Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 11

Nam tử thuần thục điều khiển mã xa vòng qua khúc quanh, một tòa hồng tường lục ngói vây quanh trang viên xuất hiện trước mắt. Tới gần thêm một chút, nam tử có phần chấn động bởi bức tường cao hơn một trượng cùng cặp sư tử đá to lớn chấn trụ trước cửa sơn trang. Thực sự tới hoàng cung cũng không có được loại khí thế như vậy.

Dừng mã xa trước cửa sơn trang, nhìn về phía cánh cửa to lớn, nam tử hướng vào trong xe nói “Chờ.”, sau đó nhấc vạt áo đi lên, nâng tay cầm dũng trụ* gõ cửa, “bang bang bang” tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.

(*Dũng trụ: là vòng sắt hình tròn trên đầu sư tử, dùng để gõ cửa, thường thấy ở các gia tộc lớn, giàu có.)

Một hồi lâu sau, cánh cửa hé ra một khe hở, hai người một thấp một cao, thân mặc y phục màu xanh, đội nón đen ghé đầu nhìn ra ngoài.

Cả hai hoài nghi nhìn nam tử trước mặt, người có thân hình thấp bé hơn lên tiếng: “Xin hỏi công tử tới Vân Vụ sơn trang có chuyện gì?”

Thái độ cung kính nhưng ngữ khí lại có chút lãnh đạm, chứng tỏ nam tử cũng không được hoan nghênh.

Nam tử không hề để ý tới thái độ của hai người, lập tức ôm quyền nói: “Tại hạ Tích Vô Nhai xin cầu kiến trang chủ.”

Vừa nghe người nọ muốn gặp trang chủ, thái độ hai người trở nên cung kính hơn rất nhiều. Người thấp bé lại hỏi tiếp: “Xin hỏi Tích công tử có hẹn trước với trang chủ? Hay là công tử có thư mời do chính trang chủ viết?”

“Không có…” Tích Vô Nhai lắc đầu.

Vừa nghe cái gì cũng không có, người thấp bé lập tức lên tiếng đuổi khách: “Xin công tử thứ lỗi, trong trang có quy định không tiếp đãi ngoại nhân. Thỉnh ngài trở về đi.”

Nói xong liền đưa tay đóng cửa, lại phát giác cánh cửa không hề xuy chuyển, ngó ra ngoài nhìn thử, thì ra nam tử kia dùng ngón trỏ chặn lại.

“Ngươi là ai lại dám cả gan tại nơi này giương oai? Ngươi có biết Vân Vụ sơn trang là nơi nào không?”

Người có vóc dáng thấp bé tức giận, lập tức nhảy ra ngoài, thủ thế chuẩn bị tiến lên “xử lý” nam tử kia lại bị người có vóc dáng cao ráo ở phía sau giữ chặt lại.

“Vị công tử này, đây là quy củ trong trang. Thỉnh công tử đừng gây khó dễ cho hạ nhân chúng ta.”

Tích Vô Nhai thu hồi ngón tay đặt trên cánh cửa, ôm quyền, gương mặt lộ vẻ áy náy: “Chỉ vì đây là việc có liên quan tới mạng người, cho nên tại hạ có chút mạo phạm. Thỉnh nhị vị tiểu ca thứ lỗi.”

Thấy hai người dường như muốn vào cửa, hắn vội vàng lấy ra một vật từ trong ngực áo, đưa ra phía trước: “Xin nhị vị tiểu ca chờ một chút! Mong hai người mang vật này giao cho quý trang chủ để hắn định đoạt xem có muốn gặp tại hạ hay không, được chứ?”

Người có vóc dáng thấp bé đang định lên tiếng cự tuyệt, không ngờ lại bị người vóc dáng cao hơn chặn lại. Lệnh bài màu đen, đặt vào tay có hàn khí, mặt trên có khắc một từ “Võ” rất rõ ràng. Thoáng nhíu mày, lại nhìn qua nam tử, lãnh đạm lên tiếng: “Xin chờ một chút.”

