Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 132

"Còn dám có lần sau, chỉ lần này thôi, lần sau không thể như vậy nữa, bằng không… " Nhược Vi uy hiếp nhìn người nào đó, phải biết mấy ngày nay Nhược Vi đều chờ đợi tin tức của Quái lão đầu, không biết lúc nào thì hắn tới đây, bản thân cũng đã chuẩn bị cẩn thận, không nghĩ tới hắn lại tới đây một mình.

"Được, lần sau không như vậy nữa. Hôm nay nhất định phải làm mấy món nhắm rượu mà ta cùng tiểu tử thúi này thích, rất lâu ta không cùng tiểu tử thúi uống rượu tán gẫu rồi."

"Được rồi, đã biết, mau đi rửa mặt đi, nghỉ ngơi thật tốt. Đào Đào cùng Thụy ca còn chưa biết ngươi đã đến đâu, đến lúc đó thế nào hai đứa cũng quấn lấy nói chuyện với ngươi."

Quái lão đầu lại hấp ta hấp tấp đi đến phòng khách rửa mặt, Thu Phân cùng Đông Chí đi theo để dọn dẹp phòng.

"Hiện tại thì tốt rồi, mọi người tụ tập lại một chỗ, lão nhân gia vừa tới liền muốn cùng chàng uống rượu, đối với chàng tốt hết chỗ nói."

"Đúng vậy a, thế nào, Nhược Vi có phải là ghen hay không, không có việc gì, trong lòng ta Nhược Vi là quan trọng nhất." Hiên Viên Hạo cúi đầu, nhẹ giọng nói ở bên tai Nhược Vi.

Nhược Vi trở tay cho Hiên Viên Hạo một quyền, chỉ là dùng bao nhiêu lực cũng vô dụng, tựa như đang gãi ngứa, làm người nào đó rất hưởng thụ.

Lúc ăn cơm trưa, Thụy ca cùng Đào Đào cũng đã biết Quái lão đầu đến, hai huynh đệ chia ra ngồi ở hai bên của Quái lão đầu, quấn quýt Quái lão đầu hỏi cái này hỏi cái kia. Một hồi thì hỏi người trong nhà thế nào, một hồi lại hỏi trên đường thấy cái gì, có chuyện gì hay không, mà phần lớn vấn đề đều là Đào Đào hỏi.

Lúc ăn cơm, Nhược Vi không thích để người khác hầu hạ, vì vậy trải qua thời gian dài, người trong nhà cũng dưỡng thành thói quen tốt, chuyện có thể tự mình làm thì đều tự làm. Nhược Vi không cho phép hai đệ đệ có khả năng trở thành những tên công tử quần là áo lụa.

Vì vậy, ở Liễu gia, thời gian chủ tử ăn cơm thì người làm cũng có thể đi ăn cơm, không cần chờ chủ tử ăn xong mới ăn những thứ thức ăn đã sớm nguội lạnh kia. Hơn nữa, Liễu gia đối với người làm cũng rất hào phóng, đặc biệt là việc ăn mặc, có thể nói là tốt hơn một chút so với nhiều gia đình đại quan.

"Quái gia gia, người đã đến rồi thì cũng đừng về nữa." Đào Đào mong đợi nhìn Quái lão đầu.

"Ừ, chờ Thụy ca thi Hương xong thì mọi người cùng nhau trở về Liễu gia trang. Khi đó ở thôn trang cũng có rất nhiều trái cây để ăn, còn có thể xuống sông mò cua, đến lúc đó gia gia mang các ngươi xuống sông mò cá mò cua."

"Dạ, Quái gia gia ở đây thật tốt quá, như vậy sẽ có người dẫn ta đi chơi rồi." Đào Đào vui mừng nói

"Đào Đào, đệ quên chuyện tỷ tỷ mời tiên sinh đến dạy cho đệ sao?" Thụy ca bề ngoài nghiêm chỉnh nói.

"A, phải ha." Đào Đào cúi đầu, mình quả thật đã quên việc này.

"Bất quá tỷ tỷ chắc chắn sẽ không bắt đệ ngày ngày ở trong nhà, không phải tỷ tỷ đã nói sẽ dẫn chúng ta ra ngoài để biết thêm kiến thức sao." Thụy ca không nhanh không chậm nói.

"Đúng vậy a." Đào Đào lập tức lại vui mừng. Quái lão đầu coi như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai huynh đệ, mà uống rượu cùng Hiên Viên Hạo.

"Nha đầu, lão già ta đã rất lâu không được uống rượu ngon rồi, trong khoảng thời gian này chỉ có thể nhờ vào ngươi a." Quái lão đầu tuyệt không ngượng ngùng, mặt dày nói ra yêu cầu.

"Không phải lần trước ngươi đã cướp những thứ đó của ta rồi sao." Nhược Vi tức giận nhìn Quái lão đầu. Tuy chuyện không gian đến bây giờ cũng không có ai phát hiện, nhưng việc Nhược Vi luôn có thể lấy ra rất nhiều vật có giá trị liền khiến mọi người nghi ngờ thật lâu. Bất quá những người đã từng dùng qua những thứ này đều là người mà Nhược Vi có thể tin tưởng trăm phần trăm. Hơn nữa, họ cũng không thích hỏi, phần lớn là cứ có đồ sẽ dùng, không hơn…
Bình Luận (0)
Comment