Edit: Linhnhadau
Nửa tháng, với những ánh mắt mong đợi, cuối cùng Nhược Vi cũng đã lắp xong các thiết bị cho cửa hàng.
Hiện tại, tiệm này so với nửa tháng trước có khác biệt, tràn đầy phong cách hiện đại, Nhược Vi đi trong căn phòng mình đã thiết kế, cảm nhận được cảm giác thân thiết đã rất lâu rồi không có cảm nhận được loại cảm giác này.
Nhược Vi làm xong rất vui vẻ, điều này nói rõ mình cách mục tiêu gần hơn từng bước, mặc dù bước này rất nhỏ.
Toàn bộ mặt tiền cửa hiệu được Nhược Vi thay đổi rất nhiều, mặt tiền cửa hiệu vốn có cơ sở lại càng trở nên lớn hơn, thoạt nhìn càng rộng rãi.
Toàn bộ vách tường một lần nữa quét vôi màu trắng, hoa văn lộn xộn mà khả ái, làm cho người ta có một loại thân ở trong bụi hoa cảm giác, gọn gàng sạch sẽ.
Hiện tại trong tiệm cho người cảm giác tổng kết câu nói đầu tiên là làm cho người ta cảm thấy rất ngọt rất thư thái.
Nhìn cửa hàng bày biện ra đến cảm giác mình muốn, Nhược Vi lần nữa cảm thán những người làm những chuyện này.
Xem ra điểm tâm chuẩn bị tốt là có thể lần thứ hai khai trương.
Ngẫm lại Nhược Vi cảm thấy hài lòng, sự tình phát triển như mình mong muốn, có thể nào không vui đây.
Thấy rõ ràng còn có cái nào cần bố trí lại, Nhược Vi liền đi về nhà, phải trở về chuẩn bị một chút, bảo người trong nhà sớm làm xong chuẩn bị khai trương.
Lần này nhưng là phải làm lâu dài, tất cả phải chuẩn bị xong.
Kế hoạch sơ định là như vậy, Nhược Vi tính toán trước mắt lấy bánh ngọt Vi các làm sản phẩm chủ đạo, tuy rằng bánh ngọt cũng không phải ai cũng mua được, nhưng là Vĩnh An trấn trên Phú Hộ cũng không ít, Nhược Vi cần chính là bánh ngọt có thể mang Vi các tới chỗ tốt.
Cho dù không nhất định người người đều ăn bánh ngọt của Vi các, nhưng là Nhược Vi hi vọng có một ngày người người đều biết bánh ngọt tồn tại, biết là do Vi các làm, cho dù về sau có đồng loại sản phẩm xuất hiện, Nhược Vi cũng không sợ, mình ở hiện đại mấy chục năm mò mẫm lăn lộn điểm kinh nghiệm này vẫn phải có.
Đây là Nhược Vi hi vọng bánh ngọt có thể mang tới nhãn hiệu cho Vi các, về sau muốn ăn điểm tâm nhỏ là có thể nhớ tới Vi các.
Nhược Vi hi vọng nguyện vọng này sẽ không quá xa xôi, mà trên thực tế cũng sẽ không quá xa, có một ngày Vi các sẽ nổi tiếng.
Nhược Vi về đến nhà kể cho mọi người biết kế hoạch của mình.
Mọi người bao gồm Đào Đào cùng Thụy ca biết cũng rất vui vẻ, Thụy ca bởi vì học tư thục, mặc dù trước mắt không giúp đỡ được cái gì, nhưng là vẫn giúp làm chút chuyện đủ khả năng, đồng thời cũng thay tỷ tỷ mà vui vẻ, Thụy ca nhìn ra được tỷ tỷ rất quan tâm chuyện này.
Đào Đào rất vui vẻ, nguyên nhân có lẽ là vì chính hắn rất thích ăn thứ này, nghe được về sau trong nhà sẽ có những thứ đồ này, Đào Đào liền suy nghĩ có phải hay không về sau tự mình nghĩ ăn bao nhiêu là có thể ăn bao nhiêu rồi.
Tiểu Mộc cũng rất vui vẻ, bởi vì hiện tại mỗi ngày đều tham ănkhin khít, mặc ấm áp, sẽ không bao giờ ăn đói mặc rách nữa rồi.
Liễu vượng hai vợ chồng cùng Phong tam nhân còn lại cũng là phát ra từ nội tâm thay Nhược Vi vui vẻ, mấy người bọn hắn đều nhìn cho ra tiểu thư nhà mình trên chuyện này ném vào bao nhiêu tâm lực, vì vậy, khi nhìn thấy nguyện vọng của tiểu thư đang từng bước thực hiện cũng thay Nhược Vi vui vẻ.
Mấy người bọn họ kể từ sau khi Nhược Vi mua về, ngày tháng trôi qua quá tốt, bình thưỡng sẽ có cảm giác như nằm mơ, không thể tin được, sở dĩ mỗi lần đều nỗ lực làm việc là để chứng minh hết thảy đều là sự thật.
Chủ tử hiền hòa, quy củ không nhiều lắm, việc ăn mặc đối với bọn họ càng thêm hào phóng, cũng không hà khắc, như vậy chủ tử một vạn người trung cũng khó tìm ra một, vì vậy bọn họ là từ trong lòng muốn đi theo Nhược Vi mãi mãi.
Điều này cũng giúp Nhược Vi giảm bớt được một số việc trong tương lai.
Quái lão đầu thấy Nhược Vi có khả năng như vậy, trong lòng cũng rất là vui vẻ, ở trong nhà này hắn cảm nhận được tình cảm người thân ấm áp, hắn đã hưởng thụ cuộc sống như thế, về sau cũng không muốn rời đi.
Vì vậy, Nhược Vi giao phó chuyện cho hắn, hắn đều ngoan ngoãn hoàn thành tốt.