Nam tử tươi cười cảm kích, bình tĩnh chờ ngoài cửa.

Ước chừng một khắc sau, đại môn mở ra hoàn toàn, lần này bước ra là một vị lão giả tóc hoa râm, chính là Yến bá, quản gia của Vân Vụ sơn trang.

Lão quản gia cung kính thi lễ với Tích Vô Nhai, đem lệnh bài trả lại cho hắn, nâng tay thể hiện tư thế chào đón: “Mời công tử! Trang chủ hiện đang chờ người ở phòng khách.”

Tích Vô Nhai quay đầu nhìn mã xa dưới thềm cửa. Lão quản gia hiểu ý, phân phó hai người xử lý mọi việc ổn thỏa, sau đó mời hắn vào sơn trang.

Cả chặng đường dài Tích Vô Nhai cũng không để ý chung quanh. Đi sau lão quản gia, cảnh sắc thanh nhã của khu vườn thực sự thu hút tầm mắt của hắn, trong lòng không khỏi tán thưởng. Khi nhìn bức tường cao vút bao quanh sơn trang cùng cặp sư tử đá trước cửa, hắn còn tưởng rằng bên trong cũng là một khung cảnh lạnh lẽo.

“Lão bá, tại hạ có điều không rõ ràng, không biết có thể hỏi người một chút?”

Lão quản gia không dừng cước bộ, hơi nghiêng đầu cung kính nói: “Xin công tử cứ hỏi.”

“Tại hạ thấy cảnh sắc trong vườn tú lệ động lòng người, nhưng tại sao trước cửa lại đặt hai con sư tử đá lớn như vậy, hơn nữa tường vây còn cao gấp hai lần bình thường?”

“Nga! Công tử hỏi chính là chuyện này sao?” Lão giả cười ha hả.

“Kỳ thực lúc trang viên mới xây thì tường vây cũng không cao tới vậy, trước cửa cũng chưa bài trí bất kỳ vật gì. Vì sao lại có cảnh tượng như bây giờ… Vậy phải nói tới thời điểm sơn trang mới xây dựng thanh thế. Ngọn núi này trước kia gọi là “Bách Minh sơn”, lão tổ tông quyết định mua lại nó vì cảnh trí thực sự rất đẹp. Sau khi việc xây dựng trang viên hoàn thành, lão tổ tông vẫn chưa phong sơn chặn đường lên núi là vì người có tấm lòng nhân hậu, sợ chặt đứt nguồn sống của nông dân và các hộ săn bắn dưới chân núi. Sau đó người cho tu bổ đường sá đi cho mã xa qua lại, bởi vậy trên núi bắt đầu có nhiều người. Trên đỉnh núi lại chỉ có duy nhất một trang viên này, bởi vì nhiều năm phong tỏa không quan hệ với bên ngoài nên khiến mọi người tò mò, từ đó về sau cũng khó có sự bình yên nên lão tổ tống cho cải biến lại bên ngoài thành như vậy.”

“Không phải cho người canh gác cũng rất tốt hay sao?”

“Công tử có điều không biết. Lão phu nhân là người thờ Phật, thường dạy các thiếu gia, tiểu thư cùng hạ nhân phải làm việc thiện, dần dà, việc này trở thành thói quen của mọi người trong trang viên. Như công tử đã nói, thủ vệ cũng có thể đối phó với đạo tặc, nhưng dùng phương pháp đó để đối phó với sự tò mò của những người bình thường thì tựa hồ có điểm nặng tay nên lão tổ tông mới cho xây dựng tường vây cao như vậy, sau đó đặt hai con sư tử đá trước cửa để tạo khí thế uy hiếp, khiến cho người bình thường không dám tới gần nơi này.”

“Nga… thì ra là thế! Lão phu nhân thực sự nhân từ.”

