Sau khi Nhược Vi sắp xếp cho mấy người kia thì trời đã không còn sớm. Thụy ca, Đào Đào và Quái lão đầu cũng về đến nhà. Nhược Vi bận rộn nên còn chưa nấu cơm tối, nàng chạy nhanh vào nhà bếp…
Mấy người được mua về thấy chủ nhân là một người hiền lành thì thầm nghĩ sau này chỉ cần mình làm tốt thì sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nhược Vi nghĩ để hôm sau hãy hỏi chuyện của bọn họ. Nàng cũng tính toán muốn bắt đầu làm bánh Trung Thu.
Sáng hôm sau, Nhược Vi dậy sớm làm điểm tâm. Vì hôm qua nàng quá bận rộn nên không thể tập võ, buổi tối cũng không hề học bù nên Quái lão đầu đứng ở một bên bất mãn hừ hừ.
Mấy người kia dậy sớm còn hơn Nhược Vi. Lúc nàng rời giường thì mấy người đó đã dọn đẹp hậu viên sạch sẽ và vẫn còn đang tìm chuyện để làm. Nhược Vi thấy bọn họ chịu khó thì rất vui, điều này cũng chứng minh là cô đã không mua lầm người.
Mấy người đó thấy chủ nhân bước ra thì vội vàng lại chào hỏi.Nhược Vi không quen nhưng cũng không nói gì, nàng đang nghĩ nên an bài cho họ làm việc gì.
Nhược Vi nghĩ nên hiểu rõ sự tình của bọn họ rồi mới giao việc sau.
Nàng gọi mấy nữ nhân cùng vào bếp giúp một tay.
Ở nhiều mặt thì Nhược Vi và Hiên Viên Hạo thật đúng là người một nhà, hai người này đều không thích nói chuyện với người lạ, tính tình thì lại có chút lạnh lùng.
Ở phòng bếp, mấy nữ nhân thấy Nhược Vi không nói chuyện thì cũng không dám mở miệng, cho nên phòng bếp rất yên tĩnh.
Nhược Vi vừa nấu cơm vừa hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua. Tối qua Thụy ca, Đào Đào và Quái lão đầu lúc trở về thấy có rất nhiều người thì có chút giật mình.
Vì quá bận rộn nên nàng cũng không giải thích với bọn họ, nàng thấy bộ dạng ngạc nhiên của bọn họ có chút buồn cười.
Buổi tối Thụy ca và Đào Đào chạy tới phòng nàng nói không quen có nhiều người trong nhà, bộ dạng rất là đáng yêu.
Sau khi ăn điểm tâm, Nhược Vi tập họp mọi người ở ngoài sân, sau đó lấy một cái ghế ra ngồi xuống.
Thụy ca và Đào Đào cũng đứng sau lưng nàng tham gia náo nhiệt. Nàng nghĩ để hai đứa học hỏi một chút cũng tốt nên cho hai đứa ngồi ở một bên.
Nhược Vi lên tiếng: “Trước tiên các ngươi giới thiệu về bản thân, rồi nói mình muốn làm gì, trước kia đã từng làm việc gì, trong nhà có những ai, và tên tuổi của các ngươi…”
Sau đó nàng chỉ đôi phu thê và nói: “Bắt đầu từ các ngươi đi.”
Đôi phu thê đó liếc mắt nhìn nhau rồi người chồng bắt đầu nói trước.
“Tiểu nhân là Lưu Vượng, biết được mấy mặt chữ, trước kia từng làm nông, và sống ở Vọng Thành Lưu gia thôn”
“Tiểu phụ là Lý Lưu thị, đến từ một nơi với phu quân, biết làm cơm, công việc nhà.” Hai phu thê nói xong thì quỳ xuống dập đầu trước mặt Nhược Vi, cảm ta nàng hôm qua đã cho đại phu xem bệnh cho hài tử của bọn họ.
Hôm qua Nhược Vi thấy mấy đứa bé thì sợ hết hồn, cả người chỉ có da bọc xương, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có. Nàng vội vàng mời đạu phu đến xem, may là đại phu nói là do đi đường mệt nhọc lại không ăn uống đủ nên mới gầy yếu như vậy. Đứa bé của bọn họ tên là Lưu Tiểu Mộc, đang nghỉ ngơi ở phòng trong.
“Tiểu nhân là Đại Ngưu, thường làm việc đồng ruộng, rất khỏe mạnh…”
“Tiểu nhân là Nhị Hổ Tử, việc gì cũng làm được…”
“Tiểu nhân là Tiểu Thạch, biết khắc gỗ, việc gì cũng có thể làm được.”
Nhược Vi nghe mấy người lắp ba lắp bắp tự giới thiệu về mình xong thì cảm thấy tương đối hài lòng.
Nàng nghe Lưu Vương nói biết được mấy mặt chữ thì càng hài lòng, nàng đang cần những thủ hạ như vậy. Bây giờ trong nhà có người biết nấu cơm, biết làm ruộng vậy thì nàng sẽ thảnh thơi hơn nhiều.