Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 100

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Tiếng động trong phòng vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi sắp tới giờ Tý* thì mới dừng lại.

*Giờ Tý: từ 23g - 1g.

Không đợi người bên trong lên tiếng, Thạch Lưu đã bước nhanh xuống bậc thang, kêu một bà tử thô sử* gần đấy mau mang thùng nước ấm tới.

*Mấy người làm việc nặng ấy.

Nàng vừa phân phó xong, Hương Lê vừa lúc đi tới.

"Chắc là phải chuẩn bị thêm ít đấy." Nàng nhỏ giọng nói.

Cũng đúng thôi, Dư chủ tử là lần đầu tiên, bị làm vừa nhiều vừa lâu như vậy, nếu không ngâm nước ấm, chỉ sợ thân thể không thoải mái.

Thạch Lưu gật đầu, nói: "Ta nói rồi. Hai cái nồi đều có nước nóng, thay phiên nhau đun lên, không dám tắt đi."

Hương Lê khẽ ừ, xoay người về cạnh cửa.

Bên trong truyền đến tiếng kêu nước của Tiêu Duệ. Giọng của đàn ông sau khi làm tình thường hơi trầm khàn. Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng này, âm thanh đó giống như được phóng đại lên, nghe như đang kề sát bên tai mình vậy.

Hương Lê bỗng đỏ mặt, nhẹ giọng đáp: "Vâng, nô tỳ đi lấy nước ngay đây."

Tiêu Duệ khoát áo ngoài vô, đi nhanh vào phòng ngủ. Trong phòng có đốt địa long nên dù mặc ít nhưng hắn không hề thấy lạnh. Hắn đứng cạnh giường, vừa cười vừa leo lên giường.

Giữa giường có một bọc nhỏ nhô lên, Dư Lộ đang ngượng nghịu ôm ngực nằm trong đó. Nghe tiếng Tiêu Duệ lại gần, cô vội vàng kéo chăn lên đầu.

Tiêu Duệ ôm lấy cô qua lớp chăn, giật chăn lại, "Lại trùm nữa, cẩn thận không thở được cho giờ."

Dư Lộ không có gì để che mặt, dứt khoát lật người định quay vô trong.

Tiêu Duệ cười thầm, đưa tay ôm chặt cô không cho cô nhúc nhích, "Sao thế, xấu hổ à?"

Lúc mới đầu là đau, đau đến mức cô gần như muốn vừa đấm lại đánh, nhưng sau đó... Nhiệt độ trên mặt Dư Lộ còn cao hơn hồi nãy. Cô không muốn nhớ lại thái độ phóng khoáng vừa nãy của mình.

Cô là phái nữ đó, sao lại có thể ganh đua về chuyện này với đàn ông cơ chứ. Kết quả là, coi như thắng được quyền chủ đạo thì thế nào, còn không phải là bản thân mình chịu thiệt sao? Giờ, nhìn Tiêu Duệ mà xem, khí lực tràn đầy, còn cô thì sao, chân run cả lên, toàn thân đều đau nhức.

Chăn tơ lụa màu đỏ thẫm, cần cổ trắng nõn, ánh nến mông lung chập chờn. Tiêu Duệ nhìn chằm chằm, hai mắt dần sâu hơn.

"Lạnh quá à." Hắn làm bộ làm tịch, kéo chăn ra, chui vào.

"Ngươi--" Dư Lộ lập tức quay người lại.

Lúc Tiêu Duệ đi gọi nước, cô đã nhanh chóng lấy cái quần lụa màu hồng đào để che thân. Nhưng quần lụa nửa mỏng thì có ích lợi gì chứ, thật ra kiểu nửa che nửa hở này còn trông quyến rũ hơn là không che.

Tiêu Duệ nghiêm trang nói: "Gia nói thật đó, đúng là rất lạnh mà." Hắn nói, lại đến gần Dư Lộ hơn.

Dư Lộ cảm nhận được biến hóa dưới người hắn, tái cả mặt, "Gia, ta không làm nổi nữa, ta sắp chết thật rồi."

