Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 192

Ngay sau khi Vô Hỉ rời đi, Vân Khoảnh Dương bước tới giữa phòng, sau đó phi thân về hướng ngoại thành nhanh như một mũi tên, vừa vội vàng di chuyển vừa nghĩ xem nên trực tiếp tới gặp tên hoàng tử Tây Chích kia hay âm thầm tìm hiểu một phen.

Cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng hắn quyết định tìm hiểu mọi việc trước, sau đó mới tiếp tục hành động.

“Đã lâu không gặp, Vân Khoảnh Dương.”

Phía trước đột nhiên xuất hiện một người, Vân Khoảnh Dương cả kinh, nhanh chóng lui về phía sau mấy trượng, cho tới khi thấy rõ ràng người tới, hắn lạnh lùng nói: “Tư Vũ Thánh, ngươi đừng nên ép người quá đáng. Ta trốn tránh ngươi cũng không chứng tỏ ta sợ ngươi. Tránh ra, hiện tại ta không rảnh dây dưa cùng ngươi.”

“Nga?” Tư Vũ Thánh thản nhiên cười, chậm rãi tới gần: “Nếu không sợ, vậy ngươi trốn tránh cái gì? Sao không nhân hôm nay kết thúc luôn một thể?”

“Đã nói với ngươi là không có thời gian.” Vân Khoảnh Dương nhanh chóng lao qua bên cạnh, nhưng thân ảnh người nọ lại che chắn trước mắt hắn, bàn tay di chuyển liền đánh úp một trưởng tớ trước ngực hắn. Vân Khoảnh Dương tiếp chiêu, ‘bùm’ một tiếng, hai người đồng thời rút lui mấy bước.

“Ngươi đúng là chưa từ bỏ ý định.” Bị người này ba lần bốn lượt quấy rầy không ngớt, Vân Khoảnh Dương bực tức, rút lợi kiếm sáng loáng bên hông ra: “Hôm nay cho ngươi nếm thử kiếm pháp lợi hại của Vân gia ta.” Vừa dứt lời, chỗ đứng khi nãy chỉ còn lưu lại tàn ảnh màu lam.

Mắt thấy ánh sáng đen sẫm lao tới trước mặt, Tử Vũ Thánh hừ lạnh một tiếng, rút nhuyễn kiếm bên hông ngăn trơ thế tấn công của người kia, sau đó chuyển cổ tay, thân kiếm mềm mại màu tím như độc xà giương nanh đánh về phía hắn.

Vân Khoảnh Dương vận khí đánh văng nhuyễn kiếm, không lùi mà lại tiến tới, điểm nhẹ mũi kiếm vẽ lên vài đường kiếm hoa, hướng thẳng tới tam đại huyệt vị trên thân thể người nọ.

Đánh từ mặt đất tới không trung, từ không trung xuống đỉnh núi, gió thổi tung y phục bọn họ, thổi rối mái tóc bọn họ. Hai người bị tầng tầng kiếm ảnh bao phủ, sau đó thực sự không thể phân biệt được ai với ai, chỉ có thể mơ hồ thấy tàn ảnh màu lam cùng màu đen, còn có ánh tím yêu diễm tỏa ra hơi thở lạnh như băng dưới ánh mặt trời không ngừng va chạm.

Khi tỉnh lại, Lâm Phong phát hiện mình đang nằm trên giường, hỏi qua mới biết phó quan mang theo binh sĩ tới hỗ trợ cứu được. Trong phủ chết sáu người, còn những người khác trong viện đều vô sự: “Xem ra sáu người kia vì ngăn cản mới chết. Vậy người kia là ai?”

Tựa đầu vào giường, hắn nhỡ rõ Bạch Thanh Thu gọi người kia một tiếng thiếu chủ… “Chẳng lẽ là Vân gia?”

Vì nhiều năm trấn thủ biên quan nên hắn chưa từng thấy qua người nọ. Nhưng… hắn sờ sờ miệng vết thương trên đầu, cười khổ. Chỉ bằng chiếc bát kia đã khiến trên đầu hắn xuất hiện một vết lõm, lại được xưng là thiếu chủ, trừ bỏ người nọ của Vân gia thì còn có thể là ai? Hơn nữa, kẻ có thể khiến cho một người dòng dõi thế gia như Bạch Thanh Thu quỳ xuống, sợ rằng chỉ có người nọ.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi chấn động. Điều đó chứng tỏ Hạ Vũ, Duẫn Lạc thực sự bị người ta hạ độc thủ. Trước kia trong lòng còn ôm một chút hy vọng, nhưng hiện tại, hắn đang dần không thể tin tưởng.

