Chương 430
Như Vân và Như Ngọc đang trốn ở hành lang xem náo nhiệt, thấy khung cảnh vừa rồi, hai người hoàn toàn mờ mịt: “Lúc nãy còn vung tay đánh nhau, sao mới trong nháy mắt mà chủ tử đã vui vẻ rồi?”
“Quả nhiên bây giờ tâm trạng của Vương gia đều liên quan đến Vương phi”
Như Ngọc cho ra kết luận.
Bỗng, giọng nói của Vân Khương Mịch truyền đến từ trong phòng: “Như Ngọc”
“Dạ, Vương phi.”
Như Ngọc vội vàng tiến vào: “Vương phi có gì dặn dò?”
Vân Khương Mịch đã chấn chỉnh lại tinh thần, thế nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều: “Ta nghe nói Vân Ngọc Linh cố ý vì Mặc Vân Khinh mà sinh đứa một đứa con trai, củng cố địa vị.”
Vân Ngọc Linh vì để được tiến vào phủ Doanh Vương đã hao hết tâm huyết.
Chẳng những nàng ta muốn chưa thành thân đã hoài hài tử cho Mặc Vân Khinh, mà còn muốn một lần trúng ngay bé trai…
Nếu nàng ta sinh một đứa con trai thì cho dù có danh chính ngôn thuận hay không, cũng coi như là hoàng trưởng tôn. Đương nhiên hết thảy những chuyện này đều phán đoán và chờ mong của bọn Vân Ngọc Linh.
“Ta đổi chủ ý…”
Phủ Doanh Vương.
Sau khi nhận được câu trả lời của Triệu Hoàng hậu, Vân Ngọc Linh vô cùng vui mừng. Ngay đêm đó nàng ta lập tức đến phủ Doanh Vương.
Trong đoạn thời gian bị cấm túc này, Mặc Vân Khinh đã dưỡng tốt thân mình.
Sau khi mây mưa, Vân Ngọc Linh dựa vào lồ ng ngực hắn ta, thổ khí như lan*: “Vương gia, Hoàng Hậu nương nương đã đồng ý chuyện thiếp sinh hài tử cho chàng. Đêm vẫn còn dài, một lần không đủ, chúng ta tiếp tục đi”
(* hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả dáng vẻ hô hấp của mỹ nhân động lòng người.) Mặc Vân Khinh thở hổn hển như trâu.
“Ngươi nghĩ bổn vương là trâu sao?”
Hắn ta mệt mỏi xua tay.
Tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, sức chiến đấu của hắn ta đã không được như trước nữa…
Vân Ngọc Linh này lại là một tiểu yêu tinh chuyên tra tấn người khác, mới một lần thôi mà eo hắn ta đã vô cùng đau nhức. Chỉ cảm thấy cơ thể hệt như đã đào rỗng, còn tiếp tục?
Muốn mạng già của hắn ta sao!
“Nhưng mà theo phương thuốc cổ truyền của vị đại phu kia, vì để chắc chắn phải làm vài lần mới được”
Vân Ngọc Linh mị nhãn như tơ: “Ta sợ một lần không hoài hài tử được…”
Mặc Vân Khinh thật sự sợ hãi, đẩy nàng ta ra rồi bước xuống giường: “Bổn vương đến cung phòng một chuyến”
Một chuyến đến cung phòng này hắn ta đi rất lâu.