Chương 157
Tối hôm qua nàng ta lăn qua lộn lại mãi không thể ngon giấc, chỉ sợ chuyện bốn năm trước bị khui ra.
Dù sao bây giờ Vân Khương Mịch không giống lúc trước, nàng đã từng trắng trợn uy hiếp nàng ta, nói nếu dám chơi xấu nàng, nàng sẽ nói ra mọi chuyện bốn năm trước.
Tân Nghiên Tuyết không dám mạo hiểm như vậy.
Nhất là bây giờ quan hệ giữa nàng ta và Mặc Vân Khinh đang rơi vào thế đóng băng, còn Mặc Phùng Dương thì không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một lần.
Vì thế, Tân Nghiên Tuyết miễn cưỡng cười, vẻ mặt có hơi mất mát: “Lệ Nga, là Minh vương phi đã nói gì về ta với muội sao?”
“Thời gian này, muội và Dương ca đều thay đổi rất nhiều, dường như đều rất lạnh nhạt với ta” Trong giọng điệu nàng ta có mấy phần thử…
Lúc trước Mặc Lệ Nga đã bị vẻ mặt vô tội này của Tân Nghiên Tuyết che mờ hai mắt.
Hiện giờ Mặc Lệ Nga đã sớm nhìn thấu, đằng sau gương mặt vô tội của Tân Nghiên Tuyết che giấu trái tim độc ác đến nhường nào. Cho nên khi nhìn vẻ tủi thân của nàng ta, Mặc Lệ Nga không có cảm giác gì.
Mặc Lệ Nga nhàn nhạt liếc nhìn Tân Nghiên Tuyết một cái: “Tam tẩu suy nghĩ nhiều rồi”
“Gần đây thân thể Bản công chúa không khoẻ, không muốn nói chuyện nhiều, với ai cũng đều như vậy cả” Lời giải thích này, miễn cưỡng làm Tân Nghiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Tân Nghiên Tuyết quá hiểu tính cách của Mặc Lệ Nga.
Nếu Mặc Lệ Nga thật sự biết việc năm đó… Bây giờ cũng sẽ không bình tính như nước nói chuyện với nàng ta, sơ là đã làm ầm ỹ hoàng cung gà chó không yên, quấy phá muốn xốc nóc nhà phủ Doanh Vương lên.
Nói vậy chân tướng bốn năm trước, ngay cả Vân Khương Mịch cũng không biết.
Nàng ta để nàng làm dê thế tội, thì cả đời này nàng phải làm dê thế tội!
Trong mắt Tân Nghiên Tuyết chợt lóe qua tia lạnh lẽo.
Rồi lại nhìn về phía Mặc Lệ Nga, nàng ta nở nụ cười yếu ớt: “Lệ Nga, muội vẫn chưa nói cho ta biết hôm qua muội đến phủ Minh vương làm gì đó?”
“Quan hệ giữa muội và Minh vương phi… Có khá hơn?” Nói rồi, không để Mặc Lệ Nga đáp lời, nàng ta đã tự nói rồi: “Thật ra Minh vương phi mới là chị dâu thật của muội mà”
“Lệ Nga, muội hẳn phải chung sống hoà bình với nàng ta mới phải” Nghe được lời này, thật ra Mặc Lệ Nga cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nàng ta liếc nhìn Tân Nghiên Tuyết: “Tam tẩu có ý gì vậy?”
“Không phải lúc trước chính tẩu nói với ta, Vân Khương Mịch hại ta, muốn ta nhớ kỹ thù này cả đời sao?” Trên mặt Tân Nghiên Tuyết phiếm chút xấu hổ.
Nhưng rồi nghĩ kỹ lại, Mặc Lệ Nga chính là một đứa không có đầu óc.
Nếu nàng ta không nói nàng ta xấu hổ, Mặc Lệ Nga nhất định sẽ không nhìn ra nàng ta đang xấu hổi Vì thế, nàng ta lại cười khế giải thích: “Lúc trước là lúc trước, lúc trước Dương ca cũng không thích nàng ta. Nhưng bây giờ xem ra, chẳng những Dương ca thích nàng ta, đến cả phụ hoàng cũng rất coi trọng nàng ta”
“Nếu muội tiếp tục nuôi hận với nàng ta, không phải sẽ làm mấy người Dương ca bị kẹp hai bên, rơi vào khó xử sao?” Nghe như là muốn giúp cả nhà bọn họ tốt lên vậy.
Trong lòng Mặc Lệ Nga lại cười lạnh.
Cái ả Tân Nghiên Tuyết này, thật cho rằng nàng ta không nghe ra được thâm ý trong đó sao?
Rõ ràng còn lợi hại hơn kế châm ngòi ly gián nữa!
Để nàng ta biết là Vân Khương Mịch khiến cho hoàng thất gà chó không yên, nếu nàng ta tiếp tục đối nghịch với nàng, sẽ khiến đám người Mặc Phùng Dương bị kẹp trong thế khó xử hai bên.
Lợi hại, quả nhiên rất lợi hại!