*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit +Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Trần Chiêu đạp bóng đêm đi ra từ Nhất Phẩm Hương, trong lòng có nỗi phức tạp khôn kể. Vốn, hắn còn đang tức giận vì bị gọi đi ra vào lúc này, nhưng thật không nghĩ đến lại là vì chuyện đó.
Dư Lộ, kiếp trước và kiếp này, nàng ta đúng là vô duyên với ngày lành.
Trần Chiêu mang người đến nhìn chằm chằm phủ Trường Bình Hầu một ngày mười hai canh giờ, chỉ cần bên này phái người ra phủ đón người, hắn sẽ lập tức ra tay.
Bởi vì sắp tới hôn kỳ, Tiêu Duệ cũng không thể đau lòng Dư Lộ còn bị thương mà không cho cô đi. Chỉ kéo dài tầm ba ngày, chờ vết thương không quá đau nữa, hắn tự mình đưa Dư Lộ ra khỏi thành.
Thật ra Dư Lộ có thể ngồi xuống rồi, nhưng cũng không biết Tiêu Duệ thực sự sợ cô đau hay là muốn mượn cơ hội để ăn bớt, lúc đưa Dư Lộ hắn cứ ôm Dư Lộ, để Dư Lộ ngồi trên đùi hắn.
Mới vừa ăn sáng không lâu, nếu như đầu và hai chân gập vào nhau, cái bụng sẽ bị đè, chắc chắn sẽ buồn nôn.
Cho nên Dư Lộ chỉ có thể nằm sấp, tựa đầu lên đùi của Tiêu Duệ. Cái này được rồi, cô cũng không thể luôn ngửa đầu chứ. Không cần ngửa đầu, khuôn mặt liền đặt ở trên đùi Tiêu Duệ.
Vị trí này rất xấu hổ, Dư Lộ cảm thấy, nhất định là Tiêu Duệ cố ý! Vì vừa mới đi không bao lâu, hô hấp của hắn dần gấp gáp hơn.
Dư Lộ quay đầu, trợn mắt nhìn hắn, "Chàng khắc chế chút đi!"
Tiêu Duệ thấy thật uất ức.
Hắn cũng không biết vì sao, cho dù là trước khi chạm Dư Lộ hay sau khi chạm Dư Lộ, mấy lần hắn bị xấu mặt đều là ở trước mặt Dư Lộ. Chỉ là mấy lần trước thì không cần nhắc lại, còn lần này hắn cảm thấy đúng là không thể trách hắn được.
Đầu tiên là Dư Lộ tới kinh ngoài ý muốn, không biết vì sao, nàng ấy nói số lượng lần này quá ít, cho nên phải cho nàng ấy mấy ngày để điều dưỡng. Mấy ngày trôi qua, bởi vì vết thương trên đùi bị tra ra là trúng độc nên mấy ngày tiếp theo, hắn xử lý Hương Lê, tâm trạng Dư Lộ không tốt, lại kéo thêm mấy ngày nữa. Rốt cuộc xin được thánh chỉ rồi, nàng ấy cũng chuẩn bị xong rồi, cuối cùng thì lại bị Lâm Thục làm bị thương.
Tiêu Duệ tự tính nhẩm một phen, từ lần trước đến bây giờ, phải sắp một tháng hắn không vận động trên giường với Dư Lộ rồi.
Lúc này, tại vị trí nằm sấp của Dư Lộ không tốt, chứ không phải tại hắn.
Hắn cúi đầu, cười hỏi Dư Lộ, "Đến một phát?" Đây là từ mới hắn học được từ Dư Lộ.
Dư Lộ nhìn hắn mặc một thân cẩm bào kim tôn ngọc quý, kết quả khi mở miệng lại là "Tới một phát", nhịn không được phá lên cười.
"Không đến!" Bên ngoài có phu xe, lúc này lại là ban ngày, còn ở trong xe ngựa và ở trên đường cái nữa, không nói đến việc người khác biết rồi sẽ nói thế nào, chỉ riêng bản thân cô đã không tiếp thu nổi.
