Thời điểm Nhược Vi sanh con ra là buổi tối, khi đó Thụy ca cùng Đào Đào bị Hiên Viên Hạo kêu trở về ngủ. Còn Quái lão đầu thì một mực chờ đợi, cho đến khi biết Nhược Vi an toàn đem con sanh ra thì mới đi về nghỉ.
Cho nên Thụy ca cùng Đào Đào còn không biết Nhược Vi đã sanh được đứa bé. Bất quá Thụy ca cùng Đào Đào tin tưởng Nhược Vi có thể an toàn sanh con ra, bằng không mặc kệ như thế nào cũng đã báo tin cho hai huynh đệ bọn họ.
Lão thái thái cùng lão thái gia thấy hai đứa bé bị ôm đi bú sữa mẹ thì cũng về nghỉ ngơi. Lão nhân gia có thể chống đỡ thời gian dài như vậy để chờ ở đây cũng đã không dễ dàng, huống chi việc lão thái thái cùng lão thái gia chờ thời gian lâu như vậy nghĩa là đã rất coi trọng Nhược Vi.
Phu thê Hiên Viên Kiệt tiếc nuối vì không ôm được cháu trai, bây giờ cũng đã trở về viện của mình nghỉ ngơi. Tối nay hai vợ chồng nhất định không ngủ ngon rồi.
Hiên Viên Hạo ở phòng sanh cùng với Nhược Vi, kêu người mang giường đặt ở phòng sanh, buổi tối nằm ngủ ở đó.
Hôm sau, Hiên Viên Hạo tỉnh lại rất sớm, nhìn mấy mẹ con đang ngủ trên giường, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Rón rén mặc quần áo tử tế, đến trước giường nhìn chằm chằm hai đứa bé một lát, lại hôn mẹ của hai đứa bé, rồi mới đi ra khỏi phòng.
Nhược Vi bị hai tiểu bảo bối đánh thức, mà hai tiểu bảo bối là vì đói mà tỉnh. Nhược Vi mới vừa làm mẹ, nên khi mới bắt đầu còn không biết là chuyện gì xảy ra, chờ đứa bé khóc một hồi lâu thì nàng mới phản ứng được.
Cũng may Xuân Phân bên ngoài nghe được tiếng đứa bé khóc nên đi vào nhìn, nói cho Nhược Vi biết có thể là đứa bé đói bụng, lúc này Nhược Vi mới nghĩ tới chuyện này.
Vén áo lên, ôm đứa bé đến trước ngực, ngửi thấy mùi quen thuộc, như quen cửa quen nẻo, đem đầu nhỏ đẩy lên trước, âm thanh bú sữa rất vang… Nhược Vi dịu dàng nhìn hai đứa bé dễ thương, trong lòng ngọt ngào.
Sau khi thay phiên cho hai đứa bé ăn no, Nhược Vi mới có thời gian tỉ mỉ quan sát hai tiểu bảo bối của mình. Có thể có hai đứa bé là điều mà Nhược Vi không nghĩ tới, cái ý niệm này từng chợt lóe lên trong đầu, nhưng Nhược Vi không có để ở trong lòng, bởi ở Hiên Viên gia không có tình huống như thế, mà Liễu gia cũng chưa có nghe nói qua, cho nên Nhược Vi cũng không đặt nhiều tâm tư ở phương diện này.
Mặc dù không có dự liệu tới tình huống này, mặc dù việc hai tiểu bảo bối đến có chút đột ngột, nhưng lại mang cho mọi người rất nhiều kinh hỉ và sung sướng, từ nội tâm mọi người đều hoan nghênh việc ra đời của hai tiểu bảo bối.
Nhược Vi nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của tiểu bảo bối một cái, cảm giác trên tay đặc biệt thoải mái, trơn mượt, mềm mại, còn có mùi sữa thơm, khiến tình thương của mẹ trong lòng Nhược Vi trong nháy mắt bùng phát.