Tiêu Duệ áp đầu Dư Lộ vào ngực mình, cười nói: "Gia lợi hại như vậy sao? Không phải lúc này còn có cảm giác rất tốt sao?"

Người này đang tự luyến à?

Dư Lộ yên lòng, sau đó lại thấy sầu não, lúc nãy cô còn cầu Tiêu Duệ xin tha như vậy... Cô hừ lạnh, cọ mũi vào lồng ngực Tiêu Duệ.

Nhưng nếu nói thật ra cũng bình thường thôi thì lại sợ Tiêu Duệ sẽ đè cô ra làm thêm lần nữa để chứng minh bản thân, nên cô buộc phải tạm thời chịu thua và thừa nhận, "Ừ, tốt."

"Tốt thật không?" Tiêu Duệ càng vui hơn.

Sao người này giống như đứa bé vậy? Dư Lộ bất đắc dĩ, đành phải nhắc lại một lần nữa.

Tiêu Duệ vui vẻ ôm cô, nói: "Gia cũng thấy rất tốt, vô cùng vô cùng tốt. Tiểu Lộ Nhi cũng rất lợi hại, lần tới..." Hắn đưa tay sờ sờ, móc cái nịt ngực lúc nãy ra nhét vào ngực Dư Lộ, "Lần tới Tiểu Lộ Nhi sẽ mặc cái này, gia cũng cho ngươi nằm phía trên một lần."

Tơ lụa lành lạnh khiến Dư Lộ run lên, sau đó nghe thấy lời Tiêu Duệ, cô xấu hổ và giận dữ gần chết.

Cũng may, tiếng gõ cửa vang lên.

Dư Lộ không muốn ở chung với Tiêu Duệ thêm một giây nào nữa, vội giục hắn, "Ngươi đi tắm trước đi, ta đi sau."

Tiêu Duệ cũng biết ngừng đúng lúc. Hắn đặt miếng vải lên ngực Dư Lộ, xoa nắn vài cái rồi mới đứng dậy đi ra.

Chờ hắn tắm xong, Dư Lộ đã chống người dậy lấy đồ xong. Vì chân quá nhũn, cuối cùng Tiêu Duệ vẫn phải ôm cô vào phòng tắm.

Tiêu Duệ đã giả bộ bệnh ở nhà quá lâu, sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hắn đã lặng lẽ thức dậy, gọi Hương Lê và Thạch Lưu hầu hạ rửa mặt chải đầu thay y phục để vào triều.

Dư Lộ ngủ một giấc đến trưa. Sau khi tỉnh dậy, cô không nghĩ rằng cơn đau chỉ được coi là rất nhỏ tối qua lại như bị nhân gấp lên mười lần, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt bình thường của cô.

Có lẽ thời gian cô nằm ỳ trên giường hơi lâu, Hương Lê và Thạch Lưu nhịn không được gõ cửa, hỏi cô các nàng có thể vào không.

Dư Lộ đã sớm đói bụng, đành phải thều thào lên tiếng, nỗ lực bò dậy.

Đáy mắt của hai nha hoàn đều mang theo ý cười, vẫn luôn nhìn theo Dư Lộ, khi cô phát hiện nhìn qua thì lập tức né tránh, nhưng nụ cười lại không kịp thu.

Dư Lộ đỏ bừng mặt, nghĩ đến số tuổi của hai người này đều lớn hơn cô, cũng không khách sáo nói: "Cười gì mà cười, kiểu gì các ngươi cũng có ngày này cho mà coi. Chờ ta tìm được người thích hợp cho các ngươi, ta sẽ nói cho Vương gia biết, để Vương gia cho phép các ngươi gả đi."

Mặt Hương Lê hơi cứng lại, Thạch Lưu thì cười nhận lời, "Tốt, Dư chủ tử tìm giúp nô tỳ một người trong phủ, sau này dù nô tỳ có thành hôn thì vẫn hầu hạ cạnh ngài được."

Gặp phải tên da mặt dày rồi... Dư Lộ thấy mình không chế nhạo được, bèn thẳng thắn đáp ứng, "Được, đến lúc đó ta đi cầu Vương gia tìm mấy người đến để ngươi lựa chọn, chọn cho đến khi ngươi tìm được người ngươi thích nhất mới thôi."

