Chương 192
Nhưng so với giọng điệu lạnh nhạt lúc trước thì bây giờ đã chuyển biến tốt đẹp hơn không ít. Điều này khiến Tân Nghiên Tuyết cảm thấy yên tâm hơn.
Chỉ cần bọn họ tin thì tốt rồi!
Tân Nghiên Tuyết rời đi.
Nhìn vẻ mặt bát quái tò mò của Vân Khương Mịch, Mặc Phùng Dương nhàn nhạt lên tiếng: “Theo như Như Vân tìm hiểu, trong chuyện này có sự nhúng tay của tên cáo già Tân Nam Du, nhờ ông ta hỗ trợ nên mới lấy được lệnh bài”
“Ngươi phái người theo dõi Tân Nghiên Tuyết?” Vân Khương Mịch kinh ngạc nhướng mày: “Không phải ngươi tự xưng là chính nhân quân tử sao? Sao lại làm được chuyện như vậy?” Mặc Phùng Dương cứng họng, không nói được lời nào.
“Tân Nam Du? Sao ông ta lại lấy được lệnh bài từ tay Ngô phó tướng?”
“Chuốc rượu” Mặc Phùng Dương nhìn lệnh bài trong tay, cong môi nở một nụ cười trào phúng: “Xưa nay Tân Nam Du vốn đã là một †ên cáo già gian trá. Bây giờ lại chịu giúp đỡ Tân Nghiên Tuyết trộm lệnh bài…”
“Có thể thấy được hai cha con bọn họ đã thông đồng với nhau” Vân Khương Mịch cũng mau chóng hiểu rõ.
Nàng khẽ gật đầu: “Nếu chỉ có một mình Tân Nghiên Tuyết thì… Dù sao nàng ta cũng không có đầu óc. Nhưng bây giờ có thêm Tân Nam Du, chuyện này sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy”
“Tiếp theo ngươi định làm gì? Khối lệnh bài này nên giải quyết ra sao?”
“Tương kế tựu kế” Mặc Phùng Dương ngẩng đầu, ý cười bên môi càng tăng.
Trông dáng vẻ của hắn có vài phần phúc hắc.
Vân Khương Mịch cũng cười theo: “Nếu ta giúp ngươi lần này, ngươi định cảm tạ ta thế nào?” Nàng nhẹ nhàng cọ xát hai đầu ngón tay, ý bảo Mặc Phùng Dương mau chóng chuẩn bị bạc cho nàng.
Nào biết, lúc này Mặc Phùng Dương lại không đi theo lẽ thường.
Hắn trầm thấp cười: “À”
“Lúc trước ngươi chọc tức mẫu phi, khiến bà bị bệnh, bổn vương còn chưa tính sổ với ngươi. Còn vị kia của cung Khôn Ninh nữa, bổn vương kịp thời cứu ngươi, ngươi đã cảm tạ bổn vương chưa?” Vân Khương Mịch lập tức im lặng.
Nàng đang muốn tìm hắn đòi báo đáp!
Thế mà sau khi tính toán, trái lại nàng còn thiếu hắn?
Dựa vào cái gì!
“Nhưng mà ta đã giúp mẫu phi trút giận lên Thái Y Viện, vậy thì huề nhau” Nàng không tự tin nói.
Về phần nàng bị trượng hình ở cung Khôn Ninh, đúng là Mặc Phùng Dương tới cứu nàng: “Cho dù Hoàng Hậu muốn đánh ta, thì cũng không phải là vì ta đến Thái Y Viện trút giận cho mẫu phi sao. Chuyện này không thể trách ta được.” Vân Khương Mịch nhỏ giọng nói.
\ô sỉ” Mặc Phùng Dương liếc nàng: “Ý của ngươi là hai chúng ta hưề nhau?”
“Đúng vậy!” Vân Khương Mịch ngẩng đầu ưỡn ngực, nàng không biết hai chữ “Vô sỉ” viết như thế nào đấy!
“Ngươi dùng cháu trai của bà vú Trương giả thành Phong Bảo để lừa gạt mẫu phi…” Mặc Phùng Dương cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Nhưng những lời này chẳng khác gì một quả bom không hẹn giờ.
Sao hắn lại biết chuyện này?
Chắc chắn là do Như Ngọc cáo trạng!
Nha đầu thúi này!
Vân Khương Mịch giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: “Mặc Phùng Dương, ngươi lấy chuyện này uy hiếp ta?”
“Cũng không hẳn. Bổn vương có thể giữ bí mật giúp ngươi.