“Nhưng là… hình như người nọ muốn giết Bạch Thanh Thu. Nếu Bạch Thanh Thu đã là người của người nọ, vậy tại còn muốn giết chết hắn?”

Suy nghĩ một lát liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, Lâm Phong thở dài. “ Cho dù hiện tại có hiểu được tất cả thì ta cũng chỉ biết bất lực, trơ mắt nhìn ba người sinh tử không rõ. Xem ra chỉ có thể chờ người từ Diên Kinh tới.”

Thu công lực, thở ra một hơi, Vân Khoảnh Dương mở to hai mắt, đôi tay bất giác xoa xoa thắt lưng bên trái.

Từ trận ác chiến ngày đó tới nay đã qua bảy ngày, miệng vết thương cũng dần khép lại. Việc này cũng phải kể tới việc tài dược Vân gia phong phú, rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, bởi vậy vết thương của hắn mới lành lại nhanh như vậy.

Mặc dù không phải vết thương trí mạng, nhưng nếu không có dược vật trị liệu hiệu quả, chỉ sợ muốn bình phục cũng phải đợi mười ngày, nửa tháng.

“Tuy nhiên tên kia cũng trúng chiêu không nhẹ.” Hắn cười lạnh một tiếng: “Bị ta đánh cho một chưởng đó, chỉ sợ muốn phục hồi hoàn toàn cũng một một đoạn thời gian. Như thế càng hay, miễn cho hắn lại tới đây quấy rầy không ngừng.”

Nhớ tới tin tức mới nhận được hôm nay, Tích Vô Nhai đã tới Tát Lan thành từ đêm qua. Tuy rằng không rõ mục đích hắn đến đây, nhưng Vân Khoảnh Dương lại cảm thấy hắn tới vì Hạ Vũ. Từ đó xem ra khả năng Hạ Vũ chính là Vân Phi Vũ rất lớn. Dù sao hai người họ đã sớm tối bên nhau một thời gian dài.

Nghĩ tới đó, Vân Khoảnh Dương thật sự không thoải mái, nhưng nghĩ tiếp một chút: “Nếu thật sự là Vũ Nhi, chắc chắn Tích Vô Nhai sẽ hành động. Vậy thì càng hay, hắn xung phong, ta theo đuôi, sau đó nhân cơ hội đoạt người đi mất.”

Trầm tư một lát, hắn thấp giọng kêu: “Vô Nộ, Vô Ai.”

“Chủ nhân.”

“Hai người các ngươi nhanh chóng đột nhập vào tướng quân phủ trong thành, âm thầm giám thị Tích Vô Nhai, phát hiện hắn có động tĩnh gì phải lập tức trở về bẩm báo.”

“Vâng.”

“Cẩn thận làm việc, ngàn vạn lần đừng để bị phát hiện, tránh cho việc đả thảo kinh xà.”

“Tuân mệnh.”

Hai người nhanh chóng rời đi.

Vân Khoảnh Dương đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn về hướng Tây Chích quốc, trong lòng nửa mừng nửa lo. Mừng vì Hạ Vũ rất có thể là Vân Phi Vũ, mà lo vì hiện tại chưa biết sinh tử Hạ Vũ ra sao.

“Bạch Thanh Thu!” Nhớ tới người nọ, ánh mắt hắn hiện lên vài phần âm lệ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu Vũ Nhi có chuyện gì, ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.”

Tích Vô Nhai đứng trong hoa viên hiu quạnh nhìn khoảng trời tối đen mênh mông, trong lòng tràn đầy lo lắng. Nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, hắn quay đầu lại, thấy người tới liền mỉm cười: “Lâm tướng quân, sao ngài không nghỉ ngơi thêm chút nữa, thương thế của ngài đã bình phục chưa?”

Lâm Phong sờ sờ băng gạc trên trán, cười: “Đỡ nhiều rồi.” Dừng một lúc, hắn nói tiếp: “Vương gia đang lo lắng cho Hạ đô úy cùng Duẫn phó tướng sao?”