Tiêu Duệ: "Vì sao?"
Dư Lộ không để ý đến hắn, gục mặt ở phần ngoài chân hắn.
Tiêu Duệ đưa tay, đầu tiên là sờ hông của Dư Lộ một cái, sau đó lại đi xuống...
"Tiêu Duệ!" Dư Lộ thấp giọng gọi hắn, sau đó há miệng cắn chân hắn.
Dư Lộ không dùng lực, cũng không có đau lắm, nhưng Tiêu Duệ lại khoa trương xuýt xoa một tiếng, sau đó cũng không phản kháng, không kéo Dư Lộ lên, cứ để cô cắn như vậy.
Dư Lộ buông ra, quay đầu nhìn hắn.
Tiêu Duệ làm bộ đáng thương nói: "Tiểu Lộ Nhi, lần này ngươi đi là hơn hai mươi ngày lận, cộng thêm phía trước, gia sắp nhịn hai tháng rồi."
Dư Lộ nghĩ nghĩ, cũng đúng thật.
Từ trước đến nay Tiêu Duệ không có thói quen thu dùng nha hoàn. Bây giờ Tạ Linh Tuệ và Đào Xảo Tiên đều bị đưa đi, nơi của Lâm Thục hắn sẽ không đi, đúng là hắn không có nơi để đi thật. Đương nhiên, cô cũng không cho hắn đi.
Nếu đã bá đạo không cho hắn đi chỗ của người khác thì cũng không thể mặc kệ hắn, để hắn đáng thương như vậy được. Hai tháng này, đối với nam nhân ở độ tuổi hắn, đúng là có chút quá mức.
Nhưng mà... Dư Lộ nhìn rèm xe ngựa, nhỏ giọng nói: "Nhỡ đâu bị nghe thấy thì sao?"
Tiêu Duệ lập tức lấy ra một cái khăn, "Ngươi dùng cái này để chặn miệng đi."
Dư Lộ đỏ mặt, cô có lớn tiếng như vậy sao?
"Tiếng động kia cũng không thể quá lớn, nhỡ đâu người ta thấy xe ngựa cứ đung đưa..."
"Ta sẽ dịu dàng chút, ngươi đừng kêu chậm là được rồi." Tiêu Duệ vội nói.
Chậm cái đầu ngươi ấy!
Rõ ràng là hắn muốn, đâu có quan hệ gì với cô đâu, sao lại đổ hết lỗi lên người cô rồi?
Tiêu Duệ thấp giọng cười: "Có thể không, ngươi còn lo lắng cái gì?"
Dư Lộ nói tiếp: "Vậy nhỡ đâu, lát nữa bị Vu phu nhân phát hiện thì sao đây?"
Tiêu Duệ nói: "Không sao, chúng ta đi sớm. Lát nữa, khi đến rồi, gia dẫn ngươi ra sau chùa nghỉ ngơi một lát, ngươi còn có thể tắm rửa nữa, đảm bảo Vu phu nhân sẽ không phát hiện được gì đâu."
Dư Lộ nhìn kỹ hắn, "Chàng có kế hoạch rồi chứ gì, chàng còn có sở thích này nữa hả?"
Tiêu Duệ luôn mặt dày rốt cuộc mất tự nhiên quay đầu. Hôm qua không muốn, sáng nay không muốn, hắn chính vì muốn lúc này có thể giả vờ đáng thương, làm Dư Lộ không có lý do gì để từ chối hắn.
Dư Lộ nhìn thấy lỗ tai hắn đỏ cả lên, cảm thấy rất ngạc nhiên. Lưu manh già mà còn có thời điểm xấu hổ cơ đấy.
Hắn xấu hổ, Dư Lộ liền thấy oai phong hơn, chỉ là nếu để cô nói ra thì đúng là khó cho cô. Cô cúi đầu không lên tiếng.
