Tiểu Thiếp Không Dễ Làm

Chương 41

Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan

Hành động đột ngột của Dư Lộ làm người Trần Chiêu cứng lại.

Cảm thụ được hơi thở ấm áp, thân thể mềm mại, còn có đôi tay đang ôm eo mình thật chặt, trong lòng Trần Chiêu lập tức nổi lên hai loại cảm xúc. Một là, lập tức đứng dậy kéo Dư Lộ ra. Một là, cứ như vậy, nhắm mắt lại, để hơi thở ấm áp này bao quanh mình.

Cuối cùng, cảm xúc sau chiến thắng cảm xúc trước, hắn nhắm hai mắt thật chặt, nhưng vẫn không thể thả lỏng thân thể được. Bắp thịt trên người quá căng cứng, làm cho Dư Lộ rất lo lắng, không biết hắn có thể bỗng dưng nổ tung hay không.

“Ta sợ…” Dư Lộ nhỏ giọng nói.

Cô là sợ thật, sợ tương lai mờ mịt, sợ tối nay chỉ có một mình, cũng sợ — Trần Chiêu.

Giọng nói của nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như móng mèo vậy, cứ gãi nhẹ trong lòng người ta, khiến người ngứa nhưng không làm gì được.

“Đừng sợ.” Trần Chiêu nói, “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Thật sao? Ngươi thực sự sẽ bảo vệ ta sao?

Dư Lộ nhẹ nhàng hỏi trong lòng, bên ngoài cũng chỉ ôm Trần Chiêu chặt hơn, dùng giọng mũi “Ừ” một tiếng để biểu thị, cô đang tin tưởng.

Trần Chiêu năm nay hai mươi tuổi, còn chưa lấy vợ, càng chưa từng có nữ nhân nào, bị một nữ nhân xinh đẹp mềm mại dựa sát vào như vậy, lại đang trong độ tuổi huyết khí phương cương nữa, căn bản là không nhịn được.

“Nàng…nàng có thể buông ta ra không?” Rốt cuộc hắn nhịn không được, giọng khàn khàn hỏi Dư Lộ.

Chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy. Dư Lộ biết hắn đang làm sao, nhưng nghĩ buổi chiều hôm ấy hắn vui vẻ vì biết mình và Tiêu Duệ chưa quan hệ bao giờ, vẫn có ý định giả ngu.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Huynh, huynh không thích ta ôm huynh sao? Huynh…huynh ghét ta à?”

Trần Chiêu cắn răng chịu đựng sự khó chịu trên người, nhưng mồ hôi cứ lăn dài từ trán xuống mắt làm hắn không nhịn được nữa.

“Không phải.” Hắn nói từng từ từng chữ: “Không phải là không thích, là…là nàng cứ ôm ta, ta…ta sợ ta không nhịn được.”

Lúc này Dư Lộ mới làm bộ nhận ra, thả hai tay, đầu tiên là e lệ im lặng một lúc, đợi Trần Chiêu bình phục lại cô mới nói: “Có phải huynh nghĩ đợi thành thân với ta rồi mới đụng ta không?”

Thành thân? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Trần Chiêu khiếp sợ không thôi, quay đầu nhìn Dư Lộ.

Đáy lòng Dư Lộ càng lạnh hơn, nhưng giả vờ như không nhìn ra, nhào vào lòng Trần Chiêu nói: “A Chiêu, huynh tốt quá, huynh đối xử với ta quá tốt. Ta không biết đời này còn có thể gặp được một nam nhân nào khác tốt hơn huynh không nữa.”

A Chiêu, nam nhân tốt.

Vì lời nói của Dư Lộ, lòng Trần Chiêu bỗng dưng xôn xao.

Lúc này xe ngựa lại dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa xe, đây là phu xe nhắc nhở đã đến.

Trần Chiêu rốt cuộc có thể thoát ra khỏi chuyện mà hắn chưa thể đối mặt, kéo Dư Lộ ra ngoài, “Đến rồi, nàng cứ ngồi đấy đã, ta ra ngoài xem xét lát, chờ ta đón nàng.”

Dư Lộ gật đầu, đôi mắt lộ đầy vẻ ỷ lại nhìn Trần Chiêu xuống xe ngựa.

