Hiện tại mua cũng mua xong rồi, mặc dù nói những thứ này vẫn còn chưa đi được tới đâu, nhưng đã có thể thực hiện được bước thứ nhất trong kế hoạch rồi, Nhược Vi một thân một mình nằm ở trên ghế dựa nghĩ tới những chuyện này.
Nhiều thứ như vậy chỉ có một người mình cũng không làm được, Nhược Vi suy nghĩ muốn mua một vài người đã ký văn tự bán đứt về nhà, nếu như muốn đạt tới mục tiêu của mình sau này, không có trợ thủ là không thể thực hiện được. Con người vốn có tình cảm, chung đụng lâu cũng sẽ càng ăn ý một chút.
Võ công hiện tại của bản thân coi như cũng đã có một chút thành tựu rồi, bây giờ Nhược Vi đã có thể cùng một lúc đối phó với bốn tới năm người đàn ông bình thường, hiện tại vóc dáng dáng dấp của Đào Đào cùng Thụy ca đặc biệt tăng trưởng rất nhanh, từ lúc bắt đầu luyện võ tới nay, mỗi ngày lúc hai cậu bé ăn cơm khẩu vị cũng đặc biệt tốt. Mỗi lần Nhược Vi làm cơm cũng rất vừa vặn, tuyệt không sẽ còn dư lại.
Gần đây trong nhà cũng không có tiền thu vào, mua đất lại tốn không ít, nhìn tình hình chác phải nắm chặt cơ hội kiếm một ít tiền rồi.
Trở lại cái ngày mua đất đó ở trên nửa đường gặp được mẹ Hắc Tử cùng với một vị phụ nhân đang nói chuyện với nhau, Nhược Vi từ cuộc nói chuyện của các nàng với nhau nghe được mấu chốt buôn bán, còn nửa tháng nữa sẽ tới tết Trung Thu rồi. Đây quả thật giống như đang ngủ gật có người đưa gối đầu tới.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Nhược Vi khi đang nằm trên ghế dựa bằng trúc đã có chút không kiên nhẫn, hận không thể đem những chuyện này làm xong ngay lập tức.
Bây giờ trong nhà cũng còn không tới 1100 lượng bạc, ở trong thôn, với số bạc này cũng đủ cho cuộc sống cả đời mình trôi qua thật tốt rồi. Thế nhưng chút đó đối với Nhược Vi mà nói còn xa mới đủ.
Tiết Trung Thu bất luận là cổ kim hay hiện đại đều là một ngày lễ quan trọng, cũng thấy trong khoản thời gian này Đào Đào từ bên ngoài trở chuyện nói nhiều nhất chính là sự kiện này, điều này cũng chứng thực cho Nhược Vi biết khoảng cách với việc kiếm tiền để đạt được mục tiêu lại tiến thêm một bước rồi, dù sao ngày lễ này là mỗi năm đến có, năm nay coi như luyện tập tay nghề trước cũng được mà.
Suy nghĩ một chút về ngày lễ này thì lại thấy có rất nhiều cách có thể kiếm được tiền, thời điểm lễ mừng năm mới lại còn là một cơ hội lớn hơn nữa, ở cái triều đại không có gì giải trí này, Nhược Vi suy nghĩ một chút chỉ cần về sau mình có thực lực, thì có thể làm được rất nhiều chuyện, khắp nơi đều là co hội buôn bán.
Xế chiều hôm đó Hiên Viên Hạo tới nàng liền hỏi hắn xem trấn trên có cửa hàng nào tốt tốt một chút muốn bán lại hay không, hay hiện tại có có cửa hàng nào không dùng có thể mua lại hay không, ngộ nhỡ không mua được thì trước tiên mướn thôi cũng được, chuyện tết Trung Thu bán bánh Trung Thu nhất định phải làm.
Hiên Viên Hạo kể từ lúc từ Kinh Thành trở lại Liễu gia thôn chỉ cần có thời gian lại qua nhà Nhược Vi ăn cơm, Cố Khải từ lúc yêu thích thức ăn nhà Nhược Vi cũng thỉnh thoảng tới đây ăn chực, mỗi lần như vậy mặt Hiên Viên Hạo sẽ đen thui lại.
Nhược Vi nghĩ thầm mình có thể làm một ít điểm tâm, những thứ này cũng có thể từ từ làm, thời điểm Trung Thu nếu có thể mua được cửa hàng, chờ sau tiết Trung Thu đỡ bận rộn hơn sau đó sẽ lắp đặt thiết bị thật tốt, về sau sẽ đặc biệt bán các loại điểm tâm, đến lúc đó mình sẽ làm các loại bánh ngọt, nhất định có thể trở thành chiêu bài.
Sau bữa cơm trưa một mình Nhược Vi lại bắt đầu nghĩ tới vấn đề này, mãi cho đến khi Hiên Viên Hạo từ trên trấn trở lại vẫn còn đang suy nghĩ.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở lá cây chiếu vào trên người Nhược Vi đang nằm ở dưới cây đại thụ hóng mát, một tầng ánh sáng màu vàng nhạt vây quanh Nhược Vi, lúc Hiên Viên Hạo từ trên trấn trở lại nhìn thấy chính là cảnh tượng toàn thân Nhược Vi được bao phủ tia sáng như thế này.
Cảm thấy Nhược Vi lúc này có một loại cảm giác không phải người phàm, Hiên Viên Hạo cảm giác lòng của mình giống như bị cái gì đó níu lấy, vô cùng khó chịu, rồi lại không đành lòng quấy nhiễu hình ảnh hài hòa kia.
Khi Thụy ca trở về thấy được đại ca ca đứng ở đằng xa thật sâu ngưng mắt nhìn tỷ tỷ của mình, mà tỷ tỷ thoạt nhìn đẹp quá. Tựa như người từ trong tranh bước ra vậy.
Cho đến khi Nhược Vi cảm thấy cổ có chút không thoải mái ngồi dậy, mới phát hiện hai người Thụy ca cùng Hiên Viên Hạo đang ngơ ngác ở phía xa nhìn mình, thấy tình cảnh như thế Nhược Vi cảm giác là lạ, rồi lại nói không ra được đây là loại cảm giác gì.
“Thụy ca, tại sao đã về cũng không gọi tỷ tỷ”. Nhược Vi nhìn dáng vẻ của Thụy ca ngơ ngác, buồn cười mở miệng hỏi Thụy ca.
Hiên Viên Hạo từ trong thanh âm của Nhược Vi mà phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình thế nhưng lại ngây ngốc đứng ở trong sân lâu như vậy, có chút ngượng ngùng cúi đầu, từ màu đỏ trên hai lỗ tai có thể nhìn ra được Hiên Viên Hạo bình thường lạnh lẽo hiện tại lại xấu hổ.