Sau khi ngủ trưa dậy, Dư Lộ bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Không có TV, không có điện thoại, không có truyện đọc, ngay cả chị dâu thích
nói chuyện trời đất cùng mình cũng không có, nhân sinh đúng là tịch mịch như tuyết vậy.
Thạch Lưu không dám lại gần Dư Lộ. Hương Lê một
bên thêu thùa một bên nhìn Dư Lộ, thấy vẻ mặt sinh không thể luyến của
cô, đánh bạo hỏi: “Chủ tử làm sao vậy? Hay là có chuyện gì?”
Dư
Lộ muốn mấy người Hương Lê đừng coi cô là chủ, cũng không muốn khiến chủ tớ phân biệt rõ ràng, thấy nàng ấy hỏi cũng nói thẳng: “Không sao. Chỉ
là thấy không có sức gì cả.” Để phòng ngừa các nàng nghe không hiểu, lúc bình thường, Dư Lộ cũng không dùng nhiều từ ngữ hiện đại lắm.
Hương Lê đề nghị: “Tháng mười là sinh nhật của Vương gia, hay chủ tử làm cho Vương gia mấy cái xiêm y đi?”
Dư Lộ lắc đầu: “Còn sớm, không vội.” Cô không biết thêu thùa, hơn nữa cô cũng không muốn biểu hiện quá mức.
Hương Lê nhân tiện nói: “Nếu không thì, nô tỳ đi mời Tạ di nương và Đào di
nương qua đây chuyện trò với ngài? Lúc trước các nàng muốn gặp nhưng bị
ngài từ chối, giờ không gặp cũng không tốt.”
Hương Lê này đúng là thích nhọc lòng, cũng may bây giờ biết trưng cầu ý của cô.
Dư Lộ không khách khí cự tuyệt: “Không muốn cùng các nàng có qua lại.”
Hương Lê buồn bực, hỏi: “Vì sao?”
Đều là thiếp thất của Vương gia, muốn không qua lại cũng quá khó khăn. Giờ
Vương phi còn chưa vào cửa thì vẫn tốt, chỉ cần qua lại với hai người
đó, chờ sau này có Vương phi trắc phi thì lập tức biến thành bốn người,
về sau còn không biết bao nhiêu người nữa đâu.
Dư Lộ biết ý đồ
của hai vị di nương. Thật ra…tuy cô chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi,
nhưng nhiều chuyện cần biết thì vẫn biết. Không nói cái khác, chỉ cần
dạy cho hai nàng cách tạo áo ngực, chờ Tiêu Duệ đến phòng các nàng còn
không bị mê hoặc sao.
Chỉ là, cô không muốn có nhược điểm là
thích kết giao, cũng không chắc tin tức Hương Lê lén truyền sẽ không bị
tiết lộ, nên chỉ có thể làm ít chuyện thôi.
Về phần tại sao không cùng hai người qua lại, Dư Lộ nói: “Các nàng tâm hoài bất quỹ. Nếu ta
kết giao với các nàng, về sau Vương phi trắc phi vào cửa, chỉ sợ người
thứ nhất bị gây sự sẽ là ta.”
Nghe xong lời này Hương Lê cũng hiểu, lại cân nhắc một lát, không thể không thừa nhận Dư Lộ biết nghĩ xa.
Tiểu thiếp luôn là không bằng chính thê. Dù Dư chủ tử có được sủng ái hơn
nữa cũng không nên đối đầu với Vương phi. Nếu không…lúc Vương gia không
có ở đây, chỉ cần Vương phi mở miệng thì cũng có người đến Tầm Phương
viện gây sự. Nếu không liên minh với hai người kia, vậy thì càng không
thể thả họ vào, khi Vương gia đến bị họ quyến rũ thì biết làm sao đây.
“Chủ tử tính đúng lắm.” Hương Lê đồng ý nói, thấy Dư Lộ tâm tình không tệ,
nhớ tới chuyện của Thạch Lưu, thận trọng hỏi: “Chủ tử, ngài, có phải có
gì bất mãn với Thạch Lưu không?”
“Không có.” Dư Lộ phủ nhận: “Sao lại hỏi vậy?”
Nếu có bất mãn thì cũng chỉ có chuyện sáng nay, nhưng đâu phải chỉ có mỗi Thạch Lưu thôi đâu.