Dù Thạch Lưu có da mặt dày nhưng khi nghe câu này thì vẫn có chút ngượng ngùng. Mặt nàng đỏ lên, xoay người sang chỗ khác tìm đồ.

Dư Lộ cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, nói với Hương Lê đang giúp cô chải đầu phía sau: "Ngươi cũng thế, đều tìm đủ cho các ngươi chọn lựa."

Lúc đầu, Hương Lê gật đầu với vẻ không yên. Một lát sau, nàng ngừng tay, đi sang một rồi bên quỳ xuống.

Dư Lộ vội đỡ nàng dậy: "Hương Lê, ngươi làm gì thế?"

Thạch Lưu cũng nhìn qua, thấy thế thì cười, "Đương nhiên là Hương Lê đang cảm ơn ngài đấy."

Dư Lộ đang định nói, Hương Lê đã lắc đầu, "Dư chủ tử, nô tỳ không muốn thành thân. Nô tỳ vẫn ở bên cạnh ngài, vẫn hầu hạ ngài, có được không?"

Dư Lộ không cho phép nàng quỳ xuống, kéo nàng đứng thẳng lên rồi mới hỏi nàng, "Sao thế? Ngươi đừng sợ, có gì thì cứ trực tiếp nói với ta. Sau này, dù ngươi thành thân với người trong phủ hay ngoài phủ thì vẫn luôn có ta ở đây."

Đời này cô chắc chắn không thể rời khỏi Tiêu Duệ được, mà cô cũng không bỏ đi được.

Cho nên, dù cô chỉ là một tiểu thiếp nhưng đó cũng là tiểu thiếp của Thành Vương, chắc chắn có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho Hương Lê và Thạch Lưu.

Hương Lê chỉ lắc đầu, "Không vì nguyên nhân gì cả, chỉ là nô tỳ không muốn gả, nô tỳ cảm thấy như bây giờ đã là tốt lắm rồi."

Tuy nói vậy nhưng ánh mắt nàng lại cứ né tránh, không dám nhìn thẳng vào Dư Lộ. Dư Lộ thấy vậy, đành phải tùy theo nàng ấy. Mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau, việc không muốn gả cũng không phải việc kỳ lạ, ở hiện đại có rất nhiều phụ nữ chung thân không lấy chồng.

Hương Lê cũng được coi như có chức nghiệp có lương cao, chỉ cần cô còn ở đây, Hương Lê không lấy chồng, về già còn có cái để mà dựa vào.

Dư Lộ không ép nàng ấy, chỉ kêu nàng ấy suy nghĩ lại. Thạch Lưu đi tới, có vẻ như muốn nói gì. Dư Lộ lắc đầu với nàng, nàng cũng chỉ nhếch miệng, nuốt lời kia xuống bụng.

Đánh răng rửa mặt xong, Anh Đào mang bữa trưa trở về, đồng thời cũng mang theo một tin tức.

"Vương phi rời phủ, là do tiểu thế tử phủ Định Quốc Công đến đón. Nô tỳ thấy quản gia tự mình tiễn người lên xe ngựa." Anh Đào nói.

Thạch Lưu kinh ngạc nói: "Tại sao lại thế? Không phải Vương phi..." Nàng còn ít lý trí, biết câu nói tiếp theo không được nói ra, nhưng nàng lại lập tức quay đầu nhìn Dư Lộ.

Chuyện xảy ra ở Chính viện ngày ấy, Hương Lê và Thạch Lưu rõ ràng nhất nên các nàng cảm thấy, Lâm Thục làm ra những việc này, dù không hòa ly* thì sau này chắc cũng phải bị giam lỏng trong một khoảng thời gian tương đối dài.

*Hòa ly: cả hai cùng ly hôn, không có ai là bỏ ai cả.

Thật không nghĩ đến, lúc này mới được có hai, ba ngày thôi mà Lâm Thục đã có thể nghênh ngang ra cửa rồi.