Đã rời đi rồi, trong thời gian này, cô chỉ có thể dựa vào Trần Chiêu. Mặc kệ vì sao Trần Chiêu đồng ý mang cô ra ngoài, nhưng Dư Lộ có thể nhìn ra được, lòng Trần Chiêu cũng không phải quá ác độc, ít nhất, khi đối với cô vẫn có chút mềm lòng.

Cứ đi theo hắn đến lúc ra khỏi thành đã. Ra khỏi thành rồi làm gì thì cần suy nghĩ kĩ hơn.

Nhà của Trần Chiêu ở trong một hẻm nhỏ. Xe ngựa dừng ở đầu ngõ, Trần Chiêu xuống xe rồi đưa tay vào, Dư Lộ không chút do dự nắm lấy tay hắn, bước xuống xe ngựa.

Căn nhà này là tài sản riêng mà Trần Chiêu mua từ sớm. Nhà có ba gian phòng thượng hạng, một trái một phải mỗi bên là hai gian sương phòng, cùng với cái sân lớn.

Đồ đạc trong nhà cũng không nhiều. Phòng thượng hạng phía đông là phòng ngủ, Trần Chiêu đôi khi cũng đến ở, tối nay hắn an bài Dư Lộ ngủ ở đây. Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, một cái tủ gỗ để đựng quần áo, ở cửa có giá đặt chậu rửa mặt, ngoài ra cũng không có gì nữa.

Gian phòng ngủ như vậy, ngay cả phòng cho nha hoàn nhị đẳng như Anh Đào cũng không sánh bằng. Nhưng Dư Lộ không thèm để ý, vừa vào phòng là ngồi lên giường. Thật ra là, dọc đường đi bị hù dọa, lúc này chân cô đã mềm nhũn.

Trần Chiêu ra ngoài đốt lửa nấu nước, sau bưng ly nước tiến vào, “Trước uống chút nước cho ấm người, ta đi lấy lò than đã, lát nữa ngủ thì đặt trong phòng, có thể ấm hơn chút.”

Dư Lộ nhận nước nhưng không dám uống, chỉ ôm ở trong tay nói: “Ta chưa khát, cứ cầm cho ấm tay trước đã.” Cô không định nói muốn giúp gì, trước đã không nói thì giờ cũng không, mà nếu là nguyên chủ, cũng nhất định sẽ không làm mấy chuyện kia.

Trần Chiêu cũng không để ý, đi ra ngoài.

Lát sau hắn mang lò than vào, đặt ở một bên cửa, nhắc nhở Dư Lộ: “Tối nay chớ đóng kín cửa, nhớ hé ra một ít, nếu không dễ xảy ra nguy hiểm đấy.” Đứng thẳng lên nhìn Dư Lộ, lại nói: “Ta sẽ khóa cửa đại môn từ bên ngoài lại, sáng mai ta lại đến. Tối nay nếu có người gõ cửa hay có tiếng động gì thì nàng cũng đừng để ý.”

Dư Lộ cầm ly nước còn ấm đứng dậy đi tới, “Sẽ có người gõ cửa à? Lại có tiếng gì là sao?”

Trần Chiêu ngừng một lát, lắc đầu nói: “Ta chỉ nói vậy thôi, lỡ đâu có thì sao. Buổi tối mỗi mình nàng ở đây, ta có chút không yên lòng.”

Dư Lộ cười cười, nói: “Không sao đâu, tối nay ta ngủ sớm, không nghe tiếng gì được.” Cô đứng trước mặt Trần Chiêu, đưa ly nước cho hắn, săn sóc nói: “Huynh bận rộn nãy giờ chắc cũng mệt mỏi rồi, uống nước đi.”

Bỗng nhiên Trần Chiêu thấy có chút nôn nao, nhận ly nước uống.

Dư Lộ vội vàng kéo tay hắn làm nũng nói: “Đừng uống hết, nhớ để lại cho ta một ít.”

Trần Chiêu bật cười, nói: “Ta nấu rất nhiều, trong nồi vẫn còn. Nếu nàng muốn uống, để ta đi lấy cho.”

Dư Lộ lắc đầu, đoạt ly nước uống.

Cô cũng khát, nhưng cũng sợ. Có thể cẩn thận liền cẩn thận. Dù sao ở nơi xa lạ này, trừ mình ra cũng không tin vào ai được.