Hương Lê cũng không biết nói sao, hơn nữa nàng cũng sợ, sợ vạn nhất Dư Lộ
không nghĩ đến chuyện đó, giờ nàng nhắc tới, khiến không cách nào cởi bỏ hiểu lầm cho Thạch Lưu.
Dư Lộ nhíu mày, hoài nghi có phải sáng
mình ngang ngược quá không, dọa nha đầu kia sợ, nên nhìn về phía nàng
ấy, tận lực dịu dàng nói: “Sao thế? Nói đi, làm như ta sẽ ăn ngươi vậy.”
Hương Lê cố gắng khiến mình nhìn tự nhiên hơn, nói: “Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nay không thấy ngài gọi Thạch Lưu hầu hạ lúc tắm. Trong lòng
nàng ấy lo lắng, nên nói với ta mấy câu.”
Ngại quá, tắm rửa là
chuyện riêng tư như vậy, sao có thể khiến ngoại nhân nhìn được, với cả
dáng người này bốc lửa như vậy, cô càng ngượng ngùng hơn. Mặt Dư Lộ hơi
hồng, suy nghĩ lát rồi nói: “Không sao đâu, do trước mới tới nên không
quen. Giờ hết rồi, một mình vẫn là tự tại hơn.”
Bây giờ Hương Lê
mới thật sự yên tâm. Dư chủ tử xuất thân không tốt, trong cung cũng là
cung nữ cấp thấp, tự làm mọi việc một mình cũng có thể hiểu được. Xem ra nàng lo lắng quá rồi.
Vừa lúc Anh Đào đi tới, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, Tạ di nương lại tới nữa, lúc này nói là có chuyện muốn nói với ngài.”
Còn chưa dứt sao?
Tuy cô đang buồn chán, nhưng mà cô tình nguyện nằm chết còn hơn là giao lưu với Tạ di nương.
Dư Lộ kêu Hương Lê ra ngoài: “Có việc thì nghe xem, không thì đuổi đi.”
Tạ di nương thấy Hương Lê đi ra, biết Dư Lộ không muốn gặp mình, cố ý kêu
đại nha hoàn đến nói. Nàng nhíu mày liếc Bạch Lộ, trong lòng không cao
hứng, nàng kêu thôi đi, nhưng Bạch Lộ cứ nói đi riêng, không phải vẫn bị chặn ở cửa thôi!
“Chủ tử chúng ta vẫn chưa ngủ trưa dậy, Tạ chủ
tử nếu có chuyện gì, có thể nói trước với nô tỳ, lát nữa nô tỳ truyền
lời lại cho chủ tử.” Năng lực ngoại giao của Hương Lê vẫn rất tốt.
Tạ di nương không vui, cũng không muốn mở miệng nói chuyện, liếc Bạch Lộ.
Bạch Lộ đưa cái hộp trong tay cho Hương Lê, nói: “Đây là nước ô mai do di
nương chúng ta tự làm, đã ướp lạnh rồi. Nghe nói Dư chủ tử đang giảm cân nên chủ tử mang qua cho nàng nếm thử, nếu được thì để nô tỳ lấy thêm.”
Hương Lê tiện tay nhận, cảm ơn Tạ di nương: “Khiến Tạ chủ tử nhọc lòng, nô tỳ thay chủ tử cảm ơn ngài. Nàng ấy đang cần thứ này đây.”
Tạ di nương cười cười có lệ, quay người bước đi thẳng.
Bạch Lộ cười làm lành nói vài câu, vội vã đuổi theo.
Hương Lê mang nước ô mai vào, cười nói chuyện này với Dư Lộ: “Không có chuyện gì, Tạ chủ tử mang nước ô mai qua đây, chẳng qua là mượn cớ, muốn lôi
kéo tình cảm với ngài mà thôi.”
Nước ô mai nha, trời nóng như
vậy, chua chua ngọt ngọt, lành lạnh sảng khoái. Thấy Hương Lê đặt hộp
lên bàn, Dư Lộ đi tới mở ra, đây không phải là hộp đựng phổ thông hay
hộp mấy tầng, mà là cái hộp sâu bụng, bên trong đặt cái hộp sứ trắng, từ ngoài nhìn đúng là nước ô mai, vẫn còn đang tỏa khí lạnh.
Dư Lộ thấy thèm, hỏi Hương Lê: “Cái này, ta có thể uống không?”
“Có thể chứ.” Hương Lê nói, lấy cái chén trắng tới: “Để ta lấy cho chủ tử.”
Dư Lộ cầm chén, thật lâu không dám uống vào, nếu có hạ độc, hay thuốc vô sinh gì đó, có thể trực tiếp uống sao?
