Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 197

“Tích Vô Nhai, buông y ra!” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, một người mặc y phục binh lính Dạ Diệp quốc bay vọt vào. Mọi người tò mò, nhưng khi thấy hắn kéo tấm nhân bì diện cụ trên mặt xuống, mấy người lập tức kinh hô.

“Vân Khoảnh Dương!”

“Vũ Nhi, lại đây, đi theo ta!” Vân Khoảnh Dương vươn tay về phía thiếu niên. Hắn hiểu hiện tại chưa phải cơ hội, nhưng vừa nhìn thấy thiếu niên bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, hắn nhịn không được liền nhảy ra.

“Vân Khoảnh Dương, Vân Khoảnh Dương…” Vân Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, đẩy Tích Vô Nhai ra, muốn xông lên phía trước lại bị hắn đè lại: “Ta đi!”

Thù mới hận cũ tính chung một lượt. Tích Vô Nhai tựa mãnh sư đánh về phía người nọ. Hiện tại hắn chỉ muốn xé tan người nọ để giải tỏa mối hận trong lòng.

“Tích Vô Nhai, tránh ra, ta muốn đưa Vũ Nhi quay về Vân gia.” Vân Khoảnh Dương né tránh đòn công kích của hắn, phi thân về phía thiếu niên.

“Mơ tưởng, ngươi là đồ súc sinh!” Oanh một tiếng, mặt đất bị nam nhân vung quyền đánh thành một hố lớn, đá vụn bay lên, binh lính hai bên hỗn loạn.

“Lui về phía sau!” “Lui về phía sau!” Lâm Phong, Cát Nhĩ Cách đồng thời hạ lệnh.

Ô Ân Kì lập tức giữ chặt tay thiếu niên: “Ca ca, chúng ta trở vào trong thành, nơi này rất nguy hiểm.”

“Chính là…” Nhìn hai người kịch liệt đấu đá, Vân Phi Vũ ưu tư sầu khổ: “Tích đại ca không sao chứ?”

“Xú tiểu tử, buông Tiểu Vũ ra, y sẽ không theo ngươi trở về đại đô đâu. Y phải trở về Diên Kinh cùng chúng ta.”

Khung Tử Dạ đột nhiên xông lên phía trước nắm lấy ta còn lại của thiếu niên, vẻ mặt ngập tràn áy náy: “Tiểu Vũ, ta xin lỗi. Vừa rồi ta quá kích động nên nói năng không cẩn thận. Ta không có ý nghi ngờ ngươi. Thật đấy. Ta chỉ cảm thấy ngươi cùng hoàng thúc không tin tưởng ta nên nới nói hưu nói vượn. Ta đã nghĩ thông rồi, đừng giận ta được không? Là do ta làm việc có lỗi với ngươi, muốn trách thì trách ta, đừng rời khỏi hoành thúc được không? Người rất yêu ngươi.”

Thiếu niên ngây ngẩn, sau đó cười nói: “Ta không trách ngươi. Nếu để ta đứng ở vị trí của ngươi, ta cũng sẽ nghi ngờ. Dù sao Vân gia vẫn luôn bất hòa cùng triều đình, mà ta vẫn luôn che dấu hình dáng và thân phận, đột nhiên nói ra khiến ngươi không chấp nhận nổi cũng là bình thường. Cho nên ngươi không cần tự trách.”

“Vậy ngươi theo chúng ta trở về nha?” Khung Tử Dạ vô cùng vui mừng, ánh mắt chờ đợi nhìn y.

“Mơ tưởng.” Ô Ân Kỳ gỡ tay hắn ra, sau đó kéo thiếu niên trở về thành.

“Xú tiểu tử luyến huynh. Đây là chuyện của ta cùng Tiểu Vũ, ngươi biến sang một bên đi.” Khung Tử Dạ đẩy tiểu tử kia ra, kéo tay thiếu niên đi về phía trận doanh của mình.

“Cái tên hoàng đế khốn kiếp luyến thúc nhà ngươi, trả ca ca lại cho ta.” Người lôi người kéo, không ngừng dây dưa.

Bên kia, hai người bay lên trời, hạ xuống đất, tranh đấu kịch liệt.

Bên này, hai người phun nước miếng đấu khẩu không ngớt.

Vân Phi Vũ vô cùng đau đầu, tại sao y lại quên hai tên này căn bản không hợp nhau, vừa gặp mặt sẽ khắc khẩu, cãi nhau không dứt.