Lão quản gia không đáp lời nhưng liên tục gật đầu, chứng minh hắn vô cùng đồng ý với câu nói của Tích Vô Nhai.

Đi qua một rừng trúc xanh tươi cùng một hành lang dài uốn quanh bờ hồ, Tích Vô Nhai được lão quản gia đưa tới một gian phòng bài trí thanh nhã, tản mát hương thơm của trà, mà trong phòng, không biết từ lúc nào đã có hai người, một già một trẻ đang đợi hắn.

Nhìn thần thái cùng ánh mắt tương tự của hai người nọ, với sự hiểu biết về Vân Vụ sơn trang của Tích Vô Nhai, hắn nhận ra người lớn tuổi là đương nhiệm trang chủ Vân Kính Thiên, mà nam tử trẻ tuổi chính là đại thiếu gia Vân Khoảnh Dương.

Từng bước tiến tới gần, cung kính hướng hai người ôm quyền: “Tích Vô Nhai bái kiến trang chủ, thiếu trang chủ. Đột nhiên ghé thăm, quấy rầy sự yên tĩnh của hai vị, thỉnh thứ lỗi!”

“Ha ha ha…Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Không nghĩ tới đương kim võ lâm minh chủ lại trẻ tuổi như vậy. Minh chủ có thể tới trang viên của ta làm khách chính là vinh hạnh lớn lao cho ta, sao có thể nói là quấy rầy? Đến đây, mời ngồi.”

“Trang chủ quá khách khí. Nói thế nào thì tại hạ cũng là tiểu bối, người gọi ta Vô Nhai là tốt rồi.”

“Được, được, Vậy lão phu mà từ chối thì thực là bất kính.”

Đợi ba người ngồi vào chỗ của mình, từ tốn nói chút việc trong giang hồ, gương mặt Tích Vô Nhai đã lộ chút lo lắng, đang muốn trực tiếp lên tiếng lại không ngờ Vân Kính Thiên đột nhiên thay đổi ngữ khí, trịnh trọng hỏi: “Lần này Vô Nhai tới hẳn là có chuyện quan trọng. Ngươi coi, chỉ lo nói chuyện phiếm mà ta đã quên mất việc này. Ngươi nói xem, lần này tới là vì việc gì? Nếu lão phu có thể giúp được nhất định sẽ dốc sức ủng hộ.”

“Lão cáo già này nói thực dễ nghe.” Tích Vô Nhai thầm mắng, hắn thực sự hiểu được quỷ kế của kẻ ngồi trước mặt. Vân Kính Thiên hẳn đã biết lần này hắn đến là có chuyện muốn thỉnh cầu nên cố tình kéo dài thời gian để “nâng giá”. Nói toàn lực… cũng phải xem đối phương đưa ra cái giá như thế nào. Thực không hổ là thương nhân, lấy lợi lộc đặt lên trước.

Thoáng suy nghĩ, Tích Vô Nhai đứng dậy chắp tay: “Không dám giấu diếm! Tại hạ đến đây thực sự là có việc muốn thỉnh cầu trang chủ, cho nên… mong trang chủ giúp đỡ.”

“Ha hả…Vô Nhai không cần khách khí, mời nói.”

“Là như thế này. Muội muội của tại hạ bị người ta ám toán, hạ kỳ độc, lại không có thuốc giải. Mạng sống của nàng đang rất nguy hiểm. Tại hạ nghe theo lời của diệu thủ hồi xuân Đổng lão tiên sinh mới biết được thế gian có một bảo vật. Nó không chỉ có thể trị được bách bệnh mà còn có công hiệu cải tử hoàn sinh. Tuy rằng bảo vật này phi thường khó tìm, nhưng theo tại hạ biết, trong tay trang chủ đang giữ bảo vật ấy, cho nên thỉnh ngài…”

“Nga Không biết ý Vô Nhai ngươi là bảo vật gì?”

“Bích nhãn ngọc thiềm.”

