Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 17

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Tay này…

Dư Lộ phải cố nén mới chặn lại tiếng thét đang chực trào, nhưng nhìn đôi tay sưng đỏ của Hương Lê, nước mắt không nhịn được mà cứ rơi xuống.

Đối với một người được cả nhà cưng chiều, không thấy chút mặt đen tối nào của xã hội như Dư Lộ mà nói, từ nhỏ, cho dù ngón tay chỉ bị nóng một chút, cũng là chuyện khiến cả nhà từ mẹ, anh trai, chị dâu đến người hầu, toàn bộ đều bị cha phê bình hơn nửa ngày.

Với đôi tay của Hương Lê, chỉ nhìn thôi Dư Lộ cũng thấy đau rồi.

“Sao lại…chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng Dư Lộ run rẩy, ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài: “Người nào? Ai làm? Ai đánh ngươi?”

Với Hương Lê, phạm lỗi mà chỉ bị đánh tay, đó là tốt lắm rồi. Đừng nói cầu Dư Lộ ra mặt, hoặc lộ ra chút bất mãn cho Dư Lộ thấy, nàng chưa từng có ý nghĩ như vậy.

Nghe thấy lời này, nàng ngẩng đầu, nhìn Dư Lộ khóc vì bị sợ, Hương Lê bắt đầu luống cuống: “Chủ tử, không có việc gì, đây là do ta phạm lỗi nên mới bị phạt. Không có gì đâu chủ tử à, nhìn sợ vậy thôi chứ không đau đâu. Thật đó, hai ngày là tốt rồi.”

Nàng thấp giọng, quỳ gối trước mặt Dư Lộ, vươn tay muốn lau nước mắt thay Dư Lộ. Nhưng lúc ngón tay sắp đụng phải, lại vội vàng buông ra. Tay mình bị như vậy, đừng làm dơ mặt của Dư chủ tử.

Tiêu Duệ đang ở ngoài, Dư Lộ không dám lớn tiếng. Nhưng nhìn thấy Hương Lê như vậy, cô hận không thể khóc lớn lên, muốn ra ngoài tìm Tiêu Duệ, liều mạng cãi nhau với hắn một hồi.

Hương Lê vẫn phục vụ cô rất tốt, sao phạm lỗi được. Nàng ấy vẫn là người giữ quy củ nhất, chẳng lẽ dám phạm lỗi trước mặt Tiêu Duệ sao? Chỉ đơn giản là cô thức dậy trễ, Tiêu Duệ trách Hương Lê không gọi cô dậy ăn điểm tâm thôi mà!

Dư Lộ biết, Tiêu Duệ làm vậy là vì tốt cho mình. Nhưng vì tốt cho cô, lại đánh người khác như thế…

Cô rõ ràng nhận ra được, đây không phải là thời kì nam nữ bình đẳng, đây là thời mà mạng của hạ nhân rẻ mạt đến không đáng nhắc tới. Tuy cô hẳn phải thấy may mắn vì mình không xuyên thành một nha hoàn như Hương Lê, nhưng căn bản là cô không vui vẻ nổi.

Chẳng qua là dậy muộn, lúc ăn điểm tâm có chút quá giờ đã như vậy, nếu như cô chạy trốn, có phải Hương Lê sẽ bị trực tiếp giết chết?

Vừa nghĩ đến khả năng này, toàn thân Dư Lộ liền không nhịn được mà run lên. Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết*. Đã biết như vậy, cô còn có thể an tâm mà rời đi được sao? Cô sẽ không thấy lương tâm cắn rứt, mơ thấy ác mộng sao?

*Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết: tuy lòng mang oán hận không có ý làm tổn hại đối phương, song đối phương vẫn cứ vì lòng oán hận của mình mà bị người hại chết.

Câu này xuất hiện từ một điển cố. Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này.”

Trước khi cô đi, nhất định phải tìm cách bảo trụ được mạng của những người ở dưới, hoặc là mang họ theo!

Cô không thể tiếp tục như vậy nữa, đần độn cái gì cũng không quản, thế là không được. Cô thấy được Tiêu Duệ không có ý chạm cô, như vậy, cô cần phải làm hắn vui lòng, xin hắn một lời hứa, bảo đảm cho hạ nhân hầu hạ cô, những hạ nhân mà không phạm sai lầm.

“Trừ ngươi ra, còn ai bị đánh nữa?” Cô tự lau nước mắt, hỏi Hương Lê.

Hương Lê nhỏ giọng nói: “Còn có Thạch Lưu, chỉ có hai chúng ta.”