Tướng sĩ hai bên trợn mắt há miệng. Tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng vẫn nghe được loáng thoáng những gì hai người kia nói. Cái kiểu ăn nói lưu manh cãi qua cãi lại như vậy khiến bọn họ không thể tin lại xuất hiện trên người hai vị vương giả cao nhất này. Khi mọi người bị hai bên chiến đấu hấp dẫn, có một người chậm rãi tiến về phía thiếu niên.

Khi thấy người nọ xuất hiện, Tư Vũ Thánh đang chuẩn bị ra tay khiến bọn họ trở tay không kịp, lại không dự đoán được lại bị Tích Vô Nhai giành trước. Trong lúc âm thầm ảo não lại thấy thiếu niên đứng một mình một bên, trong lòng vui vẻ. Nhìn hai người đang tranh đấu, hắn thầm cười nhạo: “Các ngươi chậm rãi đánh, ta mang Tiểu Vũ đi.”

“Kiều tiên sinh, ngài đi đâu vậy?” Cáp Nhĩ Ba Lạp lập tức giữ chặt hắn. Từ sau khi Vân Phi Vũ xuất hiện, ánh mắt nam nhân vẫn không hề rời khỏi y, cho dù hắn có ngu dốt đến đâu cũng thấy không ổn.

Tư Vũ Thánh nóng nảy vung tay đẩy hắn ra, trầm giọng, lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì tránh xa ta ra một chút.”

“Kiều…” Thấy ánh mắt người nọ lạnh như băng, Cáp Nhĩ Ba Lạp rùng mình, sao hắn có thể quên người này đáng sợ tới mức nào. Nếu người này muốn giết mình quả thực đơn giản như bóp chết một con kiến.

Nhìn thầy sắc mặt hoảng sợ của người nọ, Tư Vũ Thánh hừ lạnh một tiếng, xoay người lặng lẽ tiến về phía thiếu niên.

“Sao ngươi cứ dây dưa không ngớt như vậy, rõ ràng ngươi đã biết quan hệ giữa hoàng thúc của ta và Tiểu Vũ là như thế nào rồi mà. Chẳng phải tối hôm đó ngươi cũng thấy sao?” Khung Tử Dạ không kiên nhẫn, nói.

Ô Ân Kì vừa nghe liền tức giận dậm chân, chỉ vào hai kẻ đang tranh đấu kia, mắng lớn: “Là tên hoàng thúc hỗn đản của ngươi ép buộc ca ca của ta. Ca ca của ta vốn không thích hắn, ca ca của ta là bị ép buộc.”

Khung Tử Dạ nghe hắn không ngừng nhục mạ hoàng thúc của mình, quát lớn: “Tiểu Vũ, ngươi nói cho hắn nghe đi, tối đó là ngươi tự nguyện, không phải hoàng thúc bắt ép ngươi.”

Nghe thấy lời đối thoại trắng trợn như vậy, Vân Phi Vũ hiểu bọn họ muốn ám chỉ điều gì, nhất thời mặt đỏ tai hồng. Nhìn chung quanh, lúc này y mới phát hiện mọi người đang dùng ánh mắt đen tối quan sát mình, nhịn không được liền quát lên: “Các ngươi câm miệng hết cho ta, nói hưu nói vượn cái gì.”

“Tiểu Vũ.” Khung Tử Dạ đột nhiên nghiêm chỉnh nhìn y: “Tuy rằng ngươi là nam nhân, nhưng ngươi đã thành thân cùng hoàng thúc của ta, hơn nữa các ngươi đã có phu thê chi thân, ấn theo hình luật Dạ Diệp quốc, ngươi chính là nam thê của hoàng thúc, đây là sự thật không thể phủ nhận.”

(Phu thê chi thân: Quan hệ vợ chồng.)

“Không phải, không phải, ca ca là của ta, của ta.” Ô Ân Kỳ như sợ thiếu niên chạy mất, vội vàng ôm thắt lưng y.

Vân Phi Vũ dở khóc dở cười nhưng cũng không biết phản bác lời Khung Tử Dạ như thế nào. Đang khó xử, phía sau truyền tới tiếng quát tức tối: “Một đêm kia đã xảy ra chuyện gì? Phu thê chi thân, sao lại có chuyện đó?”