Vân Kính Thiên trầm ngâm một lát, vẻ mặt khó xử: “Vô Nhai nói đúng. Bích nhãn ngọc thiềm quả thực do lão phu nửa năm trước đoạt được, nhưng mà….”

Vừa nghe “nhưng mà”, Tích Vô Nhai vội vàng tiếp lời: “Trang chủ có điều gì khó xử xin nói thẳng, nếu là việc tiền tài thì ngài liền ra giá.”

“Ngươi hiểu lầm.” Vân Kính Thiên khoát tay: “Bích Nhãn ngọc thiềm là ta mua để trị thương. Tuy rằng cũng có các loại dược liệu quý khác có tác dụng tương tự, nhưng nghe nói thuốc này không chỉ có tác dụng trị thương, đồng thời còn có thể gia tăng công lực, cho nên…”

Những lời này rõ ràng là từ chối, nhưng Tích Vô Nhai có việc cầu người, không thể nề hà, trầm tư một lát rồi cắn răng nói: “Thỉnh trang chủ trực tiếp ra điều kiện. Tiểu muội thực sự không thể chống đỡ lâu hơn.”

“Được lắm.” Vân Kính Thiên vỗ tay khen ngợi: “Vô Nhai quả là người sảng khoái, vậy lão phu sẽ nói thẳng.”

“Vô Nhai năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà đã có thê tử hay chưa?”

Tích Vô Nhai ngẩn người, tuy rằng không hiểu ý tứ của lão cáo già này, nhưng vẫn trả lời thành thực: “Tại hạ năm nay đã hai mươi sáu, hiện chưa có thê tử.”

“Nga, vậy thì chuyện này sẽ dễ dàng hơn.” Vân Kính Thiên nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại nói: “Tuy Vân gia ta nhiều thế hệ kinh thương, nhưng cũng được coi là có thế lực. Mặc dù phần lớn nữ nhi đều do thiếp thất sinh hạ, chẳng qua trước nay lão phu đều đối xử bình đẳng, nên sẽ không đành lòng cho các nàng làm thiếp để người ta khi dễ. Trong nhà Vô Nhai chưa thú thê, như vậy, ta có thể an tâm giao nữ nhi của mình cho ngươi, mà “Bích Nhãn ngọc thiềm” sẽ là của hồi môn.”

“………….”

Tích Vô Nhai ngây người, hắn đã nghĩ Vân Kính Thiên sẽ đưa ra một điều kiện vô cùng xảo quyệt, không ngờ rằng…Nhưng nghĩ lại, điều này càng khó làm cho người ta chấp nhận được.

“Dù nói thế nào thì đây cũng là việc hôn nhân đại sự, sao có thể mang ra giao dịch giống như trò đùa? Chính ta mới hạ quyết tâm cả đời sẽ không thú thê sinh tử (cưới vợ sinh con), có điều… nhìn bộ dáng của lão cáo già này… dường như hắn đã lập sẵn bẫy chờ ta chui vào, bây giờ còn bày ra cái bộ dạng “tình thế bắt buộc” với gương mặt tươi cười như vậy.”

Bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới muội muội là thân nhân duy nhất của mình, Tích Vô Nhai thực không đành lòng để nàng biến mất ngay trước mắt: “Tuy không biết lão cáo già này đang chơi trò gì, nhưng trong chốn giang hồ, ai lại chẳng biết hắn đem nữ nhi của mình thành vật phẩm tiến hành giao dịch mua bán, làm gì có cái gọi là thân tình. Lần này hắn đem nữ nhi tới bên cạnh ta là muốn tìm người thay hắn giám sát? Hay là muốn lợi dụng danh hiệu võ lâm minh chủ? Bất quá, dù là ý đồ gì thì ta cũng sẽ không cho hắn toại nguyện. Một khi đã như vậy thì chỉ còn cách gặp chuyện nào thì giải quyết chuyện đó.”
Bình Luận (0)
Comment