Dư Lộ gật đầu, nói: “Ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay ta phải ra ngoài với Vương gia, ngươi với Thạch Lưu không cần đi theo hầu.” Cô vừa nói vừa kêu Anh Đào vào.

Anh Đào cũng biết làm tóc, tuy tay nghề không tốt bằng Hương Lê nhưng chỉ làm kiểu đơn giản thì vẫn được. Nàng chải đầu, mặc đồ cho Dư Lộ xong xuôi rồi ngoan ngoãn đứng một bên.

Hương Lê và Thạch Lưu đều là đại nha hoàn, niên kỉ cũng không nhỏ, chờ sau khi các nàng ấy được thả ra ngoài là có thể đề cử người khác. Anh Đào hi vọng bây giờ mình được trọng dụng, nên dốc sức chọn trang phục cho Dư Lộ. Dư Lộ nhìn gương đầu, cũng thấy lúc đầu chỉ đẹp chín phần, giờ đã đẹp đến mười phần rồi.

Nhưng mà đẹp như vậy, ở thời kì này, lại ở trên người mình, cũng không phải chuyện vui vẻ lắm. Dư Lộ thở dài, phân phó Anh Đào: “Hôm nay ngươi theo ta ra ngoài đi.”

Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ đi tới, hai mắt đều sáng ngời, nhưng sau đó suy nghĩ lại có chút phức tạp. Hắn biết ngày thường Dư Lộ cũng đẹp, đẹp kiểu được trời ưu ái. Không chỉ là khuôn mặt, dáng người của nàng, da của nàng, tóc của nàng, là đều đẹp cả. Một nữ nhân như vậy, cho dù nhìn nhiều mỹ nhân hơn đi nữa, vẫn như cũ nhìn thấy sẽ động tâm.

Nhưng mà, vẻ đẹp ngày thường của nàng là giống người khác, hôm nay nàng trang điểm như vậy, đẹp thì đẹp, nhưng cũng sắp không thấy được bóng dáng người kia.

Hắn hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng không nói Dư Lộ vào đổi trang phục khác.

Vì ra ngoài với Dư Lộ nên Tiêu Duệ ngồi xe ngựa. Dọc đường đi Dư Lộ không nói lời nào, đến lúc lên xe ngựa vẫn lưng ngồi thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, một câu cũng không nói.

Bình thường Tiêu Duệ rất thích cô như vậy, vì như thế mới giống người kia. Nhưng mà hôm nay đổi cách trang điểm, tuy lúc nghiêm mặt cũng đoan trang quý khí, lại hoàn toàn không giống người nọ. Với cả tuy xinh đẹp, nhưng hắn vẫn nhìn thấy chút bực mình đâu đây.

Không có lý do gì, sao lại phát bực nữa?

Mấy nữ nhân khác còn ước hắn mang theo lúc ra ngoài đây.

Hắn cũng không hỏi, chỉ thỉnh thoảng nhìn qua.

Tuy đời trước Dư Lộ được cưng chiều, nhưng vì thân thể nên tính tình vẫn là tĩnh. Người nhà lo lắng lúc cô đi ra ngoài, lại thường thường cần nằm viện, nên trước khi có chị dâu đều là mẹ hoặc người hầu trong nhà ở cùng. Cũng không phải bạn cùng trang lứa nên không có nhiều tiếng nói chung, thành ra tính cô càng ngày càng tĩnh. Dù không đọc tiểu thuyết hay dùng đồ điện tử, chỉ đờ người ra thôi cô cũng có thể làm cả ngày.

Bây giờ bực chuyện Tiêu Duệ làm quá mức với Hương Lê Thạch Lưu, cô trực tiếp tự chạy lên xe, hoàn toàn coi Tiêu Duệ bên người là không khí.

Tiêu Duệ không có định lực tốt như Dư Lộ, mới đi được nửa đường liền không nhịn được, lôi Dư Lộ đến cạnh mình.

Dư Lộ cũng không phản kháng, thuận theo nghiêng người qua đó.

Không nhìn hắn, không để ý hắn, không trả lời hắn, cứ như vậy cũng không có ý nghĩa. Một tay Tiêu Duệ đặt dưới hông Dư Lộ, tay kia để dưới hai đầu gối cô, bế lên ôm vào người.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nếu không nhìn bộ mặt lạnh nhạt không biểu cảm kia, thật ra cảm giác cũng không tệ.

“Không thích ra ngoài?” Tiêu Duệ dán cạnh tai Dư Lộ, nhẹ giọng hỏi.

