Nhược Vi cũng chỉ là đi mời mấy ly rượu cho có lệ, cũng không có ai dám nói gì. Thụy ca đi theo Nhược Vi mời rượu, nói lời cảm ơn rồi khiêm tốn nói sau này còn phải cố gắng nhiều.
Mọi người cười chúc mừng, hâm mộ có, ghen tỵ có, đủ mọi vẻ mặt. Nhược Vi thu hết vào trong mắt nhưng nàng vẫn bình tĩnh làm như không thấy.
Từ khi từ thành Thanh Châu về, Hiên Viên Hạo liền quay về kinh thành giải quyết công việc. Nhược Vi hy vọng mọi việc có thể giải quyết sớm, có như vậy nàng mới có thể sớm gặp mặt người yêu. Hiên Viên Hạo mới đi mấy ngày mà Nhược Vi đã cảm thấy trống trải. Ngày xưa Hiên Viên Hạo cũng thỉnh thoảng đi xa nhưng nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy buồn như lúc này.
Sau hai ngày, người nhà Liễu gia từ trên xuống dưới đều mệt mỏi. Cũng không còn cách nào khác, người đến ngày thứ hai còn đông hơn ngày thứ nhất, làm mấy người trong phòng bếp mệt phờ.
Ngày thứ hai người đến dự tiệc quá nhiều, có lẽ là do tiệc của Liễu gia quá lớn, thức ăn quá phong phú nên ai cũng chạy đến.
Nhược Vi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Mặc dù nàng không hề động tay vào nhưng cũng không thể không để ý tới. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến Thụy ca.
Buổi tiệc kết thúc rất vui vẻ, Nhược Vi hết sức hài lòng. Nàng cũng rộng rãi tăng thêm một tháng lương cho người làm, mọi người đều vui mừng không ngớt.
Mặc dù nói chuyện trong nhà phần lớn nàng đã giao cho Liễu Vượng. Nhưng cũng có một số việc nàng phải đích thân làm. Mọi người trong nhà đều không biết chuyện trong cốc luôn do nàng giải quyết, trừ Quái lão đầu ra.
Thụy ca và Đào Đào có biết một chút nhưng là do Nhược Vi muốn để cho hai người ấy biết.
Liễu gia ngày nay có thể nói là một đại phú hộ nhưng đó chỉ là mặt nổi. Để tự bảo vệ mình thì vẫn cần phải chuẩn bị một chút.
Bây giờ Thụy ca đã trúng cử, nếu sau này đệ ấy có đi làm quan ở đâu thì nàng cũng có thứ để chuẩn bị.
Nàng vừa nghĩ tới sau này phải đối mặt với nhiều thứ thì liền cảm thấy buồn bực. Nàng không thích giao thiệp với người khác, càng không thích người khác nịnh bợ mình.
Nhưng nàng tin tưởng mình có thể xử lý tốt, có đủ thực lực thì sẽ không còn phiền não.
Người nhà Nhạc tiên sinh cũng đã đến đây được một thời gian. Nhược Vi phát hiện mình cũng chưa chiếu cố tốt người nhà họ. Cũng may mấy người đó cũng không để ý gì, nếu là người khác thì đã giận nàng rồi.
Nhược Vi tính dẫn mọi người lên núi nướng thịt. Lâu rồi mọi người không có đi chơi, đến lúc đó mang theo ít rượu, trái cây và điểm tâm thêm chút gia vị, rồi kêu người làm rửa sạch mọi thứ đem nướng, đúng là tuyệt vời.
Cảnh đẹp và không khí trong lành ở trên núi nhất định sẽ làm người nhà Nhạc tiên sinh thích. Lúc trước đi một lần nàng có để ý thấy Nhạc tiên sinh rất thích, lần này coi như là hợp ý ông ấy rồi.
Trong khoảng thời gian Nhạc phu nhân và Tiểu Tinh ở lại Liễu gia trang, Nhược Vi quan sát thấy hai người này cũng không ghét bỏ nông thôn quê mùa.