Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 143

Đêm yên tĩnh, trăng sáng tỏ, trong khung cảnh yên tĩnh lại vô cùng trong lành này, Vân Phi Vũ miễn cưỡng nhắm mắt lại, dựa vào tảng đá phía sau.

Duẫn Lạc đứng ở nơi âm u, nhìn y không chớp mắt, hắn căn bản không thể rời tầm mắt, trong lòng đột nhiên toát ra rất nhiều ý niệm, nghi hoặc thân phận của y, nghi ngờ mục đích của y, nhưng cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ, “Người này, bộ dạng này của y, là bí mật chỉ thuộc về một mình ta!”

Gió lạnh lướt trên mặt nước lay tỉnh thiếu niên.

Vân Phi Vũ đột nhiên mở mắt, mê mang nhìn bốn phía, vỗ vỗ trán, “Không ngờ chỉ chợp mắt một chút đã ngủ quên trong hồ, chắc không bị cảm đó chứ?” Nghĩ như vậy, chóp mũi liền cảm thấy ngưa ngứa, hắt xì một cái.

“Xong, xem ra thật sự cảm lạnh.” Thiếu niên nhu nhu mũi, cầm chiếc nhân bì diện cụ trên tảng đá, đeo lại, sau đó lập tức đi lên bờ.

Vội vàng mặc lại y phục, nhu nhu vầng trán có chút choáng váng, nhanh chóng trở về doanh trại, vừa đi vừa nghĩ ngày mai sẽ uống một bát canh gừng, không nên truyền cảm lạnh cho người khác… “hắt xì”, tiếng hắt xì đột ngột khiến lũ chim trong rừng hoảng sợ, thiếu niên bắt đắc dĩ khụt khịt mũi, miệng than thở: “Thật là…”

Duẫn Lạc nhìn bóng dáng y rời đi, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, “Y như vậy thật đáng yêu, nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi xem ra trúng gió, chắc không đáng lo chứ?… Ngày mai tới xem một chút mới được.”

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ cảm thấy choáng váng, thân thể lúc nóng lúc lạnh. Y miễn cưỡng rời khỏi giường, chuẩn bị nấu cho mình một chén canh gừng trị lạnh lại không ngờ bị Trần Bảo Quang phát hiện.

“Tiểu Vũ, ngươi làm sao vậy?” Nhìn ánh mắt thiếu niên có chút dại ra, Trần Bảo Quang nhịn không được liền sờ lên mặt y, đột nhiên la hoảng lên: “Nóng quá, ngươi sinh bệnh?” Nói xong, lại lập tức xoa lên trán y: “Nha, là phong hàn sao? Mau, mau nằm xuống, ta đi mời đại phu tới.”

“Khụ.” Định nói chuyện lại phát hiện cổ họng vướng mắc, khó chịu: “Tiểu Bảo, không cần đi, nấu một bát canh gừng là được. Ta chỉ bị cảm lạnh, không có gì nghiêm trọng.”

“Còn không nghiêm trọng sao? Ngươi nghe đi, giọng nói của ngươi đã yếu ớt lắm rồi.” Trần Bảo Quang cao giọng rống lên, thấy thiếu niên thoáng giật mình, hắn không khỏi đỏ mặt, ngữ khí mềm nhẹ hơn: “Tiểu Vũ, ta không có ý mắng ngươi. Ta chỉ là có chút sốt ruột, sợ ngươi…”

“Được rồi, được rồi.” nhìn đôi mắt dần dần phiếm hồng của Trần Bảo Quang, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng kéo hắn qua, dỗ dành: “Ta không sao, ngươi đi nấu cho ta một bát canh gừng, ta uống xong, ngủ một giấc là được rồi.”

“Thật sao?” Trần Bảo Quang mở to đôi mắt, chớp chớp mấy cái thật đáng yêu.

“Uhm, thật mà.” Thiếu niên nhịn không được liền nhéo lên gương mặt trắng nõn bầu bĩnh: “Tiểu Bảo ngoan, uống xong sẽ nhanh khỏi.”

“Được, để ta đi nấu cho ngươi.” Vừa nghe lời này, Trần Bảo Quang lập tức hưng phấn xoay người chạy đi.

Thiếu niên nhìn bóng dáng hắn, mỉm cười. Cũng may tính tình của hắn như vậy, sau sự kiện kia, chỉ sợ hắn nghĩ quẩn, nhưng xem ra sự băn khoăn của y chỉ là dư thừa.

Uống xong chén canh gừng, Trần Bảo Quang giúp Vân Phi Vũ nằm xuống, lại đắp thêm cho y hai chiếc chăn. Nếu như thiếu niên không nói, chỉ sợ hắn sẽ đắp thêm mấy chiếc nữa.

Tuy nhiên, tới tận trưa mà thiếu niên vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt. Thân thể nóng đến nỗi có thể rán chín một quả trứng. Trần Bảo Quang luống cuống chạy ra khỏi lều trại tìm Triệu Nhất Thanh, không ngờ bị một người đi từ phía đối diện ngăn lại.

“Hạ Vũ thế nào? Ta nghe nói hắn bị bệnh.”

“A…” đợi tới khi thấy rõ người trước mắt, Trần Bảo Quang lập tức gật đầu. Hắn nhớ rõ người này thường xuyên tới tìm Tiểu Vũ: “Hắn đang sốt rất cao, đúng rồi, ngươi rất quen thuộc nơi này đúng không? Có biết nên tới đâu tìm đại phu không?”

Duẫn Lạc vừa nghe liền bật người phi vào trong lều, mười tấm chăn nệm được trải ra nhưng chỉ có một người nằm, muốn chạy tới nhìn xem, đến khi nhìn thấy thiếu niên nhắm chặt đôi mắt, hơi nhíu mày liền nhận ra y nhất định rất khó chịu.

Lật hết đám chăn kia xuống, vươn tay nắm lấy y sam bên cạnh bao lấy thân thể y, nhanh chóng ôm vào lòng.

“Ngươi làm gì?” Trần Bảo Quang vừa tiến vào lều đã nhìn thấy cảnh này, không khỏi thét lên.

Duẫn Lạc nhíu chặt mày, hắn rất ghét những người ồn ào, không muốn để ý, nhưng nhớ tới việc thiếu niên rất coi trọng người này, hơn nữa người này cũng chỉ là lo lắng, hắn lập tức nén giận nói: “Đưa y đi tìm đại phu.”

Nói xong lập tức xoay người bước đi. Trần Bảo Quang ngây người, sau đó cũng vội vàng đuổi theo.

Duẫn Lạc đem thiếu niên an bài trong trướng của mình, sau đó mời quân y đến chẩn đoán bệnh, xác nhận là bị nhiễm phong hàn nhưng không kịp thời trị liệu nên bệnh tình tăng lên. Tuy nhiên, cốt cách thân thể thiếu niên không tồi, chỉ cần uống mấy thang thuốc sẽ nhanh chóng khỏe lại.

Nghe thấy không có gì trở ngại, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, thấy Trần Bảo Quang vẫn tiếp tục ở trong trướng của mình, Duẫn Lạc bực mình nhíu mày, đang muốn mở miệng đuổi khách lại nghe thấy tiếng người truyền tới từ ngoài trướng.

“Duẫn đô úy ở đây sao? Tiểu nhân Triệu Nhất Thanh cầu kiến.”

“A, Triệu sư huynh.”

Không đợi Duẫn Lạc phản ứng, Trần Bảo Quang đã lao ra ngoài, nghĩ nghĩ, hắn cũng theo ra. Nhìn nam tử cao gầy trước mặt, hắn nói thẳng: “Hạ Vũ ở lại nơi này của ta, người này, ngươi lĩnh đi.”

“Vi… Ngô” Vừa nghe hắn muốn giữ Vân Phi Vũ ở lại, Trần Bảo Quang đang muốn phản đối lại bị Triệu Nhất Thanh che miệng.

Nhìn nam nhân trước mắt dường như có ý với Hạ Vũ, nếu không, dựa vào thân phận của hắn sao có thể ôm một gã đầu bếp vào lều trại của mình, hơn nữa nghe nói người này cũng không thích thân cận với người khác.

Triệu Nhất Thanh mỉm cười, hơi cúi người: “Duẫn đô úy suy nghĩ chu đáo, nơi của chúng ta có nhiều người, quả thật không thích hợp dưỡng bệnh, vậy Hạ Vũ phải phiền ngài chiếu cố. Tiểu nhân không tiếp tục quấy rầy, xin phép cáo lui.”

“Uhm.”

Thấy hai người rời đi, Duẫn Lạc lập tức trở vào trong trướng, thuốc được sắc xong, hắn vụng về giúp thiếu niên uống hết, sau đó lẳng lặng ngồi ở đầu giường nhìn khuôn mặt say ngủ của thiếu niên, nhịn không được liền nhẹ nhàng ve vuốt, đột nhiên nhớ tới gương mặt xinh đẹp dưới lớp nhân bì diện cụ, nội tâm bắt đầu xôn xao.

Thiếu niên ngủ rất say, hắn do dự thật lâu, nội tâm không chịu nổi sự dày vò, cúi đầu tìm kiếm đường nối lớp nhân bì diện cụ.

Nếu như không phải tận tay tháo xuống lớp nhân bì diện cụ kia, Duẫn Lạc tuyệt đối không tin tưởng gương mặt này là giả tạo. Dùng hơn nửa canh giờ hắn mới lột được gương mặt giả của thiếu niên xuống.

Đến khi thấy được gương mặt xinh đẹp chân thật xuất hiện trước mắt mình, phiền muộn trước đó lập tức hóa thành hư không, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, hắn nhăn mày: “Tại sao đã uống thuốc mà vẫn nóng như vậy?”

“Uhm…” lời vô nghĩa như rên rỉ dọa hắn nhảy dựng. Duẫn Lạc luống cuống tay chân cầm tấm nhân bì diện cụ, vẫn nên giấu đi trước.

Tuy nhiên, thiếu niên chỉ cọ cọ lên lòng bàn tay hắn, sau đó lại ngủ say.

“Ủa” Duẫn Lạ kinh ngạc nhìn bàn tay mình, đột nhiên nhớ tới điều gì, lập tức sai người chuẩn bị một bồn nước sạch, sau đó giặt khăn, đặt lên trán thiếu niên.

Nhìn đôi mắt y dần thoải mái, nam nhân lộ ra nụ cười vui sướng.

Không nghỉ ngơi, không ngừng chăm sóc, tới giờ Mẹo, rốt cuộc Duẫn Lạc vận không nhịn được cơn buồn ngủ, lảo đảo, cánh tay đột nhiên nghiêng sang một bên khiến hắn bừng tỉnh.

Nhìn qua rèm cửa thấy trời đã tờ mờ sáng, quay đầu nhìn về phía thiếu niên, thấy sắc đỏ trên mặt y đã dần tan biến, hô hấp vững vàng, nhẹ nhàng xoa lên trán y, không hề nóng, xem ra đã hạ sốt.

Duẫn Lạc không lập tức rút tay lại, cảm giác mềm mại trên tay khiến hắn luyến tiếc rời đi, trượt theo đường cong gương mặt, cuối cùng dừng lại trên đôi môi phấn hồng. Hắn dùng ngón tay chai sần vuốt nhẹ, dường như bị huyễn hoặc, hắn chậm rãi cúi xuống.

“Vì sao không cho ta vào? Ta muốn vào thăm Tiểu Vũ.”

Bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm ồn ào, Duẫn Lạc dừng động tác, nhìn đôi môi mềm mại gần trong gang tấc, trong lòng cả kinh. Có điều, vẻ mặt say ngủ điềm tĩnh của thiếu niên vẫn khiến hắn nhịn không được mà hôn lên đôi má phấn nộn, sau đó đứng dậy rời đi, cầm lấy tấm nhân bì diện cụ trên đầu giường dán lại cho y, cho đến khi không nhìn thấy dấu vết, lúc này nới đi ra ngoài cửa.

Ra khỏi trướng, mặt không biến sắc nhìn người vừa tới, lạnh lùng nói: “Y vẫn đang ngủ, lát nữa ngươi hãy tới.”

“Tiểu Vũ đã khỏe chưa?” Trần Bảo Quang không để ý tới thái độ lạnh lùng của hắn, trực tiếp lên tiếng.

“Ừ, tốt lắm.”

“Ta vào thăm y.” Không đợi Duẫn Lạc trả lời, Trần Bảo Quang nghiêng người vọt vào trướng, hai người đứng ở cửa đều thất thần, cuối cùng đành phải theo sau.

Vừa vào trướng đã thấy hai thân ảnh trên giường dính cùng một chỗ, hai người lập tức dài mặt. Triệu Nhất Thanh bật người đi đến bên giường, nổi giận đùng đùng kéo Trần Bảo Quang ra xa. Vân Phi Vũ nhìn vậy liền cảm thấy buồn cười.

“Tỉnh lại lúc nào vậy?” Duẫn Lạc hỏi.

“Vừa mới tỉnh, lúc Tiểu Bảo tiến vào.” Thiếu niên tươi cười, sau đó nhìn chung quanh, thuận miệng hỏi: “Duẫn đô úy, đây là….”

“Là lều trại nơi ta ở.”

“Sao?” Thiếu niên mở miệng thật lớn, ngơ ngác nhìn hắn, sắc mặt có chút phức tạp: “Vậy ngài vẫn luôn chăm sóc ta sao?”

Duẫn Lạc gật đầu, vừa định kêu thiếu niên không cần dùng cách gọi tôn kinh thì y lại đột nhiên nói tiếp: “Đa tạ ngài, nếu sau này Duẫn đô úy có việc cần tiểu nhân trợ giúp thì cứ việc mở lời.”

Vẻ mặt thiếu niên vô cùng chân thành, nhưng điều đó lại khiến Duẫn Lạc đau mắt. Hắn không muốn cảm giác xa cách tôn kính như vậy, thứ hắn muốn là…

Bỗng nhiên nhớ tới việc mình vẫn đang đơn phương ái mộ, người trước mắt chưa biết điều gì, hắn thở sâu, áp chế phiền muộn trong lòng: “Từ từ sẽ tới, không cần nóng vội, không cần nóng vội…”

Định thần nhìn về phía thiếu niên, Duẫn Lạc lạnh nhạt nói: “Không cần khách khí như vậy, chẳng phải chúng ta là bằng hữu sao?”

Vân Phi Vũ thất thần: “Ta và hắn là bằng hữu?”

Suy nghĩ cẩn thận một chút, kể từ khi hai người cùng nhau luận bàn võ công thì thái độ của người này đối với y đã tốt hơn rất nhiều, nhưng như vậy cũng tính là bằng hữu?

“Mặc kệ trước kia ra sao, cứ theo ý hắn là được.” Thiếu niên mỉm cười: “Đương nhiên, chúng ta đương nhiên là bằng hữu.”

Nhận ra lời y nói chỉ là có lệ, Duẫn Lạc nâng mi: “Vậy mà vẫn dùng cách xưng hô tôn kính như vậy? Đã là bằng hữu còn cần phải giữ cấp bậc lễ nghĩa hay sao?”

“A, thật có lỗi! Bất ngờ quá nên ta quên sửa đổi.” Vân Phi Vũ gượng cười hai tiếng, trong lòng âm thần suy nghĩ: “Chẳng lẽ hắn thật sự muốn trở thành bằng hữu với một gã đầu bếp nhỏ bé như ta? Không thể nào? Tuy hắn vẫn luôn tới tìm ta luận bàn võ công, nhưng với tính tình của hắn, sao có thể đồng ý trở thành bằng hữu với ta cho được?”

Giống như nhìn thấu ý nghĩ của thiếu niên, Duẫn Lạc định thần nhìn về phía y, nói nghiêm túc: “Ta thực sự coi ngươi như bằng hữu, không cần hoài nghi. Có lẽ ngươi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng với ta mà nói, ta đã coi ngươi như bằng hữu kể từ lần thứ hai gặp mặt. Mà giữa bằng hữu căn bản không tồn tại thứ gọi là thân phận, đúng không?”

“…” Thiếu niên thoáng giật mình, đảo mắt lại cười nói: “Huynh nói đúng lắm, Duẫn đại ca!”
Bình Luận (0)
Comment