Dư Lộ không nhìn hắn, chỉ lắc đầu.

“Thế ai chọc ngươi tức giận?” Tiêu Duệ hỏi tiếp.

Dư Lộ lắc đầu lần nữa, vẫn không nhìn hắn.

Tiêu Duệ biết đây đều do yêu cầu của mình. Nhưng hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy như vậy rất khó chịu. Hắn đưa tay quay mặt Dư Lộ lại, cúi đầu đụng tại trán cô.

“Hôm nay ra ngoài chơi, không cần giống lúc trước đâu.” Hắn nói: “Ngày hôm nay, gia cho phép ngươi nói chuyện, cho phép ngươi cười, muốn thế nào cũng được, hửm?”

Ngươi cho là được à!

Ông trời đệ nhất ngươi đệ nhị à, đồ nói khoác không biết ngượng!

Dư Lộ cứ nhìn hắn, lộ ra cái cười còn khó coi hơn khóc.

Tiêu Duệ tức giận, sao người này có thể làm mất hứng như vậy, thật muốn ném nàng ra khỏi xe ngựa đi được!

“Đùa giỡn tính tình với gia?” Tiêu Duệ thấp giọng hỏi.

Trong giọng nói mang theo uy hiếp. Dư Lộ vốn định tiếp tục chống đỡ, nhưng mà tay Tiêu Duệ đã đụng đến eo cô. Hôm nay cô mặc bộ đồ giống như áo đầm ở hiện đại, nếu tay từ hông tiếp tục xuống dưới,  chuyện sau đó căn bản là hắn muốn làm gì thì làm rồi.

Dư Lộ vẫn muốn giữ thân thể trong sạch, bây giờ đành phải không nghiêm mặt nữa, ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn mang theo bất mãn kia, Dư Lộ chỉ nghĩ tới tay của Hương Lê, và việc nếu như cô đi thật, rất có thể sẽ thấy được thi thể của hạ nhân ở Tầm Phương viện…

Cơ thể cô hơi run, trong nháy mắt liền lẳng lặng rơi lệ.

Hình như hôm nay hơi bị nhiều nước mắt thì phải.

Hồi trước để khiến người nhà lo lắng, có đau đến đâu cô cũng không khóc. Nhưng mà so với bị bệnh, hình như sinh tử của người khác càng đáng sợ hơn. Nhất là có thể bởi vì cô, mà làm cho những người không đáng chết phải chết.

Tay Tiêu Duệ hơi dừng lại, liền đè góc áo Dư Lộ xuống, chỉ ôm cô mà không mang ý gì, bất đắc dĩ nói: “Lại sao nữa? Uất ức đến như vậy? Sắp thành mỹ nhân lệ rồi.”

Dư Lộ nhắm mắt lại.

Cô sợ mình sẽ ăn gan hùm mật gấu, cho tên khốn trước mắt một quyền.

Lông mi dài khẽ run, động một cái, nước mắt liền rung một chút, động hai cái, nước mắt rung rung, sau đó chảy xuống theo gò má trắng nõn, rơi xuống cằm, rồi biến mất y phục.

Tiêu Duệ cảm thấy trong lòng như giọt lệ muốn rớt kia, bị gãi đến ngứa ngứa. Hôm nay Dư Lộ mặc khác với lúc trước, lại bị ôm vào trong ngực. Kỳ thực lúc Tiêu Duệ hù dọa cô khi nãy cũng đã có ý tưởng kia thật.

Đây coi như là lần thứ hai.

Lần đầu tiên là lúc đang thay quần áo, lần đầu hắn bị xấu hổ như vậy.

Nếu lần này không phải ở trên xe ngựa, chỉ sợ đây cũng là lần hai hắn chịu sự xấu hổ đó.

Nhưng khi nhìn thấy nước mắt của Dư Lộ, cho dù hắn là cầm thú, cũng không thể tiếp tục được.

Cúi đầu hôn giọt lệ ở khóe mắt, hắn tận lực khiến giọng mình trông không cứng rắn: “Đừng khóc, chịu uất ức gì thì nói với gia, gia làm chủ cho ngươi.”

Đây là nước mắt Dư Lộ cố tình làm ra, có thể tự nhiên khống chế. Song cô cũng không thu lại nước mắt, chỉ nhỏ giọng nói: “Tại sao phải đánh Hương Lê với Thạch Lưu?”

Mặt Tiêu Duệ lạnh lại: “Mấy người đấy đi nói với ngươi?”
Bình Luận (0)
Comment