Chương 267
Nhưng mới đi được hai bước thì Mặc Phùng Dương lại bước đến gần nàng ta: “Lệ Nga, dừng lại!”
Thân thể Mặc Lệ Nga cứng đờ, vẻ mặt vô tội sờ mũi nhìn hắn: “Thất ca ca, thật sự ta chỉ đi ngang qua đây thôi “Muội nói xem, ta rất đáng ghét phải không?”
Câu hỏi này thật ra không thể nói rõ được.
“Không có! Huynh sao vậy?”
Nàng ta chớp mắt: “Ai dám nói ca ca của ta đáng ghét, ta đi cãi với người đó ngay đây!”
“Bỏ đi, hỏi muội cũng hỏi không ra sự thật”
Mặc Phùng Dương đi lướt qua nàng ta.
Mặc Lệ Nga lơ ngơ nhìn bà vú Trương nằm giả chết ngay góc tường, nàng ta rón rén xem thử căn phòng trống trơn kia…
Sau đó nàng ta vội vàng đuổi theo: “Ca ca, huynh đợi ta với!”
“Vừa nãy Như Minh vội vội vàng vàng đi làm gì vậy? Đi tìm †ẩu tẩu và Phong Bảo sao?”
“Ta nghe hắn ta bàn bạc với Như Vân cái gì mà đánh bao vây rồi điều tra, còn có đào sâu ba tấc đất nữa”
Ừ”
“Vân Khương Mịch dẫn Phong Bảo bỏ nhà ra đi rồi”
“Bỏ nhà ra đi?”
Mặc Lệ Nga giật nảy người, sau đó mới sửng sốt: “Tẩu tẩu quả thật to gan tày trời mà! Mạch não nàng ta đúng là kỳ quặc, lại còn dám bỏ nhà ra đi sao?”
Mặc Phùng Dương dừng bước: Có vương phi nhà ai động chút là bỏ nhà đi không trời?
Bao nhiêu người muốn làm Minh Vương phi còn không có cửa. Vậy mà nàng lại bỏ nhà ra đi?
Hơn nữa còn dẫn theo Phong Bảo, khó trách Thất ca ca lại tức giận đến vậy!
“Ca, huynh đối tốt với nàng ta thế mà…”
Sao Vân Khương Mịch lại nhẫn tâm ra đi chứ?
Mặc Lệ Nga kinh ngạc sau đó thở dài rồi vội vàng đuổi theo: “Thất ca ca, huynh không cần phải tìm nữa, ta biết tẩu †ẩu dẫn theo Phong Bảo trốn ở chỗ nào rồi!”
Mặc Phùng Dương cau mày: “Hả? Muội biết sao?”
“Huynh nghĩ đi, nàng ta và phủ Ưng Quốc Công đã quyết liệt từ lâu, trong kinh thành cũng coi như không thân không thích. Một nữ nhân dắt theo một đứa bé thì có thể đi đâu nữa chứ?”
Mặc Lệ Nga chỉ cho hắn từng bước.
“Quán trọ?”
Nếu nàng có nhiều tiền thì rất có thể sẽ bao toàn bộ quán trọ ấy chứt Mặc Phùng Dương cau mày: “Cũng có khả năng nàng sẽ Mặc Lệ Nga: “…”
Khó quá nhỉ.
Thất ca ca nhà mình xử lý việc triều chính thuận buồm xuôi gió, còn được phụ hoàng tán dương là “Thiên tài”. Nhưng trong chuyện tình cảm, hắn lại là một thanh đồng nát!
Đúng là không thể lay động được!
“Vậy chắc là nhà họ Cố Mặc Lệ Nga dậm chân: “Trừ nhà họ Cố ra, nàng ta còn có thể đi đâu được chứ?”
Thoạt đầu Mặc Phùng Dương vẫn không đồng ý.
Nhưng nghĩ lại…
Nếu giờ hắn xuất mã đi đón (Không phải) đi bắt người về, thì chắc chỉ có Cố Bắc Trung là bảo vệ nổi nàng!
Nghĩ vậy, hắn phát hiện rất có thể nàng sẽ đến nhà họ Cố.
Đúng như Mặc Lệ Nga và Mặc Phùng Dương suy đoán, Vân Khương Mịch và Phong Bảo thực sự đang ở nhà họ Cố.
Nhìn thấy hai mẹ con ăn uống nhồm nhoàm, vẻ mặt Cố Bắc Trung chợt đau lòng.
“Minh Vương đối xử thế nào với hai đứa vậy, đã nhịn đói mấy ngày rồi? Quả thật ăn như sói đói xuất lồ ng luôn ấy”
“Hắn không bỏ đói tụi con, chỉ là hôm qua con tức quá nên cũng không ăn được gì.”
Nàng vừa ăn vừa lờ mờ trả lời: “Con tức giận suốt cả đêm, trong bụng toàn là khí, đêm qua con cũng thải hết rồi”