Nhược Vi cũng từ trong miệng Xuân Phân mà biết được bàn chân của tiểu ca ca có một nốt ruồi, còn bên hông của đệ đệ thì có một cái bớt. Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc, Nhược Vi cười dịu dàng, cả người tản ra hào quang của một người mẹ.
Thứ đầu tiên mà Hiên Viên Hạo nhìn thấy khi bước vào gian phòng chính là ánh mắt dịu dàng của Nhược Vi khi nhìn hai tiểu bảo bảo, quanh thân tỏa ra hơi thở hài hòa, làm cho người ta không nhịn được mà muốn thân cận.
Nhược Vi nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hiên Viên Hạo đang ngơ ngác đứng ở trước cửa phòng nhìn mình, trong mắt đầy tràn thâm tình. Gương mặt trắng sáng của Nhược Vi trong nháy mắt liền nhuộm đỏ, thẹn thùng vô cùng, trong lòng thầm mắng một tiếng đồ ngốc.
"Chàng đứng ngốc ở nơi đó làm gì?" Nhược Vi hờn dỗi nhìn Hiên Viên Hạo một cái. Xuân Phân cực kỳ thức thời mà lui ra ngoài, thấy tình cảm của hai vợ chồng chủ tử tốt như vậy, trong lòng cũng âm thầm cao hứng thay cho chủ tử.
"Không có, không có gì… Nhược Vi có đói bụng hay không?" Hiên Viên Hạo phục hồi tinh thần lại, quan tâm nhìn Nhược Vi một cái.
"Không nói thì không thấy gì, chàng vừa nói thì ta thật cảm thấy có chút đói bụng." Nhược Vi sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình nói.
"Ừ, nương đã cho người hầm dược thiện, nấu một con gà mái lớn, nói muốn cho nàng bồi bổ thân thể, Nhược Vi, vất vả cho nàng rồi." Hiên Viên Hạo đi nhanh đến trước giường Nhược Vi, lôi kéo tay Nhược Vi nói.
"Thật ngốc, đây là chuyện mà mỗi người nữ nhân sẽ phải trải qua, bất quá về sau chàng cũng không thể không thương ta, bằng không ta sẽ mang theo đứa bé rời nhà trốn đi." Nhược Vi giả vờ uy hiếp nói, cười dịu dàng.
Kể từ sau khi Nhược Vi mang thai, hơi thở trên người càng ngày càng nhu hòa, làm cho người ta không nhịn được muốn thân cận. Bây giờ đã là mẫu thân nên trên người ít nhiều cũng sẽ có chút biến hóa, trên người tản ra hào quang của một người mẹ, bất quá không phải tất cả nữ nhân đều như thế.
"Ừ, ta không đúng, nương tử của mình mà không đối tốt thì còn đối tốt với ai, nương tử ngàn vạn lần không thể bỏ lại vi phu rời nhà trốn đi a!" Hiên Viên Hạo cũng đùa giỡn cùng Nhược Vi nói, trong lòng âm thầm nghĩ đến ngày hôm qua Nhược Vi sanh con mất nhiều máu như vậy, sau này nhất định phải đối tốt với Nhược Vi gấp bội.
"Vậy về sau chàng phải đối với ta thật tốt, rõ chưa." Mặt Nhược Vi tràn đầy dịu dàng, làm Hiên Viên Hạo nhìn đến trong lòng rung động không thôi.
"Ừ, đã biết, nương tử, vi phu về sau nhất định đối tốt với nương tử gấp bội." Hiên Viên Hạo thành thật nhìn Nhược Vi nói.
Vẻ mặt thành thật của Hiên Viên Hạo làm Nhược Vi sợ hết hồn, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nhưng suy nghĩ một chút thì cũng hiểu ý nghĩ của Hiên Viên Hạo, nàng biết đây là cách đối phương đảm bảo về sau sẽ đối tốt với mình.
