Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 151

Đêm. Trong quân doanh tối đen một mảnh, chỉ còn khu dự trữ lương thảo là sáng trưng. Mấy người phía trước liên tục vác bao đi lại, thoạt nhìn thật là bận rộn.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Theo tiếng rống lớn, một gã thiếu niên xuất hiện trước mặt mọi người.

Cho tới khi thấy rõ tướng mạo bọn chúng, thiếu niên lập tức thất kinh: “Các ngươi… các ngươi không phải người của Dạ Diệp quốc, các ngươi là người Tây Chích quốc. Ca ca… ca ca….”

Lớn tiếng thét lên, y xoay người định chạy, nhưng chưa bước được bước nào đã bị vài tên binh sĩ Tây Chích quốc vây quanh.

“Tiểu tử, ngoan ngoãn chút đi.” Một gã hán tử cường tráng uy hiếp y, sau đó quay về phía mã xa hét lên: “Á Bá Hãn, chúng ta bắt được một con sâu nhỏ, ngươi mau tới đây.”

“Đã biết, gọi cái gì chứ.” Một gã nam tử ngoài ba mươi, râu ria xồm xoàm chạy tới, hắn níu lấy thiếu niên, quát mấy người bên cạnh: “Đứng làm gì, còn không mau làm việc.”

Mấy người này muốn nhân cơ hội lén nghỉ ngơi, nhưng thấy bản mặt của hắn nên đành phải tránh ra.

Á Bá Hãn thấy thiếu niên hoảng sợ nhìn mình, không khỏi cười lên ha hả: “Tiểu tử, đừng sợ, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, chỉ cần ngươi trả lời thành thật thì ta sẽ tha cho, được không?”

“Ngươi… Ngươi nói dối. Tây Chích quốc các ngươi đều là người xấu. Các ngươi… các ngươi còn trộm lương thực của chúng ta…” Thiếu niên tuy hoảng sợ nhưng vẫn lắp bắp lên án: “Ta… ca ca của ta đến đây… nhất định sẽ bắt các ngươi lại.”

Lúc nãy mới nghe y gọi ca ca, hiện tại cũng nghe thấy y gọi ca ca, Á Bá Hãn không khỏi hứng thú: “Ca ca ngươi là ai? Là người rất có danh tiếng ở đây sao? Hắn lợi hại sao?”

Thấy hắn không hiểu, thiếu niên bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó kiêu ngạo nói: “Ca ca ta đương nhiên rất lợi hại, huynh ấy không chỉ nấu ăn ngon mà đánh nhau cũng lợi hại. Nếu huynh ấy đây thì các người căn bản không phải đối thủ.”

“Thật sao? Ngươi không khoác lác đó chứ?” Á Bá Hãn hơi nheo mắt, vô cùng hoài nghi lời nói của y.

“Ta không nói khoác. Ca ca của ta rất lợi hại.” Thiếu niên vừa thấy biểu hiện của hắn liền nhận ra hắn không tin mình. Y lập tức la to, giãy dụa. Tuy nhiên, bàn tay hán tử cứng như gọng kìm nên y không giãy ra nổi.

“Hắn có thể đánh bại tướng quân Dạ Diệp quốc các người không? Chắc là không thể đâu. Ta nghĩ ngươi chắc chắn đang khoác lác.” Á Bá Hãn cố ý kéo dài giọng. Hắn cảm thấy phản ứng của tiểu tử này rất thú vị, không khỏi dâng lên cảm giác muốn trêu đùa.

“Đương nhiên ca ca ta có thể thắng rồi.” Thiếu niên nổi giận đùng đùng, trừng mắt với hắn: “Thần xạ thủ Duẫn đô úy cũng chẳng phải đối thủ của ca ca ta. Chuyện này thì toàn bộ quân doanh đều biết, không tin thì ngươi đi hỏi xem. Chính hắn còn thừa nhận không thắng nổi ca ca của ta.”

