Chương 200
Đối với dược liệu… Tân Nghiên Tuyết và Triệu Hoàng hậu đều dốt đặc cán mai, sao có thể trả lời?
“Cho dù việc này là thật hay giả, nhưng bây giờ lệnh bài đang ở đây, trãm sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng. Một khi đã như vậy thì gọi tức phụ của lão Thất đến đây đối chất đi!” Vân Khương Mịch hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chà xát tay, nàng sớm đã chuẩn bị tốt mọi chuyện.
Phải khiến Tân Nghiên Tuyết và Triệu Hoàng hậu rơi vào tình thế không thể quay đầu!
“Tức phụ của lão Thất, ra đây đi” Ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của Triệu Hoàng hậu và Tân Nghiên Tuyết, Mặc Quốc Thiên quay đầu nhìn về phía sau bình phong.
Mẹ chồng nàng dâu hai người cũng lập tức quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Vân Khương Mịch ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra từ sau bình phong.
“Sao nàng ta lại ở đây?” Triệu Hoàng hậu chấn động!
Nếu từ đầu đến cuối Vân Khương Mịch vẫn luôn ở đây, vậy những lời lúc nãy bọn họ…Mới vừa nói đã bị nàng nghe hết rồi?
Bây giờ Vân Khương Mịch đi ra, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt!
Chỉ cần nhìn ý cười trên mặt nàng, Triệu Hoàng hậu liền biết tiểu tiện nhân này sẽ lại gây sự.
Trong lòng bà ta sinh ra dự cảm không may, theo bản năng nhìn sang Tân Nghiên Tuyết.
Quả nhiên, Tân Nghiên Tuyết vô cùng chột dạ.
Sắc mặt hai người đối lập, vừa nhìn sẽ thấy rõ ai cao ai thấp.
Triệu Hoàng hậu lập tức cảm thấy chán ghét Tân Nghiên Tuyết.
“Phụ hoàng, mẫu hậu” Vân Khương Mịch cung cung kính kính thỉnh an Mặc Quốc Thiên và Triệu Hoàng hậu. Sau đó thấy nước mắt trên mặt Tân Nghiên Tuyết chưa khô, nàng lấy ra một chiếc khăn gấm từ trong lồ ng ngực.
Vân Khương Mịch đang định làm gì?
Tân Nghiên Tuyết và Triệu Hoàng hậu nhìn chằm chăm nàng không chớp mắt.
Chỉ thấy Vân Khương Mịch cầm khăn gấm, bụm mặt nghẹn ngào: “Phụ hoàng, đều là do con dâu không tốt”
“Con dâu không biết, hôm qua mẫu hậu phân phó Doanh Vương phi tới là vì hỏi chuyện dược li cho mẫu hậu, đều tại con dâu không Nàng vẫn chưa nói thẳng ra là Triệu Hoàng hậu nói dối.
Lời này chẳng những “bảo toàn” thể diện cho Triệu Hoàng hậu, mà cũng trực tiếp nói với Mặc Quốc Thiên rằng, hôm qua Tân Nghiên Tuyết tới phủ Minh Vương vẫn chưa đề cập đến chuyện hỏi dược.
Không kịp thời báo Sắc mặt Mặc Quốc Thiên trầm xuống.
Tân Nghiên Tuyết nắm chặt ống tay áo, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Vân Khương Mịch đã lên kế hoạch từ trước, nàng ta không dám nói rằng nàng ta trộm lệnh bài Ngũ Quân Doanh là để chứng minh tình cảm của mình dành cho Mặc Phùng Dương.
Bởi vì bây giờ Tân Nghiên Tuyết là Doanh Vương phi!
Nàng ta đã gả cho Mặc Vân Khinh, nếu như trong lòng còn nhớ mãi không quên Mặc Phùng Dương…
Không phải là sáng ba chiều bốn sao?
Như thế sẽ càng phá hư tình cảm huynh đệ của hai người bọn họ.
Mặc Quốc Thiên tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy rat Cho nên lúc này đây, Tân Nghiên Tuyết chỉ có thể cắn răng nuốt nỗi oan ức này vào trong bụng.
Nếu nàng ta dám nói chuyện này là do Vân Khương Mịch sai khiến thì Vân Khương Mịch cũng dám nói chuyện nàng ta mang ý xấu với Mặc Phùng Dương. Kết quả cuối cùng, người có hại vẫn là Tân Nghiên Tuyết!
“Phụ hoàng” Vân Khương Mịch tiếp tục khóc sướt mướt: “Ai lại không biết Doanh Vương chưởng quản Ngũ Quân Doanh, Vương gia nhà con dâu lại chưởng quản Thần Cơ Doanh?”
“Vì Doanh Vương rời kinh nên Vương gia nhà con và Sở Vương mới tiếp nhận Ngũ Quân Doanh. Chuyện này vốn đã khiến huynh đệ bọn họ sinh ra hiềm khích. Hiện giờ lệnh bài này lại xuất hiện ở phủ Minh Vương…” Nàng nghẹn ngào một tiếng: “Không phải đây là đang muốn châm ngòi mối quan hệ giữa Vương gia và Doanh Vương sao?” Thái độ của Triệu Hoàng hậu với việc này vẫn là che che giấu giấu.