Đang do dự, Tiêu Duệ sải bước tiến vào.
“Uống gì vậy?” Hắn vừa đứng cạnh tòa đá, vừa lấy tay quạt hỏi Dư Lộ.
Dư Lộ cầm chén sứ, nói: “Nước ô mai Tạ di nương mới đưa. Ngươi uống không?”
Tạ di nương đưa tới? Sao trùng hợp vậy, hôm nay Cửu đệ nhắc tới nàng ta, giờ ở Tầm Phương viện cũng thấy nhắc.
Tiêu Duệ đi tới, nhận lấy chén nước.
Dư Lộ cẩn thận nhìn chằm chằm hắn, muốn uống thật nha, vạn nhất có độc,
vạn nhất có cái gì không thể uống…Tiêu Duệ xảy ra chuyện ở chỗ cô, cho
dù do Tạ di nương đưa tới, nhưng cô cũng không thoát được đi?
Cô nhìn Hương Lê, thấy Hương Lê đã cúi đầu, không có ý muốn khuyên can.
Dư Lộ quay đầu lại, Tiêu Duệ đã uống hết rồi. Hắn mới từ ngoài vào, cả
người đều nóng khó chịu, giờ có chén nước ô mai vô bụng, toàn thân từ
trong ra ngoài đều thoải mái.
“Nhìn cái gì?” Thấy Dư Lộ nhìn, hắn đặt cái chén lên bàn, tỏ ý cho Hương Lê rót thêm, rồi nắm lấy tay Dư Lộ.
Tay hai người đều mới bưng chén, đều mát mẻ, cầm như vậy cũng không thấy
nóng. Ngược lại thấy tay Dư Lộ non mịn, hắn vuốt nhẹ hai cái, có chút
không nỡ thả.
Dư Lộ còn chưa hồi phục tinh thần, vô ý thức lắc đầu phủ nhận: “Không nhìn gì hết.”
Tiêu Duệ dừng tay lại, cúi đầu nhìn cô. Rốt cuộc Dư Lộ hậu tri hậu giác*
nhận ra, lấy tay bịt miệng, nguy rồi, quên mất hắn không cho phép nói
chuyện.
*Hậu tri hậu giác – 后知后觉: kiểu phản ứng chậm trước một sự việc nào đó, khi việc đó đã qua rồi mới hiểu rõ.
Nói nàng không sợ, nhưng bộ dạng là hoang mang lo sợ, hai mắt trợn tròn,
tay che miệng, vì dùng sức lớn nên bóp đến nỗi mặt biến hình. Nhưng nói
nàng sợ, không phải lúc này hẳn là cần quỳ xuống cầu xin tha thứ sao?
Tiêu Duệ bình tĩnh nhìn Dư Lộ, Hương Lê đưa đến chén thứ hai. Hắn tạm thời buông tha cô, lấy qua uống.
Uống xong nước ô mai, hắn lại nhớ đến người làm nước, phân phó Hương Lê:
“Ngươi ra ngoài nói với Thôi Tiến Trung mở khố phòng, lấy cái vòng bạch
ngọc thưởng cho Tạ di nương.”
“Vâng.” Hương Lê vội vàng đáp ứng.
Vòng bạch ngọc, Tạ di nương làm một chén nước liền được vòng bạch ngọc. Dư
Lộ cũng muốn làm gì đó cho Tiêu Duệ giải trí, để hắn thưởng cho ít đồ.
Ở cổ đại nữ nhân ít khi xuất đầu lộ diện. Sau này khi cô rời khỏi Vương
phủ cũng nên có ít bạc bàng thân. Nhưng là, sợ cô làm xong, cái người tự luyến như Tiêu Duệ lại hiểu lầm.
Dư Lộ rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, thả tay xuống, mặt có vài phần tiếc nuối.
Tiêu Duệ nhìn thấy, gọi lại Hương Lê: “Từ đã, còn có hộp trân châu tím lần
trước phía Nam tiến cống, kêu hắn đưa ngươi, cho chủ tử các ngươi chơi.”
Một hộp trân châu tím!
Hương Lê thấy Dư Lộ thật lâu cũng không cảm ơn, đành phải quỳ xuống, kích động nói: “Tạ Vương gia ban thưởng!”
Tiêu Duệ khoát khoát tay, kéo Dư Lộ phản ứng kịp đang chuẩn bị cúi người vào trong phòng.