“Đúng.” Tích vô Nhai gật đầu nghiêm túc: “Nếu bị bắt thì tốt hơn, có thể thông qua việc thương nghị của hai nước để kéo dài thời gian, sau đó nghĩ biện pháp cứu người. Nếu…” nghĩ tới việc người nọ lại biến mất một lần nữa, trái tim hắn co thắt mãnh liệt, đau đến khó thở.

“Vương gia, người không sao chứ?” Lâm Phong vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, nhìn đôi má gầy gò tái nhợt, không khỏi nhớ tới dịp gặp mặt lần trước, rõ ràng bộ dạng hắn khi đó vẫn là một vị công tử tao nhã tuấn tú, nhưng hiện tại…

“Hoàng thúc, người không có việc gì chứ?” một gã thị vệ cao gầy chạy lại.

Lâm Phong vừa thấy, ánh mắt nhìn ra chung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, hiện tại người đang là thị vệ.”

Khung Tử Dạ ngẩn người ‘ừ ừ’ vài tiếng, sau đó chuyển hướng về phía Tích Vô Nhai, tiến lên đỡ lấy hắn: “Vương gia, ta dìu người vào trong nghỉ ngơi.”

Tích Vô Nhai lắc đầu: “Ta không sao.”

“Người đang chờ tin tức của Dạ Phong?” Khung Tử Dạ hỏi.

“Uhm.”

Ngẩng đầu nhìn trời, Khung Tử Dạ khuyên: “Vào phòng chờ cũng vậy. Hôm nay trời rất lạnh, chưa gặp được Tiểu Vũ thì người đã sớm ngã bệnh.”

“Tiểu Vũ.” nhớ tới việc sinh tử của y hiện tại chưa rõ, ngực Tích Vô Nhai lại tê rần.

“Hoàng… vương gia, y nhất định bình an vô sự, người đừng quá lo lắng.” Khung Tử Dạ vội vàng mở miệng. Thấy vẻ đau đớn trên gương mặt nam nhân, trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu. Sau khi biết Bạch Thanh Thu là người của Vân gia, lúc đó hắn mới biết tất cả những thứ kẻ kia nói với mình, hết thảy những hành động của kẻ kia thực hiện đều nhằm đẩy Hạ Vũ vào bẫy. “Tên khốn kiếp!”

Ô Tác Thành, trong phủ tổng đốc. Cáp Nhĩ Ba Lạp khó tin nhìn bức thư trong tay, nửa ngày trời vẫn không nói nên lời.

“Đại hoàng huynh có gì không hiểu cứ việc hỏi ta, hoặc là hỏi Cát Nhĩ Cách cũng được.” Ô Ân Kì nằm trên nhuyễn tháp, cầm một chén sữa dê nhấp trên môi, thỉnh thoảng đưa ánh mắt khinh thường nhìn kẻ đang đứng thẫn thờ giữa sảnh.

Cáp Nhĩ Ba Lạp nhìn về phía Cát Nhĩ Cách, bàn tay cầm thư run lên: “Vì sao quận vương lại làm như vậy? Chẳng phải hắn vẫn chủ trương tấn công Dạ Diệp quốc hay sao? Hơn nữa, lần trước ngươi bị bắt, hắn cũng vô cùng căm tức.”

Cát Nhĩ Cách mỉm cười: “Ta thuyết phục phụ thân.”

“Vì lý do gì? Ngươi không hận tên Hạ Vũ kia sao? Hành động của hắn không chỉ khiến quốc gia ta đại bại, hắn lại còn bắt ngươi, khiến cho quốc gia ta phải bồi thường một khoản lớn, vậy mà ngươi không hận hắn, không hận Dạ Diệp quốc sao?”

Cát Nhĩ Cách bưng chén rượu lên, một hơi cạn sạch rượu hoa quả bên trong, sau đó nhìn về phía hắn: “Hận, lúc mới đầu quả thật rất hận, nhưng sau đó ngẫn đi ngẫm lại liền hiểu ra một điều. Nơi đó là chiến trường, vậy nên phát sinh những việc như vậy là điều khó tránh khỏi, chẳng phải sao?”

“Ngươi…” Cáp Nhĩ Ba Lạp không thể tin nhìn hai người trước mắt: “Các ngươi…”

Ô Ân Kì buông chén nhỏ xuống, sau đó đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt hắn: “Đại hoàng huynh có thể giao binh quyền ra chưa?”