"Ta tin tưởng chàng." Nhược Vi trong lòng ngọt ngào, bây giờ trong nhà điều kiện tốt, phu gia cũng tốt, mặc dù là đại thế gia, nhưng không hề chèn ép mình, phu quân đối với mình tốt đến không còn gì để nói, hiện tại lại có hai đứa bé đáng yêu như vậy, hai người đệ đệ cũng vẫn ở bên cạnh, Nhược Vi thật cảm thấy được sống lại kiếp này thật đáng giá.
Xuân Phân từ phòng bếp bưng thức ăn tới, Hiên Viên Hạo ân cần đút cho Nhược Vi ăn, hai người ở trong phòng một hồi.
Không bao lâu sau, Thụy ca cùng Đào Đào từ trong nhà đi tới, có lẽ vừa nghe được tin tức thì vội vàng sang đây, mặc kệ như thế nào, biết hai người đệ đệ vội vã sang đây thăm mình, trong lòng Nhược Vi cảm thấy ấm áp, cũng đặc biệt vui mừng.
Vốn theo lý mà nói thì Thụy ca cùng Đào Đào không thể vào phòng sanh của Nhược Vi, mà đáng lẽ ngay cả Hiên Viên Hạo cũng không nên đi vào phòng sanh, nhưng nếu không cho Hiên Viên Hạo vào thì hắn nhất định sẽ không vui, bản thân Nhược Vi cũng không muốn như vậy.
Thụy ca cùng Đào Đào coi như là ngoại nam, hơn nữa nam tử không nên tiến vào phòng sanh, tuy ở quê hương, quy củ này không có nghiêm như vậy, nhưng ở tại gia đình giàu có, nếu là nam tử thì không được phép đi vào phòng sanh, dù là người trong nhà cũng không được vào, thật ra thì không cho vào là vì không muốn phòng sanh bị lây nhiễm những vật ô uế.
Khi Hiên Viên Hạo đi vào phòng sanh, lão thái thái cũng nói thầm mấy tiếng, nhưng mà vẫn không cưỡng lại được cháu trai, đành phải theo ý của Hiên Viên Hạo. Phu thê Hiên Viên Kiệt thì ngược lại, cũng không nói gì, bởi hai vợ chồng cũng là người từng trải, nên hiểu được tình cảm hai vợ chồng nhỏ này.
Về phần Thụy ca cùng Đào Đào, người ngoài vốn là không thể xen vào, chỉ cần hai vợ chồng Nhược Vi không ngại là được. Hiên Viên Hạo cũng dẫn đầu vào phòng sanh rồi, cũng không thể ngăn hai tiểu cửu tử vốn có tình cảm cực tốt với thê tử của mình mà không cho họ vào, vì vậy Thụy ca cùng Đào Đào đạt được ước muốn gặp được tỷ tỷ của mình cùng hai cháu nhỏ.
Lúc này, Thụy ca cùng Đào Đào nhìn chằm chằm hai đứa bé nằm ở đầu giường. Đào Đào thỉnh thoảng sờ sờ gương mặt của hai tiểu bảo bối, Thụy ca thì dịu dàng nhìn hai đứa cháu của mình, trong mắt tràn đầy nụ cười.
"Tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, một lần sinh cho đệ hai đứa cháu nhỏ." Đào Đào vui vẻ nhìn hai tiểu bảo bối nói, gương mặt vui mừng.
"Khụ." Nhược Vi nghe Đào Đào nói vậy thì sặc một cái, lúng túng liếc mắt nhìn Hiên Viên Hạo, lời này nàng thật đúng là không dám nhận, chẳng lẽ nàng có thể nói, đây không phải là tỷ tỷ lợi hại, mà là do tỷ phu đệ lợi hại.
"Tỷ, tỷ làm sao vậy, không có sao chứ?" Thụy ca thấy Nhược Vi ho một tiếng, lo lắng nhìn Nhược Vi. Nhược Vi nhìn Thụy ca cười cười: "Đừng lo lắng, không có việc gì."