“Tiếng nói quen thuộc quá, là hắn!” Thiếu niên vừa muốn quay người lại phát hiện tiểu tử kia còn đang ôm mình, đành phải nhẹ nhàng nói: “Tuyết Nhi ngoan, buông tay.”

“Không muốn, ca ca đừng rời khỏi ta.”

Còn không chờ thiếu niên mở miệng đáp lại đã thấy một bàn tay vươn tới từ phía sau, nhấc tiểu tử kia ném ra ngoài. Khi y kinh hô, vài tên binh sĩ vọt tới tiếp lấy Ô Ân Kì, tâm trạng căn thẳng như dây cung nhất thời trùng xuống. Y xoay người lại, muốn lên tiếng giận dữ trách mắng nhưng vừa nhìn tướng mạo người nọ, nhất thời đứng tại chỗ.

“Mới như vậy đã không nhận ra ta?” Nam nhân nhìn biểu hiện ngây dại trên gương mặt thiếu niên, nhìn dung nhan quen thuộc ấy, nhịn không được muốn vươn tay chạm tới.

“Là hắn, tuy ánh trăng đêm đó ảm đạm nhưng ta sẽ không bao giờ nhận sai gương mặt này. Thật quá buồn cười, kẻ cường bạo ta đêm đó chính là người ta yêu.”

Tránh khỏi bàn tay nam nhân đưa tới, Vân Phi Vũ lạnh lùng mở miệng: “Có phải chính ngươi đã giết chết nghĩa phụ của ta?”

Tư Vũ Thánh bị hành động của thiếu niên khiến cho giật mình. Trong trí nhớ của hắn, thiếu niên luôn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, cho dù bản thân có từng tổn thương đến y, y cũng chỉ yên lặng thừa nhận, mà hiện giờ y lại cự tuyệt mình đụng chạm, hỏa nộ nhất thời dâng lên.

Nắm lấy cánh tay thiếu niên kéo mạnh vào lòng, không để ý gò má y tái nhợt vì đau đớn, nâng cằm y, tức giận nói: “Lên giường cùng Tích Vô Nhai kia thì được, nhưng ta thì không được phép chạm vào? Cần chi giả bộ trinh tiết, ngươi đã quên trước kia mình hầu hạ dưới thân ta ra sao? Còn đêm đó nữa, ngươi quên bản thân đã hưởng thụ như thế nào? Bị một kẻ không quen biết đùa bỡn thân thể cùng có thể hưng phấn, ngươi quả nhiên…”

“Câm miệng, câm miệng, câm miệng…” Đêm đó vốn là một sự sỉ nhục. Cho dù đối phương có là nam nhân mình yêu, nhưng lúc đó bản thân vẫn chưa biết gì lại có thể nổi lên phản ứng, chỉ cần nghĩ lại cũng khiến thiếu niên vô cùng hổ thẹn. Hiện tại, bị nam nhân vạch trần khiến y tủi nhục không chịu nổi, tức giận giương lên nắm tay định đánh về phía nam nhân, nhưng đau đớn khôn cùng trên bả vai khiến y buông tay. Tâm trí vô cùng đau khổ: “Hắn vẫn vô tình như vậy, vẫn tàn nhẫn như vậy.”

Thấy bi thương trong mắt thiếu niên, trái tim Tư Vũ Thánh cứng lại: “Không nên như vậy, ta cũng đâu muốn tiếp tục tổn thương y. Nhưng mà, nghe thấy y cùng nam nhân khác trên giường khiến ta thực sự tức giận. Ta không muốn y thương tâm, cũng không muốn ép buộc y phải lộ ra vẻ mặt này.” Nhưng lời giải thích còn chưa kịp nói ra miệng, chợt nghe hai tiếng gầm vang lên.

“Buông Tiểu Vũ ra!”

“Buông ca ca ra!”

Tư Vũ Thánh ôm chặt thiếu niên, không để ý y vô lực giãy dụa. Nhìn chung quanh một vòng, thấy mình bị binh lính hai nước bao vây, không khỏi cười khẽ: “Các ngươi nghĩ rằng chỉ cần như thế này cũng có thể ngăn chặn ta?”

Tuy nói vậy, nhưng hắn hiểu được, nếu bị hai người bên kia phát hiện, hắn sẽ không có cơ hội mang thiếu niên đi. Không hề do dự, hắn ôm người trong lòng, đề khí thả người bay lên, chạy về phía cánh rừng bên cạnh Ô Tác Thành.