“Ngươi… hừ!” Cáp Nhĩ Ba Lạp buồn bực lấy một khối mộc bài từ trong lòng ra, nhém mạnh lên mặt đất, xoay người đi về phía cửa.

“Chờ một chút!” Ô Ân Kì nhặt lệnh bài lên, thổi thổi đến khi trên đó không còn tro bụi, thản nhiên nhìn nam nhân đứng ở cửa: “Còn Hạ Vũ và hai vị phó tướng của Dạ Diệp quốc cũng giao ra đây.”

“Ba người kia đều do ta bắt được, dựa vào cái gì phải giao ra cho ngươi?” Cáp Nhĩ Ba Lạp tức giận rít gào.

“Đại hoàng huynh.” Hắn chỉ bức thư bị niết nhăn trên tay nam nhân: “Mời huynh nhìn cho rõ ràng, đó là điều phụ vương đã viết trên thư, chẳng lẻ huynh không thấy?”

Hỏa nộ trong lòng Cáp Nhĩ Ba Lạp bùng cháy. Lão nhân đáng chết kia không chỉ thuyết phục Ô Hòa quận vương thu lại ba vạn binh mã của hắn, còn bắt một đại hoàng tử như hắn nghe theo một tên tiểu hài tử chưa đủ lông đủ cánh. “Chẳng lẽ lão già đó hồ đồ rồi sao? Tên tiểu từ này nên chết từ lâu rồi, tại sao sau lần đó hắn vẫn chưa chết?”

“Đại hoàng huynh.” Ô Ân Kì nhìn về phía hắn: “Mong huynh nhanh chóng đem hết cận binh của mình rút khỏi ngục, nếu không ta sẽ dùng tội danh mưu phản đem bọn họ ra chém đầu một lượt.”

“Ngươi…” Cáp Nhĩ Ba Lạp chỉ vào hắn, tức giận đến run tay: “Ngươi được, rất được. Ô Ân Kì, ngươi cứ đắc ý đi. Sẽ có lúc bọn họ hiểu rằng chọn ngươi làm Tây Chích vương là việc sai lầm! Hừ!” Sau đó hắn đẩy mạnh cửa phòng, thờ phì phì bước ra khỏi cửa.

“Chậc chậc, hình như hắn rất tức giận.”

“Ô Ân Kì, ngươi chọc vào một con sư tử nóng nảy rồi đấy.” Cát Nhĩ Cách trêu đùa.

“Hắn?” Ô Ân Kì khinh thường bĩu môi: “Chỉ là một tên ngốc không có đầu óc.”

“Sao có thể so sánh đại ca ruột thịt của mình như vậy chứ. Ô Ân Kì, ngươi rất vô lễ.” Cát Nhĩ Cách cười hì hì nhìn hắn, trên gương mặt không có chút ý tứ chỉ trích.

Hai người nhìn nhau tươi cười. Đột nhiên, sắc mặt Ô Ân Kì trầm xuống, đi tới cửa: “Ta đi nhìn hắn.”

“Ô Ân Kì.” Nam nhân thấy hắn quay đầu lại liền thu hồi bộ dạng vui đùa, vô cùng nghiêm túc nhìn hắn: “Theo cách nói của ngươi, không cần chinh chiến cũng có thể khiến cho Tây Chích quốc phồn vinh, những lời đó đều là sự thật hay sao? Ngươi đừng quên sự thật này, Tây Chích quốc chúng ta chỉ là một ốc đảo, chỉ bằng một phần mười Dạ Diệp quốc.”

Ô Ân Kì xoay người, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó tay phải phủ lên ngực, nghiêm túc giơ cánh tay trái nhỏ bé lên: “Ta, Dĩ Tây Tây Lí Đồ. Ô Ân Kỳ ta lấy danh dự ra thề, trong vòng mười năm, ta nhất định sẽ khiến cho Tây Chích quốc cường thịnh hơn trước, bằng không, đầu này xin dâng lên bề trên bất kể lúc nào.”

Cát Nhĩ Cách lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Được, ta tin tưởng ngươi! Buông tay đi làm việc của mình đi.”

“Đa tạ!” Ô Ân Kì tươi cười cảm kích, xoay người ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment