Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 112

Chương 112

 

Đức Phi có thể chạy, và Phong Bảo cũng có thể chạy như vậy!

 

Vân Khương Mịch đang ngồi trên các bậc thang và nhìn ánh trăng ở chân trời xa xôi vươn tay về phía Phong Bảo.

 

“Con trai, tới đây! Đỡ mẫu thân dậy, mẫu thân hứa sẽ không đánh con!

 

“Mẫu thân muốn đánh conI” Phong Bảo cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.

 

“Chỗ mẫu thân có đồ ăn này” Kế trước không thành thì thực hiện kế sau.

 

Vân Khương Mịch nắm tay lại đưa ra, nói với thằng bé, “Hôm nay mẫu thân xuất cung, đã mua cho con kẹo đường con thích nhất.”

 

“Thật ạ?” Ánh mắt cảnh giác của Phong Bảo tan đi không ít.

 

“Sao mẫu thân có thể lừa con được chứ?” Vân Khương Mịch thu lại tay, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, với vẻ mặt hưởng thụ: “Thơm thật!” Phong Bảo nuốt nước bọt, chân nhỏ bước về phía trước từng tí một.

 

Cuối cùng, không chịu nổi sự quyến rũ của kẹo, cái nhỏ của thằng bé “lon ton” chạy lại, nắm lấy cánh tay nàng, vịn vào đó.

 

Nào biết vừa mới nắm được cái tay nàng thì đã bị bắt rồi!

 

“Nhóc con! Xem con chạy đi đâu!” Vân Khương Mịch kẹp thằng bé lại, đi vào nhà, “Tiểu quỷ!

 

Còn dám đấu với mẫu thân!”

 

“Mẫu thân ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đó, muốn đấu với mẫu thân! Con còn tép diu lắm!” Phong Bảo cuối cùng cũng hoàn hồn, thằng bé lại bị mẫu thân lừa sao!

 

“Nói dối! Mẫu thân là đồ nói dối!” Bánh bao nhỏ khóc không ra nước mắt Đúng lúc này sau lưng vang lên tiếng hét lớn: “Nàng đang làm gì thế hả Vân Khương Mịch! Bỏ Phong Bảo xuống!”

 

Xoay người nhìn thì chỉ thấy Mặc Phùng Dương nổi giận đùng đùng đi vào.

 

Tiến lại gần mà chẳng nói chẳng rằng mà giành lấy Phong Bảo, che chở trong lòng: “Phong Bảo nhỏ như vậy, sao nàng có thể nhãn tâm đánh nó chứ?” Thấy hắn trưng ra bộ dáng như muốn ăn thịt người đến nơi…

 

Đột nhiên Vân Khương Mịch vui hẳn.

 

“Ta nói Vương gia này, ta dạy dỗ nhỉ tử của ta, có liên quan gì đến ngươi nhỉ?” Nàng nhướng mày, cố ý khiêu khích hắn: “Đây là nhỉ tử của †a mà, đâu phải nhi tử của ngươi!” Bỗng dưng Mặc Phùng Dương á khẩu.

 

Nhưng thấy đôi mắt to vô tội của Phong Bảo trong lòng, hắn bắt đầu già mồm át lẽ phải: “Nhi tử của nàng thì sao? Sao có thể đánh một hài tử còn nhỏ như vậy?”

 

“Trước kia ai nói với ta, rằng hài tử ngoan đào tạo ra từ dưới gậy gộc?” Vân Khương Mịch ngoáy tai, tràn đầy hứng thú nhìn hắn: “Không phải Vương gia nói, ngươi bị phụ hoàng đánh từ nhỏ tới lớn, hài tử phải đánh mới tiến bộ được sao?” Mặc Phùng Dương: “… Nói tóm lại đêm nay bổn vương ở đây, nàng đừng hòng động đến Phong Bảo” Vân Khương Mịch bật cười.

 

Nàng giơ tay chỉ về phía dưới chân tường: “Vương gia đến mà xem đi”

 

“Suýt chút nữa thì tên tiểu tử thối này đã khoét cái chân tường kia thành một cái hầm! Còn tiếp tục đào nữa, tường sắp đổ đến nơi rồi đóI”

 

“Đây là địa bàn của bổn vương, dù nó đào đổ tường thì bổn vương cũng cam tâm tình nguyện”

 

“Ngươi nhìn cả người nó kìa, chơi đến nỗi bẩn thỉu khắp người! Giống như tiểu hành khất!”

 

“Bổn vương lệnh người tắm gội cho nó là được rồi” Vân Khương Mịch: “…” Cẩu nam nhân này cưng chiều nhi tử, thật mất hết tính người.

 

Vân Khương Mịch tỏ ý chịu thua, đành phải tự mình tắm gội cho Phong Bảo. Ba năm nay, nàng đều tự tay lo chuyện của nhi tử, chứ không nhờ đến người khác.

 

Nhưng hôm nay lại có nhiều hơn một người tắm gội cho Phong Bảo.

 

Chính là Mặc Phùng Dương.

 

Hắn không đi thì cũng không nói làm gì, còn đòi vào tắm rửa cho Phong Bảo.

 

Nhưng Phong Bảo lại rất vui.

Bình Luận (0)
Comment