Họ là mẹ góa con côi, người đến rõ ràng muốn lấy mạng họ.
Đồng tử Vân Khương Mịch co rút lại, Mặc Phùng Dương đưa tay bảo vệ nàng ở phía sau lưng.
Hắc y nhân nhìn vào trong qua giấy cửa sổ, nghe thấy tiếng thở đều đều của Vân Khương Mịch hắn nghĩ rằng nàng.
đã ngủ.
Hắn ta nhẹ nhàng mở cửa.
Lúc này Vân Khương Mịch ở trong bóng tối đã chạm được đến đầu giường, bảo vệ chặt chẽ Phong Bảo đang nằm trên giường.
Hắc y nhân vừa mở cửa, Mặc Phùng Dương nhanh chóng ra tay.
Trong nháy mắt hai người đã giao đấu.
Sợ đánh thức Phong Bảo, Mặc Phùng Dương nhảy ra ngoài, hắc y nhân cũng bị dẫn ra ngoài.
Mặc Phùng Dương tay không đánh lại hắc y nhân trong tay có binh khí.
Khi hắc y nhân phát hiện người đang giao đấu với mình là Mặc Phùng Dương, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc.
Mặt hắn ta che bằng một tấm vải đen nên không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng rất nhanh sẽ rơi vào tình thế bất lợi.
Nếu tiếp tục đánh chỉ sợ sẽ thu hút ám vệ của vương phủ.
Hắc y nhân không có ý định đánh nhau nên Xoay người bỏ chạy.
Mặc Phùng Dương sao có thể để hắn ta rời đi dễ dàng?
Mặc Phùng Dương vươn tay muốn nắm lấy cánh tay hắc y nhân, không ngờ hắc y nhân lắc người lao về phía trong phòng.
Trong tay Vân Khương Mịch và Phong Bảo không có vũ khí, ánh mắt Mặc Phùng Dương chợt loé, lập tức.
chặn hắn ta lại.
Con dao trong tay hắc y nhân mạnh mẽ chém vào bả vai Mặc Phùng Dương.
Máu lập tức ướt đẫm quần áo, cơ thể hắn nhanh chóng tê liệt, phịch một tiếng rơi xuống đất.
Giọng của Như Vân vang lên bên tai: “Vương gia” Nhân cơ hội này, hắc y nhân ném bom khói và trốn khỏi viện Ảnh Nguyệt trong tích tắc.
Như Vân ở lại chăm sóc Mặc Phùng Dương, Như Minh lập tức đuổi theo.
Trong phòng, Vân Khương Mịch ôm chặt Phong Bảo đang ngủ say, nghe tiếng nàng biết Mặc Phùng Dương sợ là đã bị thương.
Trong lòng nàng không ngừng đấu tranh, cuối cùng nàng đặt Phong Bảo xuống, đốt đèn đi ra ngoài.
Như Vân đã đỡ Mặc Phùng Dương vào trong, hắn đã hôn mê.
“Vương phi, phiền người rửa sạch vết thương cho vương gia, thuộc hạ đi mời thái y” “Được.” Vân Khương Mịch gật đầu, tiếp lấy Mặc Phùng Dương từ trong tay Như Vân.
Vết thương không nông, máu chảy nhiều, nhìn thấy cả xương, nếu hắc y nhân thêm chút lực sợ là đã chặt đứt cánh tay của Mặc Phùng Dương.
Hắn hôn mê không tỉnh là vì trên dao có kịch độc.
Mặc Phùng Dương trúng độc rồi!
Nếu là nữ tử bình thường nhìn thấy cảnh máu me này sẽ bị dọa sợ mà ngất đi những sắc mặt Vân Khương Mịch điềm tĩnh.
Trước khi xuyên không, nhà họ Vân nhiều thế hệ hành nghề y, là một gia đình y dược có tiếng.
Từ nhỏ Vân Khương Mịch đã lớn lên trong bệnh viện, cha mẹ nàng đều là tiến sĩ y khoa nổi tiếng trong thành phố.
Nàng đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng
ấy thêm lần nào nữa, không tuân thủ những quy tắc hành nghề y do tổ tiên đặt ra, sau khi tốt nghiệp liền đến Bảo tàng Quốc gia làm việc.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, cha mẹ điều trị cho bệnh nhân, nàng mắt thấy tai nghe, lại thêm người trong nhà chỉ dạy nên nàng cũng khá thông thạo y thuật.
Trước hết cần cầm máu, sau đó giải độc, bôi thuốc, băng bó.
Máu chảy dữ dội, nếu tiếp tục chảy, e rằng Mặc Phùng Dương sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Mấy năm qua, nàng cũng gặp qua mấy lần ám sát.
Mặc dù không biết bọn chúng có cùng nhóm với hắc y nhân tối nay hay không nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn một số loại thuốc.
Nàng dùng tấm vải quấn chặt cánh tay Mặc Phùng Dương.
Sau khi đã cầm được máu, nàng lấy nước lau sạch miệng vết thương.
Phải dùng ba bốn chậu nước mới rửa sạch được miệng vết thương, lúc này Như Vân cũng đã trở lại.
“Trong cung đã đóng cửa, hiện tại không tìm được thái y”
Như Vân nghĩ đến việc trực tiếp đến phủ thái ý nào đó trói người mang về đây xử lý vết thương cho vương gia.