“Ca ca.”

“Tiểu Vũ.”

Nghe thấy tiếng kêu gọi phía dưới, Vân Phi Vũ rất muốn trả lời, nhưng hiện tại y đang vô cùng kinh hãi, tim đập liên hồi. Đột nhiên bị ôm lên khoảng không cao chót vót, nội tâm càng thêm khủng hoảng. Hiện tại, y không chỉ không dám mở mắt, ngay cả nói nửa câu cũng không nên lời. Trong lòng tức giận, nhưng đôi tay vẫn túm chặt lấy y phục nam nhân theo bản năng, sợ rơi xuống dưới.

Đỉnh đầu truyền tới tiếng nam nhân cười khẽ: “Vẫn không thay đổi so với trước kia, vẫn sợ độ cao nha.”

Tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, nhớ tới thời gian còn ở bên nhau, trong lòng dâng lên cảm giác khó nói thành lời. Người mình thương yêu đang ở ngay bên cạnh, nhưng vật đổi sao dời, hắn đã không còn là hắn trước kia, y cũng chẳng còn là y xưa cũ. Rất nhiều việc đã xảy ra, hiện tại, nghĩa phụ có phải bị giết hay không vẫn chưa rõ, còn có mối thù của nghĩa phụ, Duẫn đại ca cùng năm trăm binh sĩ kia không thể bỏ mặc. Chạy như bay một lát, Vân Phi Vũ dần thích ứng cảm giác này, sau đó mở miệng: “Thả ta xuống.”

Thân thể Tư Vũ Thánh thoáng chậm lại, thấy vẻ mặt y kiên trì, quay đầu nhìn, thấy khoảnh cách với Ô Tác Thành đã khá xa, bọn họ không thể đuổi kịp ngay lập tức, hắn liền thả người nhẹ nhàng hạ xuống, dừng ở một khoảng đất trống trong rừng.

Cảm nhận được tiếng gió thổi bên tai dừng lại, thiếu niên mở mắt ra, lập tức nhảy xuống khỏi thân thể nam nhân, sau đó nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Trả lời ta. Có phải chính ngươi đã giết nghĩa phụ của ta hay không?”

Hơn hai năm không gặp, dường như y càng lúc càng quyến rũ, mị lực không ngừng tăng lên. Tư Vũ Thánh chăm chú nhìn thiếu niên, tham lam ngắm đôi mắt y, hàng mi, chiếc mũi, đôi môi hồng nhạt vẫn mê người như trước. Hắn nuốt một ngụm nước miếng.

“Nói đi!” Thiếu niên tức tối nhưng nhiều nhất vẫn là nổi giận. Ánh mắt nóng cháy quá mức đường hoàng của hắn khiến y không chịu đựng nổi.

“Đúng thì thế nào? Không phải thì sao? Nếu đúng như vậy thì ngươi định làm như thế nào?” Không biết hai năm qua tình cảm của y đối với mình có thay đổi hay không, tuy rằng tự biết nghĩ như vậy quá mức ngây thơ, nhưng Tư Vũ Thánh vẫn nhịn không được mà hỏi thử.

Vân Phi Vũ ngẩn ra, sao đó nói: “Phải, ta sẽ giết ngươi báo thù thay nghĩa phụ. Không phải, vậy bỏ đi.”

Nghe vậy, nam nhân có chút mất hứng, không chịu thừa nhận trong lòng cảm thấy mất mác, tiếp tục hỏi: “Ngươi đang tâm giết ta?”

Thiếu niên cúi đầu không nhìn mặt hắn, không nhìn ánh mắt hắn, trầm giọng nói: “Nghĩa phụ là người mà ta yêu kính, vì người… ta sẽ làm.”

“Ngươi…” Tư Vũ Thánh choáng váng, nhưng trong lòng vẫn không chịu thua. Một tay kéo thiếu niên vào lòng, nâng cằm y, lại hỏi: “Nếu thật sự là do ta giết, ngươi thật sự muốn giết ta sao?”

“Ta chỉ hy vọng ngươi nói không phải, chỉ hy vọng ngươi nói không phải, rốt cuộc ngươi có hiểu hay không?”

Thiếu niên mặt không biến sắc, lên tiếng: “Phải.”
Bình Luận (0)
Comment