"Đúng rồi, ngày hôm qua chắc tỷ hù sợ hai đệ rồi. Có phải hay không tối ngày hôm qua ngủ không ngon, nếu không thì để cho tỷ phu mang hai đệ đi nghỉ ngơi đi." Nhược Vi lo lắng nhìn Thụy ca và Đào Đào.
"Tỷ, hai chúng đệ không có việc gì. Ngày hôm qua quả thật có chút bị hù sợ, chỉ là tỷ phu so với bọn đệ thì nghiêm trọng hơn, tỷ kêu tỷ phu đi nghỉ ngơi đi! Đệ sẽ cùng đệ đệ ở nơi này bồi tỷ một lát." Thụy ca ngượng ngùng nói, nhưng nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi, Đào Đào cũng ở một bên gật đầu.
"Tiểu tử thúi, còn trêu ghẹo cả tỷ phu của đệ à." Nhược Vi buồn cười gõ gõ đầu Thụy ca.
"Hắc hắc, nào có." Thụy ca xin lỗi hướng Nhược Vi cười cười, cũng không có nói cái gì nữa, chỉ cùng Đào Đào nhìn chằm chằm hai tiểu bảo bối.
Nhược Vi nghe Thụy ca nói xong thì quay đầu lại nhìn Hiên Viên Hạo một chút. Quả nhiên như Thụy ca nói, sắc mặt có chút mệt mỏi, trong đôi mắt còn chứa tia máu.
"Ta không sao, đừng lo lắng." Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi lo lắng thì dịu dàng nói. Ngày hôm qua quả thật là bị Nhược Vi hù sợ, Nhược Vi vào phòng sanh nhiều canh giờ như vậy mới sanh được đứa bé ra, Hiên Viên Hạo bởi vì lo lắng cho nên tinh thần vẫn trong trạng thái cực kỳ khẩn trương, hiện tại thoạt nhìn thì tinh thần không tệ, nhưng sợ là cũng không chống đỡ được bao lâu.
"Ừ, đợi chút nữa chàng đi nghỉ ngơi đi, phải dưỡng tinh thần tốt thì mới có thể chăm sóc cho ta cùng con trai." Nhược Vi ôn nhu nói.
"Ừ, tất cả nghe theo nàng." Hiên Viên Hạo vui vẻ đồng ý nói. Thụy ca cùng Đào Đào ở một bên nhìn cũng thấy vui mừng, tình cảm của tỷ tỷ và tỷ phu tốt như vậy, hai huynh đệ dĩ nhiên là vui mừng.
"Tỷ, bé nào là ca ca, bé nào là đệ đệ a! Dáng dấp cùng một dạng, đệ không phân biệt được." Đào Đào vẻ mặt rối rắm nhìn Nhược Vi, Thụy ca cũng tò mò nhìn Nhược Vi.
"Thật ra thì tỷ cũng chưa nhận ra được, chỉ là cháu ngoại lớn của đệ ở bàn chân có một nốt ruồi, còn cháu ngoại nhỏ thì bên hông có một cái bớt, về sau trưởng thành sẽ phân biệt được thôi, thật ra thì dáng dấp giống nhau như đúc cũng rất thú vị." Nhược Vi vui vẻ nhìn hai tiểu bảo bối, trong lòng cũng vui mừng vô cùng.
"Vậy thì tốt, đệ chỉ sợ về sau, đệ lại không biết ai là ca ca, ai là đệ đệ!" Đào Đào vui mừng nói.
Thụy ca và Đào Đào cùng với Nhược Vi nói chuyện một hồi thì lại trêu chọc hai tiểu bảo bối vẫn còn đang ngủ say, thấy Nhược Vi dần dần lộ vẻ buồn ngủ thì mới trở về Liễu gia trang. Trước khi trở về còn nói một câu, nói là Quái lão đầu đi làm việc giúp mình, Quái lão đầu nói chuyện kia là do Nhược Vi tự mình giao phó.