Thạch Lưu rất đau lòng thay Dư Lộ.

Trước đó Tiêu Duệ có đề cập qua vài câu, Dư Lộ cũng đại khái đoán được ý của Tiêu Duệ. Lâm Thục không chịu hòa ly, thậm chí cam tâm làm con rối Vương phi này nên cũng không thể khiến Tiêu Duệ hoàn toàn chịu sự hiểu lầm này.

"Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi." Cô không muốn nói về vấn đề này nữa, kêu Anh Đào đi xuống trước, nhưng vừa quay đầu thì lại thấy Hương Lê và Thạch Lưu đang nhìn mình với ánh mắt đồng tình.

Cô không thể nói chân tướng cho các nàng biết, nhưng cứ bị nhìn kiểu ấy thì thật là khó chịu, cô buộc phải kêu hai người cũng lui xuống.

Bên kia, Lâm Thục đang đứng ngồi không yên trong xe ngựa. Nàng dặn dò Minh Hà vài lần, cuối cùng gọi Lâm Nguyên đang cưỡi ngựa bên ngoài vào xe ngựa.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lâm Thục căng thẳng nhìn Lâm Nguyên, "Không phải nương vẫn còn yên lành khi sinh con sao, sao có thể đột nhiên xảy ra chuyện được? Có... có phải có tin gì truyền trở về không, có phải Tiêu Duệ tới cửa không?"

Lâm Nguyên trợn mắt nhìn chị mình, "Tỷ, nào có ai gọi thẳng đại danh của phu quân nhà mình như tỷ chứ? Ngay cả ở những gia đình bình thường cũng không được, huống chi vẫn là Hoàng gia, nơi tỷ được gả đến chứ. Đệ thấy tỷ phu đúng là đã sủng tỷ lên tận trời rồi!"

Giống như cha đối xử với nương vậy, quả là không có chút uy phong của nam tử hán nào!

Khuôn mặt Lâm Thục hơi hơi đỏ lên, không phải do xấu hổ mà là do chột dạ.

"Được rồi, không nói việc đấy nữa, một thằng nhóc như đệ thì biết cái gì chứ?" Lâm Thục không chịu nói thêm, chỉ hỏi về Lâm phu nhân, "Đệ nói nhanh đi, nương rốt cuộc là bị sao vậy?"

Lâm Nguyên lắc đầu, "Không biết, nương vẫn đang ở cữ, đệ không thể đi vào thăm nương được. Cha nói nương khó chịu, muốn gặp tỷ, nhưng đệ thấy vẻ mặt cha không giống lo lắng cho nương cho lắm, nên đệ đoán là nương chỉ nhớ tỷ mà thôi, tỷ đừng lo lắng quá."

Lúc này Lâm Thục mới yên tâm hơn chút.

Không ngờ Lâm Nguyên lại nói tiếp: "Chỉ là đúng là tỷ phu đã tới nhà mình thật, tới hôm qua ấy. Tỷ phu chỉ đến nói chuyện với cha rồi đi ngay, đệ cũng không được gặp nữa."

Giọng nói của cậu có vẻ vô cùng ảo não và tiếc nuối.

Lâm Thục lại căng thẳng, không có lòng dạ nào để quan tâm đến sự sùng bái khó hiểu của em trai mình đối với Tiêu Duệ, toàn bộ đại não của nàng đều rối loạn.

Không phải nàng và Tiêu Duệ đã thỏa thuận xong rồi sao?

Sao hắn lại, sao hắn lại vẫn đến Lâm gia, đến để tìm cha chứ!

Đến phủ Định Quốc Công, Định Quốc Công đang đứng chờ ở cổng sau. Ngay khi thấy Lâm Thục, mặt ông lập tức trầm xuống, không nói gì dẫn Lâm Thục đến Chính viện, để cho Lâm phu nhân nói chuyện với nàng.

Khi đã vào phòng, Lâm Thục mới xem như hồi hồn lại, nhìn Lâm phu nhân chăm chú, nói: "Nương không bị sao chứ?"

