Cuối cùng mọi người cũng ăn uống no nê, người làm dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, sau đó mọi người mới đi dạo quanh hồ. Nhược Vi nhìn cơn gió lay động nhánh cây, trong lòng không khỏi rối loạn. Không biết tại sao, Nhược Vi cảm thấy lo lắng, nàng cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.
"Nhược Vi, nàng làm sao vậy, không sao chứ?" Hiên Viên Hạo thấy vẻ mặt bất thường của Nhược Vi liền hỏi.
"À! Ta không sao, chàng không cần lo lắng."
"Nếu có chuyện gì thì không được gạt ta, nên nhớ là ta luôn ở bên nàng, biết không?” Hiên Viên Hạo dịu dàng nói.
"Ừ, ta biết." Nhược Vi nghe Hiên Viên Hạo nói mà trong lòng cảm thấy ấm áp. Mọi phiền muộn cũng biến mất trong nháy mắt. Có một người quan tâm mình như thế thật là hạnh phúc.
Quái lão đầu và Nhạc tiên sinh dẫn đầu đi quanh hồ, họ thấy hoa cỏ thực vật đặc biệt thì lại bắt đầu giảng giải một phen. Nhược Vi và Hiên Viên Hạo bước chậm sau lưng mọi người. Bốn chị em Xuân Phân chạy đi hái hoa.
Hôm nay không có người nào là không vui.
Ở đây, Nhược Vi có thể buông thả chính mình. Nàng cảm thấy cực kỳ thư thái, cảm giác này làm người ta luyến tiếc.
"Hạo ca ca, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó ai có thể ngờ đến ngày hôm nay chứ.” Nhược Vi nói.
"Đúng vậy, lần đầu tiên gặp nàng ở Túy Tiên lâu, nàng chỉ là một tiểu cô nương. Lúc đó ai mà nghĩ tới là chúng ta sẽ thành thân với nhau chứ Hiên Viên Hạo nói.
Khó có khi nào Nhược Vi không phản bác lại lời nói của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi thu được lòng hắn và cũng giao tâm mình cho hắn. Có một số việc chỉ là chuyện sớm hay muộn, mà đối với Hiên Viên Hạo, điều quan trọng nhất là Nhược Vi có thể ở mãi bên hắn.
"Khi đó ta mang theo hai đệ đệ, đến chuyện ăn no cũng không giải quyết được. Sau này được chàng coi trọng mới khá hơn, từng bước từng bước tiến tới như bây giờ. Lúc bắt đầu nếu không có chàng giúp đỡ thì mọi chuyện cũng không thuận lợi như vậy."
"Ai bảo lòng ta bị tiểu yêu tinh này cướp đi chứ!"
"Hạo ca ca, chàng thật là, lại bắt đầu nói nhảm rồi." Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi xấu hổ cũng không trêu chọc nữa.
"Hôm nay mọi người đều vui vẻ, ngay cả Nhạc tiên sinh cũng tươi cười hớn hở. Mặc dù ông ấy có chút cổ hủ nhưng lại là người phóng khoáng, Nhược Vi thật là biết nhìn người."
"Hạo ca ca, lời này chàng nói hơi quá, không phải ta chỉ là người bình thường thôi sao? " Nhược Vi trợn mắt nhìn Hiên Viên Hạo một cái.
Chỉ có ở trước mặt Hiên Viên Hạo Nhược Vi mới có thể là chính mình. Hắn nổi giận cũng được, vui vẻ cũng được. Tất cả đều là con người thật của hắn.
Ngược lại Nhược Vi lại có chút mất khống chế khi ở trước mặt Hiên Viên Hạo. Hắn rất vui mừng vì điều đó, vì người bình thường làm sao có thể thấy được bộ mặt này của nàng.