Nhưng nếu làm như vậy, chuyện này ngày mai sẽ lan rộng khắp kinh thành, sẽ gây bất lợi đối với vương gia.
"Tiệm thuốc bên ngoài cũng đóng cửa, vương gia ngài ấy...!Như Vân vội vàng bước vào cửa đã nhìn thấy Vân Khương Mịch đang bôi thuốc cho Mặc Phùng Dương.
Hẳn sững sờ: “Vương phi, người đang làm gì?" “Bôi thuốc, dao có độc” Lời nói của Vân Khương Mịch ngắn gọn súc tích.
Nàng biết cái khó của Như Vân.
Hiện tại, mấy vị vương gia trong triều tranh giành vị trí thái tử đã lên đến đỉnh điểm.
Trong mắt người ngoài, Mặc Phùng Dương không có hứng thú với ngôi vị thái tử này, nhưng mối quan hệ với các vị vương gia khác cũng không được tốt.
Nếu chuyện tối nay ồn ào ra ngoài, không biết lại rước thêm phiền toái gì.
“Vương phi biết giải độc?”
Như Vân lo lắng nhìn nàng.
Nhìn thủ pháp bôi thuốc thành thục của nàng, Như Vân không khỏi nghi ngờ.
Nàng ta sẽ không nhận cơ hội hạ độc vương gia chứ?
Vương gia cấm túc nàng ta bốn năm, còn dùng trăm phương ngàn kế hành hạ, vương phi hận vương gia cũng là điều hợp lý.
Có khi nào tối nay sẽ nhân cơ hội xuống tay với vương gia? Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Như Vân, Vân Khương Mịch cười lạnh:
“Nếu đã không mời được thái ý, đại phu lúc này chỉ có thể tin tưởng ta.
Mặc dù ta hận hắn, nhưng hắn đã cứu mạng hai mẹ con ta, ân tình này ta sẽ đền đáp”
Vừa băng bó xong cho Mặc Phùng Dương, một giọng nói nhỏ nhẹ đáng yêu từ sau lưng truyền đến: “Nương”
Vân Khương Mịch quay đầu nhìn Phong Bảo mái tóc rối bù vừa ngồi dậy.
Cậu bé rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, vừa dụi mắt vừa ngái ngủ hỏi: “Nương sao nương không ngủ?”
“Phong Bảo con tỉnh rồi à?”.
Vân Khương Mịch vội vàng lau tay, quay lại giường ôm cậu bé vào lòng: “Ban đêm trời lạnh, con đừng để bị lạnh, vẫn còn sớm con mau ngủ đi.”
Như Vân chỉ cảm thấy quanh thân vương phi đang toát ra hào quang của tình mẫu tử.
Giọng nói của nàng ta với Phong Bảo rất nhẹ nhàng, so với bộ dạng lạnh lùng vừa rồi cứ như hai người vậy.
Nhìn thấy trong phòng còn có người, Phong Bảo chớp mắt hỏi: “Nương sao họ lại ở đây?”
Cậu bé nằm trong lòng Văn Khương Mịch, tò mò nhìn Như Vân, sau đó dừng lại trên người Mặc Phùng Dương.
Mặc Phùng Dương đang nằm trên bàn, khuôn mặt tái nhợt vì mất nhiều máu, lúc này vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Phong Bảo nhíu mày, khuôn mặt nhỏ tròn nhăn lại: “Nương, ca ca này sao lại ở đây? Có phải bị thương không?”
Nhìn cánh tay Mặc Phùng Dương đang được bằng bó, Phong Bảo lại ngồi dậy: “Ca ca làm sao vậy?”
Ca ca?
Nghe Phong Bảo gọi như vậy Vân Khương Mịch muốn phun một ngụm máu.
Thôi vậy, con trai thích thì cứ gọi.
Dù sao thì nàng cũng hơn Mặc Phùng Dương một thế hệ.
Vân Khương Mịch thu lại những tính toán trong lòng, nàng cười ranh mãnh: “Ca ca con bị thương rồi, nương vừa băng bó cho ca ca.
Phong Bảo yên tâm ca ca không sao đâu.”
Như Vân: “..”
Sao hắn lại cảm thấy nụ cười trên mặt vương phi thật kỳ quái? Ánh mắt khi nhìn vương gia nhà hắn cũng có vẻ tính toán.
Chẳng lẽ vương phi vẫn chưa cải tà quy chính, lại có chủ ý với vương gia? Hắn vội vàng mang Mặc Phùng Dương rời khỏi viện Ảnh Nguyệt.
Khi Mặc Phùng Dương tỉnh lại, đã là buổi tối ngày hôm sau.
Từ miệng Như Vẫn biết được tôi qua Vân Khương Mịch đã giúp hắn giải độc.
Trong mắt Mặc Phùng Dương lóe lên một tia âm u: “Bổn vương chưa từng nghe nói nàng biết y thuật?”
Biết nấu ăn, biết giải độc, còn dám động tay với hắn.
Hai ngày nay nữ nhân này khiến hắn chấn động quá nhiều rồi.
Giống như biến thành một người khác!
Mặc Phùng Dương vẻ mặt nghi ngờ, tự lẩm bẩm một mình: “Nàng thực sự là Vân Khương Mịch?”.