Tuy hai người không phải vợ chồng già nhưng có thể coi như là tâm linh tương thông, Tiêu Duệ lập tức hiểu được ý cô. Hắn không do dự nữa, nhét khăn tay vào miệng Dư Lộ, nhanh chóng vén váy Dư Lộ lên.
Dư Lộ nhả khăn tay trong miệng ra, véo mạnh chân Tiêu Duệ một cái. Nhưng vì tay Tiêu Duệ không thành thật, cô lập tức kêu nhỏ lên, vội buông tay bịt miệng mình lại.
Tiêu Duệ đắc ý, "Xem đi, gia đã nói là lấy khăn chặn rồi mà."
Dư Lộ hừ lạnh, nhưng vừa hừ được một nửa thì đã biến âm.
Cơn triền miên dịu dàng này vẫn kéo dài đến lúc tới Pháp Hoa Tự thì mới dừng. Tiêu Duệ chỉnh đốn lại xiêm y, chỉ cần sửa lại trường bào liền không nhìn ra được gì. Nhưng còn Dư Lộ, mặc dù không nhìn cô cũng biết váy áo của mình trở nên vô cùng loạn.
Chỉ là cô cũng không còn khí lực để nói với Tiêu Duệ nữa. Hôm nay cuối cùng cô cũng biết, đôi khi triền miên thì phải kịch liệt chút, dịu dàng như vậy, thời gian làm một lần lâu lắm, cô cảm thấy dù cô không có bị thương nhưng cô vẫn không đứng dậy đi đường được.
Xuống xe ngựa, đương nhiên Tiêu Duệ ôm Dư Lộ. Hai người dán chặt vào nhau, không ai dám xem họ. Sau khi xuống xe ngựa liền lập tức đổi sang kiệu, một đường đi thẳng đến sương phòng phía sau, đúng là không ai thấy khác thường.
Chỉ là, ngoại trừ Trần Chiêu.
Trần Chiêu ẩn từ một nơi bí mật gần đấy, hắn đã lâu lắm rồi không gặp Dư Lộ, xe ngựa dừng lại, hắn lập tức không nhịn được nhìn sang.
Chẳng qua, khi hắn thấy Dư Lộ bị ôm xuống, lại thấy áo bào của Tiêu Duệ có chút nhăn, căn bản nhìn không thấy chút mặt của Dư Lộ. Lấy trực giác của một nam nhân, hắn đại khái đoán được điều gì.
Lẳng lơ!
Hắn lạnh lùng mắng trong lòng.
Dư Lộ và Tiêu Duệ được đưa đến sương phòng phía sau. Tiêu Duệ phân phó người mang nước ấm qua. Từ lúc Dư Lộ bị thương thì đều là Tiêu Duệ giúp cô lau người sơ qua, đương nhiên lúc này cũng là hắn làm.
Dư Lộ cảm thấy mình thật yếu đuối. Thật ra cô không cảm thấy đau lắm nữa, dù lúc này chân có chút mềm nhưng cô lại không muốn tự làm, chỉ muốn dính lấy Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cũng vui vẻ. Thích một người, dù là hầu hạ nàng ấy ngươi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Lúc này Tiêu Duệ chính là như vậy.
Hắn vừa tắm cho Dư Lộ vừa nói: "Gia lợi hại không?"
Dư Lộ phỉ nhổ hắn, "Quả là cầm thú!"
Tiêu Duệ không chỉ không giận mà còn cười đầy hớn hở, "Vậy ngươi nói xem, ngươi có thích tên cầm thú này không?"
"Thích, thích muốn chết luôn!" Dư Lộ nói, lại giục hắn, "Chàng mau lên đi, Phật môn tịnh địa!" Tuy cô không tin Phật nhưng ở những nơi thế này, vẫn nên có sự thành kính thì hơn.
Sau khi hai người đều tắm xong không lâu, Vu phu nhân tới. Thật ra bà đã đến từ sớm rồi, chỉ là bà vô cùng thức thời, Tiêu Duệ không cho người đến kêu, bà cũng cho bên này đủ thời gian.
Buổi trưa, mọi người ở Pháp Hoa Tự ăn cơm chay.
Dư Lộ và Tiêu Duệ với là một đôi. Tuổi của Vu phu nhân bày ở đấy, hơn nữa giờ bà ấy cũng có thể coi như là mẹ vợ của Tiêu Duệ, đương nhiên họ cùng nhau ăn cơm, đồng thời cũng cho bà và Dư Lộ một chút thời gian để thích ứng.
Là mẹ con, đương nhiên phải hiểu được sở thích của nhau.
Dư Lộ không gọi nương được, đành phải dùng tôn xưng, "Bình thường ngài thích ăn gì?"
Thật ra Vu phu nhân rất hài lòng với cô con gái nuôi này, lúc này lại có mặt Tiêu Duệ nữa, bà cười rạng rỡ, thân thiết nói: "Ta không đặc biệt thích gì, chẳng qua ta không ăn mặn, đồ ăn trong những ngày thường cũng giống như hôm nay thôi, đều là đồ ăn chay."
Dư Lộ gật đầu, ghi nhớ lại.
Vu phu nhân tiếp tục nói: "Chỉ là con phải nhớ rằng, tổ mẫu của con thích ăn
thịt kho Đông Pha* nhất, cha con thích ăn món
vịt hầm bát bảo* nhất, còn năm ca ca của con con không cần quan tâm, lát về phủ ta sẽ mang con đi gặp tụi nó. Ngoài ra con chỉ cần nhớ kĩ họ của năm tẩu tẩu của con là được rồi."
*Thịt kho Đông Pha:*
Vịt hầm bát bảo:Dư Lộ vội vàng ghi nhớ tiếp. Cũng may Vu gia chỉ có năm con trai, nếu lại có thêm cả mấy người thứ xuất nữa thì thật khó nhớ.
Vu phu nhân lại hỏi Dư Lộ, "Con thì sao, con thích ăn gì? Thường ngày thích làm gì?"
Dư Lộ suy nghĩ một lát, nói: "Con không có đặc biệt thích ăn món gì, bởi vì món gì con cũng thích ăn." Đây chính là bị ảnh hưởng từ kiếp trước, vì bị bệnh nên có nhiều thứ cô không thể ăn, "Còn thích làm gì và am hiểu cái gì..." Dư Lộ nhìn khuôn mặt và dáng người được bảo dưỡng rất tốt của Vu phu nhân, cười nói: "Cầm kỳ thư họa cái gì con cũng không biết, nhưng nữ công của con tương đối khá, sau này để con làm mấy món đồ cho ngài."
Vu phu nhân nghẹn lời, cười cũng không cười được. Đây là người nào thế? Không biết cầm kỳ thư họa mà cũng có thể nói ra hùng hồn như vậy.
Hơn nữa, cái gì cũng không biết, cái gì cũng thích ăn, rốt cuộc là Thành Vương thích nàng ấy ở điểm nào? Vu phu nhân thật không nhìn ra.
Sắc đẹp sao? Nữ nhân xinh đẹp có rất nhiều mà!
Vu phu nhân oán thầm hai câu trong lòng, nhưng lại càng coi trọng Dư Lộ hơn. Người không biết gì hết như vậy mà lại được sủng ái, lại còn rất sủng ái nữa, không thể xem thường được.
Vu phu nhân nghĩ vậy, quay đầu nhìn Tiêu Duệ một cái. Nhưng vừa nhìn, bà phát hiện Tiêu Duệ đã xoay đầu không nhìn Dư Lộ, có điều, lạ là lỗ tai hắn đỏ hết cả lên.
Vu phu nhân vội vàng cúi đầu, sau đó nhìn Dư Lộ đang cười híp mắt, càng không hiểu ra sao. Vị này còn chưa làm gì đâu, Thành Vương đã đỏ hết cả tai là sao!
Tiêu Duệ có thể không thấy ngại sao. Nữ nhân này, lại dám nói lời đó trước mặt hắn. Hai miếng vải đó sao có thể đưa cho Vu phu nhân được, đưa cho năm con dâu của Vu phu nhân thì còn chấp nhận được.
Nghĩ như vậy, Tiêu Duệ bị sặc, nhất thời không ngừng ho khan.
Vu phu nhân hoảng sợ, Dư Lộ lại kinh ngạc nhìn Tiêu Duệ một cái, vội vàng lấy chén canh đậu hũ cho hắn.
Dùng cơm xong, mấy người ngủ trưa ở Pháp Hoa Tự. Cho đến khi mặt trời sắp ngả về Tây, Tiêu Duệ mới chuẩn bị quay về.
"Ở phủ Trường Bình Hầu nên ăn uống nhiều vào, muốn cái gì thì cứ nói với Phúc Quất, phủ Trường Bình Hầu không cần chuẩn bị cho ngươi, gia chuẩn bị cho." Tiêu Duệ dặn dò: "Mọi việc đều có gia, đừng làm bản thân chịu uất ức, không cần sợ người nào hết, bọn họ không dám đắc tội ngươi đâu."
Dư Lộ luyến tiếc Tiêu Duệ. Từ lúc hai người thẳng thắn, nếu có ngày nào không gặp Tiêu Duệ cô đều thấy hoảng hốt. Giờ đây phải đến một nơi xa lạ, lại còn phải đi lâu như vậy, thật ra trong lòng cô rất là không muốn.
Cô nhìn Tiêu Duệ, hai mắt rưng rưng gật đầu.
Tiêu Duệ xoa đầu cô, giọng cũng nhẹ hơn chút, "Nhớ gia thì viết thư cho gia, bảo Phúc Quất truyền thư cho ngươi. Không biết viết... thì vẽ ra!"
Tiêu Duệ vẫn không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ thích một người mù chữ.
Dư Lộ lập tức bị hắn chọc cười, nhưng nước mắt cũng rơi xuống theo nụ cười, "Được được được, ta nhớ, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng sẽ viết thư cho chàng, chàng đừng lo lắng."
Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ, nghĩ phải xa nhau hơn hai mươi ngày, đúng là có xúc động không đưa cô đi, cứ giữ cô ở bên người mới tốt. Cái gì mà có thân phận hay không, cái gì mà thân phận không thích hợp, cùng lắm thì hắn không làm cái Vương gia này là được! Chỉ là một nam tử bình thường, cưới hỏi Dư Lộ đàng hoàng, một đời một thế một đôi người!
Dư Lộ thấy hai mắt Tiêu Duệ đỏ lên, bất chấp thân thể có còn đau hay không, lập tức xuống giường nhào vào lòng Tiêu Duệ.
Đầu tiên Tiêu Duệ sợ đến biến sắc, đến khi ôm được Dư Lộ rồi thì hắn thở dài một hơi, siết vòng tay thật chặt, như là hận không thể hòa cô vào người mình.
Nhưng cuối cùng thì vẫn phải đi, nếu không đi buổi tối sẽ không an toàn. Tiêu Duệ đi rồi, hắn đi chưa được hai khắc, bên Dư Lộ cũng xuất phát.
Bởi vì cô bị thương ở đằng sau, muốn thoải mái trên xe ngựa thì phải nằm, nên cô không ngồi chung một xe ngựa với Vu phu nhân, ngay cả Phúc Quất và Thạch Lưu cũng không chung xe với cô, vì cô thấy ngại khi để người khác nhìn hình tượng lúc này của mình.
Nhưng lại không nghĩ rằng, chính vì sự ngại ấy đã giúp kẻ địch có thời gian chặn đường, kéo dài thời gian Phúc Quất và Tào ma ma chạy đến, lại đá rơi xa phu, điều khiển chiếc xe cô đang ngồi chạy hết tốc lực sang hướng khác.