“Quả là một tên tiểu tử kiêu ngạo.” Á Bá Hãn cười thầm, nghĩ: “Thần xạ thủ Duẫn Lạc thực sự có danh tiếng, không chỉ bắn tên bách phát bách trúng mà nghe nói sức mạnh cũng phi thường, hơn nữa, võ nghệ lại cao cường. Nếu hắn cũng không phải địch thủ của ca ca tên tên tiểu tử này, vậy thì ca ca tiểu tử này rất lợi hại.” Cẩn thận quan sát thiếu niên, vẻ mặt phẫn nộ kia không giống giả bộ, hẳn là nói thật.

“Đúng rồi, ngươi vừa nói ca ca ngươi nấu ăn ngon, chẳng lẽ hắn là đầu bếp?”Á Bá Hãn hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Đúng thì sao?” Thiếu niên thở phì phì trừng hắn, giống như vẫn chưa hài lòng, tiếp tục bổ sung một câu: “Ca ca ta là lợi hại nhất.”

Trong đầu Á Bá Hãn xuất hiện vài suy nghĩ, hắn không khỏi cả kinh, nếu thật sự có người lợi hại như vậy thì vì đại nhân kia…

Hắn lập tức xoay người rống về phía phòng lương thảo: “Cách Căn, Cách Căn, có phải nơi ngươi vừa tới có rất nhiều nồi, vại hay không?”

Một gã thanh niên gầy nhỏ chậm rãi bước ra, gãi đầu: “Hình như có đó, có rất nhiều nồi. Ta đang định ăn, nhưng chưa kịp làm gì đã bị gọi trở lại.”

“Khó trách! Cát Nhĩ Cách đại nhân vốn không phải người lề mề, lâu như vậy vẫn chưa trở về, nhất định đã xảy ra chuyện.” Á Bá Hãn áp chế kích động, mở miệng nói: “Tiểu tử, ngươi và ca ca ngươi đều là đầu bếp sao? Tay nghề của họ ai cao nhất?”

“Đương nhiên ca ca ta nấu ăn ngon nhất.” Thiếu niên không chút do dự trả lời, nói tiếp: “Phòng bếp chúng ta có tới mười mấy đầu bếp, nhưng món ca ca ta nấu ngon nhất. Ta… ta là người kém cỏi nhất.” Nói xong, y có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Cảm thấy nắm được tình hình tương đối, Á Bá Hãn nắm chặt thiếu niên trong tay, y chính là lợi thế. Nếu Cát Nhĩ Cách đại nhân bị ca ca y bắt được thì dùng tiểu tử này uy hiếp.

“Tất cả dừng tay.” Á Bá Hãn hô to: “Chúng ta đi tìm Cát Nhĩ Cách đại nhân, nhanh tập hợp.”

“Á Bá Hãn, làm sao vậy? Cát Nhĩ Cách đại nhân xảy ra chuyện gì sao? Không phải hắn đi bắt mấy tên tép riu hay sao?….” mọi người lập tức vây quanh, mỗi người hỏi một kiểu.

“Được rồi, câm miệng hết đi.” Á Bá Hãn hét lớn: “Còn lề mề ở đây làm gì? Nếu Cát Nhĩ Cách đại nhân xảy ra chuyện thì các người đảm đương nổi không?”

Hắn làm dịu tình hình, sau đó đẩy thiếu niên tới phía trước: “Ca ca của tiểu tử này là đầu bếp, nghe nói thần xạ thủ của Dạ Diệp quốc cũng không phải đối thủ của hắn. Cát Nhĩ Cách đại nhân ra ngoài lâu như vậy, hơn nữa còn tới phòng bếp của bọn chúng. Ta thực sự lo lắng, vậy nên chúng ta phải nhanh chóng đi tìm. Tốt nhất là Cát Nhĩ Cách đại nhân không có chuyện gì, nếu không..” Hắn trừng mắt đảo qua một lượt: “Các ngươi chờ rơi đầu đi.”

Mọi người vừa nghe liền trừng mắt nhìn thiếu niên, thậm chí còn vươn tay muốn kéo y, nhưng lại bị Á Bá Hãn cản lại: “Không được phép động thủ, y chính là vương bài cuối cùng của chúng ta. Nếu Cát Nhĩ Cách đại nhân bị bắt, vậy chúng ta dùng y làm con tin để trao đổi. Được rồi, mau xuất phát.”

Vừa định lên tiếng kêu thiếu niên dẫn đường lại thấy y trợn tròn đôi mắt, Á Bá Hãn cũng lười phí võ mồm cùng thời gian, trực tiếp gọi gã thanh niên vừa rồi: “Các Căn, còn nhớ rõ đường không, mau dẫn chúng ta đi.”

“Đại khái… nhớ được…” Tên thanh niên gầy yếu gật đầu, chậm rì rì tiến lên.

Á Bá Hãn đá lên mông hắn một cước: “Còn không nhanh lên.”

“Đi thì đi, sao lại đánh người thế chứ, thật là…” Gã thanh niên xoa mông, vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm.

“Buông ra, ta tự đi.” Thiếu niên gỡ mạnh tay.

Á Bá Hãn thấy đôi mắt y hồng hồng, nói vậy thì mình vừa niết tay y quá mạnh, hắn liền buông lỏng tay. Nghĩ một chút, sau đó đẩy thiếu niên lên phía trước: “Đi thôi, đừng mong chạy trốn, cũng đừng nghĩ trêu chọc linh ***, bọn họ chẳng nhân từ như ta đâu. Ngươi cũng thấy rồi đấy, nếu ngươi không ngoan ngoãn thì ta giao ngươi cho bọn họ xử trí.” Nói xong, cố ý nhìn đại hán bên cạnh.

Thiếu niên nhớ tới bộ dạng hung hãn của bọn chúng, nhất thời hoảng sợ rụt người, nhích lại gần Á Bá Hãn.

“Tốt lắm, có hiệu quả.” Á Bá Hãn giương môi cười thầm: “Tên tiểu tử này dễ lừa ghê.”

Rời phòng lương thảo càng ngày càng xa, cách phòng bếp mỗi lúc một gần, dưới ánh đuốc chiếu rọi, họ đã có thể nhìn thấy đống nồi, vại to lớn kia. Cách Căn đang dẫn đường đột nhiên dừng lại, hưng phấn chỉ vào bên kia: “Nhìn xem, chính là đống nồi này. Bên kia có rất nhiều đồ ăn.”

“Được rồi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi mau.”

Á Bá Hãn thuận thế đẩy thiếu niên một chút lại phát hiện không thể đẩy được, không khỏi nghi ngờ, vươn tay chuẩn bị đẩy một lần nữa lại phát hiện không thấy bóng dáng thiếu niên ở phía trước, chỉ nghe âm thanh “oanh” một tiếng vang lên, đoản đao bên hông bị người ta đoạt lấy, sau gáy trúng một chiêu rất mạnh, trước mắt tối sầm, ngã trên mặt đất.

Mọi người thất thần, Cách Căn đột nhiên la hoảng lên: “A… Á Bá Hãn đã chết….”

“Đừng bận tâm.” Vân Phi Vũ cầm đoản đao trên tay, mỉm cười nhìn bọn chúng. Trong lúc bọn chúng sững sờ liền nhân cơ hội đánh tới. Mọi người luống cuống tay chân, chờ đến khi phản ứng lại thì bản thân đã bị đánh ngã.

Trái phải quét mắt một vòng, thiếu niên vừa lòng mỉm cười, nhìn doanh trướng cách đó không xa, nghĩ nghĩ, túm hai người vác lên vai, sau đó lại nhấc hai người, đi tới bên kia.

