia nửa giang sơn.
Mà Tiết Trân là em họ của thê tử Nguyên Tu Chi, Vân Thanh La.
Quý tộc thế gia, các mối quan hệ thông gia từ trước đến nay luôn rắc rối phức
tạp.
Huyền Dục chiếm binh quyền của thế gia quý tộc Hà gia, ngược lại đề bạt Tiết
gia, cha của Tiết Trân là Tiết Thận được thăng chức Thái Úy, chưởng quản binh
quyền của Cảnh quốc, đây là cái mà hoàng đế gây dựng phe cho mình.
Nguyên gia huynh đệ cũng theo phe của Huyền Dục.
Nhưng khi hoàng đế dùng người, luôn phải tạo đường lui cho mình. Hắn muốn đề
bạt Nguyên Tề Chi ở tiền tuyến đánh giặc, cho hắn binh quyền, thì ở hậu phương
nhất định phải có binh quyền lớn hơn có thể ngăn được hắn.
Vì thế Nguyên Tu Chi nói: “Nếu đệ không cưới Viên Lệ Hoa, hoàng thượng sẽ đem
Nghi Chi vào cung làm quý phi, sau đó để cho đệ dùng thân phận Quốc cữu để đi
thu lưu binh mã Viên gia.”
“Cái gì?” Nguyên Tề Chi thật sự kinh ngạc, đứng lên, tức giận nói: “Buồn cười!
Rốt cuộc là người muốn làm cái gì?”
Nguyên Tu Chi cũng bất đắc dĩ nói, “Hoàng thượng có tính toán của mình.”
Hoàng đế đề bạt Tiết gia, nhưng lại không thể để cho bên ngoại Tiết gia độc
chiếm quyền lực; muốn dùng huynh đệ Nguyên gia, thì phải nạp con gái Nguyên gia
vào cung làm phi, thuận tiện làm cho thế lực của Nguyên gia và Tiết gia tự kìm
hãm nhau.
Thật ra so với Nguyên Tề Chi, Nguyên Tu Chi còn tức giận hơn, hắn cũng không
muốn thay hoàng thượng nuôi con riêng đâu! Hiện tại hoàng thượng lại còn muốn
đem muội muội của hắn vào cung, xem Nguyên gia bọn họ là cái gì? Khinh người
quá đáng!
Nguyên Tề Chi nhíu mày, ai cũng biết hậu cung sâu như biển, làm sao có thể đưa
muội muội mình vào đó được.
Hắn không thể để cho muội muội mình đi chịu khổ, chịu tội! Nguyên phủ cũng
không phải không có đàn ông có thể chống trời, không cần bán nữ cầu vinh!
Hắn tức giận nói: “Được rồi, đệ cưới. Đệ cưới Viên Lệ Hoa. Huynh cảnh cáo hoàng
thượng, bảo người bỏ cái ý nghĩ không an phận với Nghi Chi đi!”