Lâm phu nhân nhìn con gái, tâm trạng rất phức tạp. Bà lắc đầu, đưa tay ra với Lâm Thục.

Lâm Thục đi tới ngồi cạnh giường.

Lâm phu nhân nắm tay nàng thật chặt, rốt cuộc thở dài, "Con bé này, sao con ngốc như vậy? Con là do nương nuôi lớn nhưng sao không học được chút bản lĩnh nào từ nương mà lại... lại đi làm ra ba cái chuyện như vậy chứ? Con... con làm vậy không phải sẽ khiến đàn ông càng ghét con triệt để hơn sao?"

Lo lắng một đường, lúc này lớp mặt nạ rốt cuộc bị xé rách, sắc mặt Lâm Thục lập tức đỏ lên, nhưng nàng căn bản lại không muốn thừa nhận. Nàng liên tục lắc đầu nguầy nguậy, bật cười miễn cưỡng, "Nương nói gì thế, con nghe không hiểu."

Lâm phu nhân nhìn con gái. Tuy bà luôn biết tính tình con mình cao ngạo, mọi việc đều không muốn chịu thua nhưng đây là lần đầu bà phát hiện, trước mặt mẹ ruột, con gái bà cũng không muốn bị mất mặt.

Bà đau lòng gần chết, cảm thấy mình quan tâm con gái không đủ nhiều, "Thục Tỷ Nhi, hôm qua Thành Vương có đến gặp cha con. Việc con làm, ta và cha con đều biết cả rồi."

Lúc này Lâm Thục rốt cuộc không chịu nổi, nàng ngưng cười, nước mắt rơi xuống như mưa, "Nương, con gái bất hiếu, khiến ngài và cha phải chịu nhục."

Bàn tay đang vuốt tóc con gái của Lâm phu nhân chợt khựng lại, bỗng nhiên không biết phải nói tiếp điều gì. Bà cho rằng con gái biết mình đã làm sai, biết mình đã đắc tội người đàn ông của mình cho nên mới rơi nước mắt, nhưng nó lại... lại vì bà và Quốc Công gia.

Lâm phu nhân trầm mặc một lát rồi mới mở miệng tiếp, "Con biết không, hôm qua Cửu Hoàng tử đến Thành Vương phủ đón con bé Minh Nguyệt kia đi."

"Cái gì?!" Lâm Thục thốt lên.

Lâm phu nhân nhìn vẻ mặt nàng liền biết nàng không hề biết chuyện này, dù cho hơn nửa kinh thành đều đã biết đến tin đó.

Lâm phu nhân nói: "Cửu Hoàng tử nhìn trúng Minh Nguyệt, mang người về, không nói sẽ dài lâu nhưng ít nhất là sẽ được sủng ái trong vòng một, hai năm. Con nói xem, nếu con đã là nữ chủ nhân của phủ Thành Vương, vậy sao con lại không nhìn ra lợi ích trong việc này chứ? Nếu nhìn ra, con trực tiếp đưa Minh Nguyệt cho Cửu Hoàng tử, sau này hai chị em các con cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, vậy không tốt sao? Không cần phải đắc tội... Ai, không phải con không biết là Huệ Phi nương nương cưng Cửu Hoàng tử, có Minh Nguyệt thổi gió bên gối*, chẳng lẽ quan hệ giữa con và Tiêu Duệ có thể xấu đi được sao? Dù cho Tiêu Duệ có không thích con thật, có Huệ Phi ở đây, còn có nương cũng ở đây, lẽ nào con còn buồn lòng việc không bắt được lòng hắn?"

*Thổi gió bên gối: Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.

Lâm Thục trợn tròn mắt, muốn nói lại thôi: "Nương, nương... ngài, ngài cũng biết thân phận thật của Minh Nguyệt là gì sao?"

Lâm phu nhân nhìn thần sắc của con gái, giật mình, "Sao vậy, không phải con cho rằng ta không biết Minh Nguyệt là con riêng của cha con đấy chứ?"

Lâm Thục lập tức đứng dậy, giọng nói sắc nhọn: "Ngài biết?!"
Bình Luận (0)
Comment