Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 113

Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, yên lặng đến nỗi ngay cả những làn gió thổi qua cũng không để lại một chút thanh âm, chỉ còn lại những cơn giá buốt đang ùn ùn kéo tới cùng những dải ánh sáng u ám đang nuốt lấy bầu trời.

Tiếng gõ báo canh vang lên, sự yên tĩnh bị phá vỡ, cũng khiến cho đêm tối nặng nề có thêm một chút sinh khí.

Trong tẩm nội của Lạc Vũ Hiên, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, thanh âm sàn sạt ngoài cửa sổ vang lên khiến nam nhân đột nhiên mở mắt. Nhìn thiếu niên trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi y, sau đó cẩn thận chuyển động thân thể, nhanh chóng đứng lên.

Khoác lên người tấm trường bào đen sẫm, nhanh chóng bao lấy thân thể trắng mịn, hắn tựa như ám dạ *** linh, phiêu nhiên lướt ra ngoài.

…….

Đêm tối, trong trấn nhỏ Nam Giang quỷ dị mà yên tĩnh, kẻng canh ba vừa vang lên, một đạo bóng đen lập tức chạy ra khỏi góc tối, trong mắt đều là thị huyết hồng quang, chạy về phía mục tiêu đêm nay.

Đột nhiên, một đạo hàn quang lướt qua đỉnh đầu mọi người bắn thẳng vào mục tiêu trong phòng. Mắt thấy thứ kia sẽ phá cửa sổ mà vào, nào ngờ lại bị một người đeo mặt nạ bạc bắt được trong tay. Chỉ thấy người nọ hừ mạnh một tiếng, nhảy lên, tung một chưởng đánh vào sau lưng kẻ đang núp trên mái hiên. Tiếng động mạnh qua đi, bóng đen lảo đảo bò lên, cũng không quay đầu lại, sau đó phi thân tẩu thoát.

Mọi người đang muốn chạy lên phía trước truy đuổi lại bị người nọ ngăn lại: “Trở về.”

Mục tiêu trong phòng bắt đầu xuất hiện tiếng vang, ngay sau đó lại có ánh lửa sáng lên. Hoàng Trang bước về phía trước từng bước, đang định gọi mọi người lui lại, lại nghe người nọ âm trầm thốt lên hai chữ: “Giết sạch!”

Nói xong liền biến mất vô tung.

Nhìn vị trí người nọ vừa đứng, Hoàng Trang âm thầm thở dài, không còn cách nào khác liền phất tay ra lệnh: “Giết!”

Canh năm, mọi người rút hết toàn bộ, chỉ để lại phía sau một tiểu trấn Nam Giang nhuộm đầy máu tươi, không gian chìm vào yên tĩnh.

………………..

Tư Vũ Thánh ngồi ngay ngắn trước ỷ tháp, nhìn bốn người trước mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Đã xử lí sạch sẽ?”

Lí Lam Phong bước lên phía trước, dâng lên một quyển sổ nhuốm đầy màu tươi: “Đây là danh sách võ lâm nhân sĩ ở bốn trấn gần đây, tổng cộng ba trăm tám mươi chín người, tiến vào Nam Giang trấn có một trăm chín mươi bảy người, đã bị tiêu diệt toàn bộ.”

Nam nhân nhận lấy, tùy tay lật vài tờ, sau đó ném sang một bên, nhìn về phía bốn người: “Chắc các ngươi có rất nhiều nghi vấn, tỉ như vì sao đột nhiên ta lại quyết định như vậy, đúng không?”

Bốn người thật cẩn thận nhìn hắn, đứng yên không nói một lời, sau một lát, Hoàng Trang nhịn không được liền bước lên phía trước, chắp tay, lên tiếng: “Giáo chủ, thuộc hạ không hiểu, trước kia chúng ta vẫn tránh phát sinh xung đột với người trong võ lâm, tại sao tối nay lại làm như vậy? Chỉ sợ….”

“Chuyện này ta biết, nhưng ta đã chán trò chơi này rồi, cho nên từ nay về sau, chỉ cần người trong võ lâm xuất hiện ở phụ cận của Phượng Hoàng Sơn, các người đều giết sạch cho ta, mặt khác, các ngươi đã bắt được kẻ âm thầm phá rối hay chưa?”

Bốn người kinh hãi, lập tức quỳ xuống: “Thỉnh giáo chủ trách phạt.”

Tư Vũ Thánh nâng tay: “Đứng lên đi, ta không có ý định trách phạt các ngươi. Dù sao, theo công lực của các ngươi, cùng lắm cũng chỉ có thể đáng ngang cơ với bọn họ, rất khó bắt được một người.”

Thấy bốn người nhìn mình tỏ vẻ khó hiểu, nam nhân mân mê ban chỉ trên ngón tay, lạnh lùng nói: “Bọn họ là con rối bên cạnh tiểu tử họ Vân, tuy rằng lần này không bắt được nhưng ta cũng khiến ba người trong số chúng bị trọng thương. Hiện giờ, tên tiểu tử kia không thể không tự mình tới, hừ!”

“Dạ, giáo chủ anh minh!”

“Báo!”

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng nói, Bạch Cừu lập tức xoay người ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau đã thấy hắn cầm một chiếc ống trúc nhỏ bước vào trong phòng, hai tay dâng lên nam nhân.

Tư Vũ Thánh mở chỉ cuốn, nhìn quét một lượt, sau đó đưa sang cho mấy người, lạnh nhạt lên tiếng: “Các người thấy việc này như thế nào, hắn đang ở Diên Kinh, tại sao đột nhiên lại chạy tới nơi này, rốt cuộc là có mục đích gì?”