Uống nước xong, Dư Lộ đưa ly nước lại cho Trần Chiêu, cười nói: “Ta muốn uống cùng một ly với huynh!”

Vẻ mặt vừa đáng yêu vừa kiêu ngạo, Trần Chiêu không nhịn được đưa tay sờ má cô, “Được rồi, đủ chưa, không đủ thì ta lại đi lấy.”

“Đủ rồi!” Dư Lộ nói: “Ta mệt quá, muốn nghỉ ngơi, huynh đi nhanh đi, đi sớm về sớm.”

Trần Chiêu gật đầu, nhìn Dư Lộ thật sâu một cái, nói: “Ta đi.”

Nghe tiếng khóa cửa truyền tới từ bên ngoài, Dư Lộ xoa xoa cái bụng trống không. Cũng may cô mang theo đồ ăn, nãy cũng uống ít nước, hẳn cũng không đói quá, nhưng mà…nồi nước kia, có thể uống sao?

Dư Lộ khóa trái cửa lại, lấy hai gói đồ ăn ra, để nguyên quần áo nằm lên giường.

Trong Thành Vương phủ, Vương phi Lâm Thục mặc giá y đỏ thẫm đã ngồi ở tân phòng, khăn voan đỏ cũng đã gỡ xuống. Mà một khắc trước, phu quân Thành Vương Tiêu Duệ của nàng, cười uống rượu giao bôi với nàng.

Nụ cười trên mặt hắn không giống giả bộ, Lâm Thục nhìn ra được, hắn vui vẻ thật. Mặc kệ hắn có thích Vương phi của mình không, nhưng ít nhất là với việc cưới Vương phi, hắn có vui vẻ. Như vậy…cũng đủ rồi đi? Ngay cả nam nhân mà nàng cho là tốt nhất trên đời, phụ thân của nàng cũng không đáng tin, thì làm gì còn nam nhân nào đáng tin được nữa?

Lâm Thục nghĩ, khóe miệng cong lên.

Tựa như lời Nhị thẩm, thân phận như các nàng, gả cho một nam nhân có thân phận cao hơn, mà còn muốn tình tình yêu yêu, vậy quá ngây thơ rồi.

Minh Hà nhận bàn tiệc mà hạ nhân trong Vương phủ đưa tới, đợi hạ nhân đi xuống liền vui vẻ nói: “Cô nương, đây là Vương gia phân phó, sợ cô nương đói bụng nên mới đặc biệt chuẩn bị cho ngài một bàn tiệc đó.”

Lâm Thục vừa nhìn liền biết rõ đây là bàn tiệc chuẩn bị cho khách. Cả ngày nay nàng chưa ăn gì, lúc này sao nuốt trôi được mấy món thịt cá này. Cũng chỉ có nha đầu Minh Hà này coi là vinh sủng mà thôi.

Nàng thản nhiên “Ừ” một tiếng, nói: “Qua thay y phục cho ta, mặc bộ giá y này không thoải mái chút nào.”

Minh Hà vội vàng đi đến giường đỡ Lâm Thục ra sau bình phong.

Đổi xiêm y xong, Lâm Thục gọi Minh Hà mang bàn tiệc xuống, thưởng cho nha hoàn bà tử hồi môn của nàng ăn.

Minh Hà quan tâm nói: “Cô nương, hôm nay ngài không ăn gì cả, hay là ăn một ít đi?! Nếu không để nô tỳ đi nói với phòng bếp đi làm món miến gà ngài thích ăn mang tới?”

Cũng đúng, trời lạnh như vậy, lại cả ngày không ăn gì, còn gì vui hơn khi được ăn bát miến nóng hầm hập chứ.

Nếu Tiêu Duệ thật sự để ý nàng, không có khả năng không nghĩ tới điểm này.

Không chỉ có hắn không để ý, cả người trong Vương phủ, cũng không ai để ý nàng.

Lâm Thục cười nhạt lắc đầu, nói: “Ta không đói, mang xuống đi. Được rồi, ngươi đi xem Minh Nguyệt, nếu nàng ấy không có chuyện gì làm thì gọi đến hầu hạ ta.”
Bình Luận (0)
Comment