Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 53

Chương 53

Sau đó nàng mới có thể từ từ cải thiện một chút mối quan hệ chồng nàng dâu với Đức phi.

Cả ngày bị Đức phi săm soi nhìn chằm chằm như hổ đói, Vân Khương Mịch chỉ cảm thấy không tự do.

“Chưa” Vẻ mặt của Mặc Phùng Dương không thay đổi, giọng nói lạnh lùng: “Nếu như ngươi muốn thúc giục thì tự mình đi tìm.

Bổn vương Thần Cơ Doanh rất bận, không có lòng dạ thảnh thơi tìm tiểu cung nữ bé nhỏ không đáng kể” Bé nhỏ không đáng kể?

Vân Khương Mịch cau mày: “Chuyện liên quan tới sự trong sạch của ta, làm sao là bẻ nhỏ không đáng kể được?” Tên cẩu nam nhân này, rõ ràng là chưa từng đặt chuyện của nàng vào trong lòng!

Mỉa may thay nàng đã cho hắn nhiều bạc như vậy, lãng phí rồi!

Dùng bánh bao đánh chó, cũng có thể khiến chó vẫy đuôi sao?

Người đàn ông này, rõ ràng là không có lương tâm!

Nàng nhe răng trợn mắt lườm hắn: “Mấy ngày nữa là chính là sinh nhật của mẫu phi, nếu như ở trước dịp này ngươi không tìm được tiểu cung nữ đó, giao hẹn của chúng ta chính thức dừng lại!” Thứ nàng có là tiền, còn sợ không tìm được người để hợp tác sao?

Vân Khương Mịch có dự cảm, bữa tiệc sinh nhật lần này của Đức phi, sợ lại là một trận “mưa máu gió tanh”…

Sinh nhật của Đức phi vào đầu tháng Chạp.

Sau vào đông, mấy trận tuyết đã nhẹ nhàng rơi lả tả. Buổi tối hôm qua lại có một trận tuyết rơi xuống, toàn bộ kinh thành mặc một chiếc áo bạc, tuyết trắng đây mặt đất.

Buổi tối ngày 29 tháng 11, Vân Khương Mịch giãm lên tuyết đọng, bước vào viện Thanh Trúc.

Mặc Phùng Dương đã sớm quen với sự tồn tại của Phong Bảo, hạ nhân của Vương phủ đã xem cậu bé như công tử nhỏ từ lâu.

Hai mẹ con khoác áo choàng, mới vừa vào viện Thanh Trúc nha hoàn liền tiến lên nhận lấy áo choàng.

Vân Khương Mịch nửa ngồi trước người Phong Bảo, nhẹ nhàng phủi bông tuyết trên đầu vai cậu bé xuống.

Gió lạnh thổi nhẹ, đèn lồ ng dưới mái hiên khẽ đung đưa, ánh sáng rải đầy đất.

Toàn thân nàng khoác ánh hoàng hôn, hơi thở dịu dàng bao phủ cả người. Mặc Phùng Dương buông sách lịch sử trong tay xuống… Vân Khương Mịch chỉ đưa cho hắn ba lạng trang tư liệu về Thần Cơ Doanh.

Hắn tự mình chỉnh sửa lại một chút liền có một xấp dày bản chép tay.

Bây giờ ôm vào trong ngực, quả thực giống như một quyển sách thật dày.

“Đi chơi đi” Thấy Như Minh đến gần, Vân Khương Mịch võ nhẹ một cái vào bả vai của Phong Bảo: “Trời tuyết đường trơn, bên ngoài trời tối, cẩn thận”

“Con biết rồi, nương” Phong Bảo ngoan ngoãn đồng ý.

Như Minh tiến đến dắt tay cậu bé, hai người đi ra ngoài chơi tuyết.

Trong phòng đốt một chậu lửa, than đang đốt trong chậu là than Ngân Sương, không có chút tro bụi khói lửa nào.

Nghe tiếng Phong Bảo vui vẻ chơi tuyết ở trong sân, trên trán Vân Khương Mịch bao phủ một tầng lo lắng nhàn nhạt, đang muốn mở miệng lại nghe thấy Mặc Phùng Dương nói: “Đứng đó làm cái gì? Cản ánh sáng của bổn vương”

“Ta ở cửa, tại sao lại cản ánh sáng của ngươi?” Lúc này Vân Khương Mịch mới đến gần, nhìn bên tay hắn còn có một ngọn đèn, không khỏi giễu cợt: “Ta không biết là Vương gia lại bị mù mắt đấy?”

“Đèn sáng như thế, tại sao lại không nhìn thấy?”

“Ngươi đến cãi nhau với bổn vương sao?” Mặc Phùng Dương không nâng mí mắt nhưng giọng nói mang theo vài phần hơi lạnh.

Vân Khương Mịch không trả lời, nghe thấy tiếng cười hì hì của Phong Bảo ở bên ngoài, lại nhịn không được mà bước vài bước ra cửa.

Nuôi con mới biết lòng cha mẹ.

Người làm mẹ mới có thể hiểu được loại tâm tình này.

Con trai chính là tất cả của nàng.

Bình Luận (0)
Comment