Mọi người cúi đầu trầm tư, một lúc lâu sau, Hoàng Trang lại mở miệng: “Giáo chủ, thuộc hạ cho rằng thân phận của hắn trong võ lâm rất rõ ràng, không thể không tới đây, bằng không hắn sẽ không bỏ công việc trong triều mà vô duyên vô cớ tới đây.”

“Ân….” Nam nhân có chút đăm chiêu gật đầu.

“Chính là… chuyện trong triều quan trọng, thật ra hắn có thể không quản bên này đúng không? Dù sao bên kia cũng liên quan tới tính mạng của tiểu hoàng đế, không phải sao?” Bạch Cừu ngắt lời.

“Ách… Bạch huynh nói rất có đạo lí, chẳng qua ta nghe nói người nọ tính tình hào sảng, trượng nghĩa, nếu không cũng chẳng được mọi người tôn làm võ lâm minh chủ, chỉ sợ hắn được người khác ủy thác, không thể không tới.”

”Uhm, nói như vậy cũng đúng, có điều….”

“Được rồi được rồi, mặc kệ hắn tới đây vì mục đích gì, tóm lại có thể xác định hiện tại hắn sẽ không dám trở mặt với chúng ta. Dù sao hắn vẫn phải dựa vào chúng ta để kiềm chế Vân gia.”

Tư Vũ Thánh cười lạnh một tiếng, sau đó nghiêm mặt nhìn về phía bốn người: “Hôm nay hành sự thế này, chỉ sợ qua đêm nay, ngày mai tiểu trấn Nam Giang kia sẽ càng thêm náo nhiệt. Cuộc chiến sắp tới, các người đều xuất binh đánh cho thống khoái, phải làm tốt, hiểu không?”

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”

“Tốt lắm, đều lui xuống nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.”

……………

Lặng lẽ trở lại phòng, thấy thiếu niên trên giường vẫn còn say ngủ, Tư Vũ Thánh mỉm cười, cởi bỏ y phục trên người rồi bước lên giường, hai tay ôm thiếu niên vào lòng, nghe hơi thở điềm tĩnh trên người y, dục vọng chém giết nhất thời an tĩnh trở lại.

Bên người đột nhiên truyền tới hơi lạnh khiến Vân Phi Vũ không khỏi run rẩy, thỉnh thoảng lại có mùi huyết *** tiến vào mũi khiến y vô cùng bất an. Mở mắt, chạm phải ánh mắt người nọ, y không khỏi bật thốt lên: “Thánh, huynh ra ngoài sao?”

Nam nhân thoáng ngẩn người: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Huynh… trên người huynh có mùi máu.” Thiếu niên tiến lại gần, ngửi lại một lần. Tư Vũ Thánh trầm mặc một lát, sau đó ôm lấy thiếu niên: “Nếu đệ đã tỉnh thì tới ôn tuyền ngâm mình cùng ta!”

Thấy biểu hiện của nam nhân liền nhận ra hắn không muốn nhắc tới chuyện này, Vân Phi Vũ cũng không tiếp tục truy vấn.

“Hiện tại đã tới ôn tuyền ngâm mình? Không sớm quá đó chứ?”

“Không sớm.” Nam nhân cười thần bí: “Chẳng lẽ đệ không muốn thử cảm giác ngâm mình trong ôn tuyền khi tuyết rơi hay sao?”

“Bên ngoài đang có tuyết rơi?” Thiếu niên kinh ngạc, đảo mắt đã có hứng thú: “Chúng ta mau chóng đi thôi.”

Thấy bộ dạng đáng yêu của thiếu niên, nam nhân sủng nị nhéo nhéo mũi y: “Được được được, đã biết.”

Tuyết bay đầy trời, ngay khi chạm tới ôn tuyền liền nhanh chóng tan ra, Vân Phi Vũ đưa tay lên cao bắt từng bông tuyết, vừa muốn chạm vào vật nhỏ lạnh lẽo kia lại bị nam nhân kéo tới trước ngực.

“ Ngốc nghếch, ôn tuyên nóng như vậy, tuyết chưa kịp rơi xuống đã bị hòa tan, còn có thể để đệ bắt được hay sao? Thật sự là tên tiểu bổn đản (Quả trứng nhỏ ngốc nghếch)”

Thiếu niên cười gượng hai tiếng, sau đó nhìn lên không trung: “Đã lâu không nhìn thấy nhiều tuyết như vậy, có chút hưng phấn. Trước kia ta rất thích ném tuyết, có đôi lúc còn đắp người tuyết… hắc hắc, ta ném tuyết rất lợi hại.”

“Ném tuyết? Đắp người tuyết?”

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của nam nhân, Vân Phi Vũ xoay người vuốt ve gương mặt hắn: “Huynh không chơi như vậy?”

Tư Vũ Thánh lắc đầu, mở miệng hỏi: “Rất thú vị?”

Câu hỏi của nam nhân thực bình thản, nhưng điều đó lại khiến tâm thiếu niên đau thắt, kéo hắn vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Chờ tuyết tích nhiều một chút, ta dạy huynh.”

“Được.”

Hơi ấm thản nhiên bao quanh, theo một tiếng ‘ưm’ vang lên, ôn tuyền an tĩnh bị âm điệu mãnh liệt đánh vỡ, ánh sáng nhu hòa, ôn tuyền mông lung, tuyết bay đầy trời, hết thảy đều hoàn mỹ, ôn hòa, nhưng cũng không kém phần kiều diễm, dụ hoặc.
Bình Luận (0)
Comment