Đến khi Cát Nhĩ Cách nhìn hơn mười người lưu lại trộm lương thảo cũng bị thiếu niên bắt lại, hy vọng trong lòng hoàn toàn tan biến. Trước khi tới đây hắn đã tìm hiểu mọi việc, chuẩn bị đủ thứ, nhưng không dự đoán được toàn bộ kế hoạch lại bị một gã thiếu niên phá hủy. Tuy nhìn ra y không tầm thường, nhưng chưa bao giờ nghĩ ra y lại lợi hại như vậy.

Sau khi cứu tỉnh hộ binh trông coi lương thực, thiếu niên tìm đô đầu Trầm Tông để bàn bạc, cuối cùng quyết định chuyển toàn bộ lương thảo sang doanh trướng của phòng bếp, thuận tiện tập trung mọi người lại, có thể giúp đỡ việc trông coi tù binh, ngoài ra còn có thể phối hợp hành động.

Hoàn thành xong mọi việc thì trời đã tờ mờ sáng. Nhìn về phía chiến trường vẫn không có động tĩnh, thiếu niên không khỏi nóng lòng, đột nhiên nhớ tới việc đám binh sĩ Tây Chích này có thể biết được điều gì.

Thẩm vấn phạm nhân không phải thế mạnh của y, bởi vậy y giao cho Trầm Tông.

Trầm Tông lập tức nhận lời, hắn đang lo lắng cơn tức trong lòng không có nơi phát tiết, ban đêm gặp phải ám toán đã không nói, đến lương thảo cũng thiếu chút nữa đã mất hết, mà giải quyết tất cả mọi chuyện lại là mấy tên đầu bếp chỉ biết làm cơm. Rõ ràng bọn họ mới là binh sĩ chính quy, vậy mà lại không bằng mấy tên đầu bếp, đương nhiên cảm thấy mất mặt vô cùng.

Nhưng hắn chẳng phải hạng người lấy oán trả ơn, mặc dù trong lòng không vui, nhưng thiếu niên cho bọn họ một cái ân tình, giúp bọn họ bảo vệ lương thảo, cho nên, khi thiếu niên muốn bọn họ giáo huấn mấy tên binh sĩ Tây Chích quốc này, hắn không nói hai lời, lập tức mang theo thuộc hạ lui xuống.

Hiện tại, có cơ hội giáo huấn bọn chúng, nếu hỏi ra một chút tình huống hữu dụng thì hắn có thể lấy lại một chút thể diện với thiếu niên. Một việc nhất cử lưỡng tiện như vậy, đương nhiên hắn cầu còn không được.

Đối với việc thẩm vấn, tra tấn như vậy, Vân Phi Vũ vô cùng phản cảm, nhưng để đạt được tình báo thì không thể không sử dụng thủ đoạn này, vậy nên y đành tránh xa ra.

Vốn nghĩ sẽ rất lâu, ai ngờ, chưa tới một canh giờ sau thì tên binh sĩ Tây Chích quốc kia đã khai hết toàn bộ. Nhưng mà… ép hắn nói ra không phải binh sĩ, mà là mấy gã đầu bếp tham dự thẩm vấn.

Thiếu niên kinh ngạc, nhưng vẫn không hỏi quá trình, chắc cũng vô cùng thê thảm. Đồng thời, y suy nghĩ, nghề đầu bếp thật là lợi hại, ngay cả việc thẩm vấn phạm nhân cũng cao siêu như vậy, xem ra tiềm lực thật là vô hạn.

Đến khi Trầm Tông dùng thần sắc ngưng trọng nói ra kết quả thẩm vấn, Vân Phi Vũ đột nhiên choáng váng. Y tuyệt đối không ngờ, mười vạn nhân mã lại thật sự bị vây bắt. Về phần bị vây bắt như thế nào thì gã binh sĩ Tây Chích kia chưa kịp khai ra đã hôn mê bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment