Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 200

Quyển 6: Chung kết

Xoang mũi tràn ngập mùi hương thơm ngát, tiếng chim chóc líu lo ca hát thi thoảng lại truyền vào tai, Vân Phi Vũ chậm rãi mở mắt, trong lúc mơ màng, y cảm thấy bên giường có một người đang ngồi, chờ tới khi thấy rõ ràng tướng mạo người đó, y đột nhiên ngồi dậy, không thể tin nhìn người trước mắt, bàn tay run rẩy vuốt lên má nàng, không dám khẳng định, khẽ gọi: “Nương?!”

Đỗ Nguyệt Nga nắm lấy tay nhi tử, đứng dậy ôm y vào lòng, ngữ khí chua sót: “Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta, con chịu khổ rồi!”

Vòng tay ôm ấp ấm áp, hơi thở thân thương, Vân Phi Vũ thì thào: “Nương, thật sự là nương, nương….”

Hai người lẳng lặng ôm nhau, hưởng thụ giây phút trùng phùng hạnh phúc, tới tận lúc một thanh y nữ tử bước vào phòng, thấy tình cảnh như vậy, vui sướng kêu lên: “Tử Trúc, Tử Trúc, mau tới đây, thiếu gia tỉnh lại rồi!”

“Thanh Thủy?” Vân Phi Vũ nhìn nữ nhân trước cửa, chần chờ kêu một tiếng, đột nhiên quay đầu về phía phụ nhân đang đứng bên giường: “Nương, chẳng phải đêm đó người cùng Thanh Thủy tỷ tỷ…”

Đỗ Nguyệt Nga che miệng của y, mỉm cười nói: “Chờ một chút sẽ nói cho con biết, có đói bụng không?”

Vừa nhắc tới, Vân Phi Vũ nhớ việc bụng mình mới réo lên, ngượng ngùng: “Đói bụng.”

Nhìn bộ dạng của Vân Phi Vũ, phụ nhân vuốt đầu y: “Ngốc, ở trước mặt nương còn tỏ ra xấu hổ làm gì.”

“Tiểu thiếu gia tỉnh rồi?” Tử Trúc bưng khay tới, trên người vẫn mặc một bộ tử y như trước.

(Tử y: y phục màu tím.)

“Tử Trúc tỷ tỷ.”

Khóe miệng Tử Trúc khẽ câu lên, bước đến: “Đói bụng rồi nhỉ, nào, uống chút cháo trước, chờ tới buổi trưa mới ăn bữa chính.”

“Được.”

“Tiểu thiếu gia, sao người chỉ gọi Tử Trúc tỷ tỷ mà không gọi ta?” Gương mặt tựa búp bê của Thanh Thủy tiến lại, Vân Phi Vũ cười hắc hắc: “Thanh Thủy tỷ tỷ.”

“Ngoan, thực ngoan.” Thanh Thủy vươn tay xoa đầu y.

Vân Phi Vũ cũng chẳng để ý, tươi cười, bưng bát cháo lên uống. Tuy nhiên, Tử Trúc đứng bên cạnh lại mở miệng răn dạy: “Thanh Thủy, không được bất kính với tiểu thiếu gia như vậy.”

Thanh Thủy bĩu môi, Đỗ Nguyệt Nga lại cười ha hả: “Các người chăm sóc cho Tiểu Vũ từ nhỏ tới lớn, hắn cũng là đệ đệ của các ngươi. Tử Trúc, nơi này đã chẳng phải Vân gia nữa, không cần để ý tới nhiều quy củ như vậy.”

“Vâng, tiểu thư.”

Uống hết hai bát cháo, Vân Phi Vũ cũng không ăn cơm luôn, trong bụng đang có một đống vấn đề muốn hỏi. Y lo lắng níu lấy phụ nhân: “Nương, người nói cho con biết đi, rốt cuộc hết thảy những việc này là như thế nào?”

Đỗ Nguyệt Nga vuốt tóc y, sau đó ngồi xuống cạnh giường: “Đứa nhỏ này vẫn nóng vội như vậy.”

Hai nàng thấy vậy, Tử Trúc mở miệng: “Tiểu thư, tiểu thiếu gia, hai người từ từ nói chuyện, chúng ta lui ra trước.”

Đỗ Nguyệt Nga gật đầu, sau đó xoa xoa thái dương, nhìn cửa sổ mà nhớ về những đoạn hồi ức: “Chuyện này phải kể lại từ ba mươi năm trước…”

Phụ nhân kể lại thực êm tai, thiếu niên im lặng lắng nghe.

Giữa chừng, Vân Phi Vũ nhịn không được liền hỏi: “Nương, vì sao Vân Kính Thiên lại muốn giết Dung cô bà?”

(Cô bà: Bà cô hay bác của cha mình)

Đỗ Nguyệt Nga cười lạnh một tiếng: “Bởi vì hắn..” Nàng nhìn hài tử của mình, sau đó mở miệng: “Hắn sinh ra tình cảm không nên có với phụ thân của mình.”

Vân Phi Vũ trợn mắt há miệng, một lúc lâu sau mới lấy lại *** thần, đột nhiên nhớ tới Vân Khoảnh Dương, âm thậm tán thành: “Quả nhiên cha nào con nấy, đều biến thái như nhau.”

“Đúng rồi, nương à.” Y hỏi tiếp: “Cho dù Vân Kính Thiên sinh ra tình cảm khác thường với phụ thân của mình, nhưng việc này thì có liên can gì tới Dung cô bà, chẳng phải mỗi đời Vân gia đều có chín thê thiếp hay sao? Tại sao hắn không giết những người khác?”

Đỗ Nguyệt Nga thở dài: “Vấn đề chính là ở người này. Bởi vì gia chủ đời trước của Vân gia cùng cô bà của con đã yêu nhau từ trước khi thành thân, nhưng quy củ do đời trước truyền lại của Vân gia không thể thay đổi nên trước khi thành thân đành phải dùng chút thủ đoạn để cưới bà cô của con vào Vân gia. Sau đó, Vân Kính Thiên trở thành thiếu chủ Vân gia, nghe nói hắn từ nhỏ đã rất thông minh, hơn nữa lại ngoan ngoãn nên được đại gia chủ thương yêu. Có thể chính vì sống trong cái gia tộc họ Vân tình cảm nhạt như nước lã này quá lâu, mà gia chủ đời trước quá sủng ái hắn, khiến cho hắn sinh ra thứ tình cảm không thuần khiết.”

Vân Phi Vũ đăm chiêu, “à” một tiếng: “Đố kị sao?” Yên lặng một lát, y lại nói: “Vậy gia chủ đời trước không phát hiện ra tâm tư của hắn sao? Không ngăn hắn lại sao?”

“Gia chủ đời trước của Vân gia là người tốt bụng nhất trong lịch đại gia chủ Vân gia, mà Vân Kính Thiên lại là kẻ lòng dạ khó lường. Trước mặt đại gia chủ lúc nào cũng tỏ ra nhu thuận lễ phép, khiến người ta không tìm ra một chút sơ hở. Kỳ thực, sau khi bà cô của con thành thân thì chúng ta đã gặp mặt mấy lần, lúc ấy thường nghe nàng nói: gia chủ đời trước định chờ tới khi Vân Kính Thiên tròn mười tám tuổi sẽ trao lại chủ vị cho hắn, sau đó đưa bà cô của con rời khỏi Vân gia. Nhưng sau đó chẳng hiểu vì sao mọi việc vẫn tiếp tục kéo dài, tiếp đến lại phát sinh việc bà cô của con phát bệnh rồi qua đời, gia chủ đời trước mất tích.”

“Đồng thời, Đỗ gia chúng ta chịu họa diệt môn chỉ sau một đêm. Lúc đó, bởi vì cữu cữu của con cùng bằng hữu ra ngoài uống rượu chưa về nên tránh được một kiếp, còn ta vì được dấu vào khe tường nên mới giữ được tính mạng. Nhưng sau đó, kẻ họ Vân kia vẫn không buông tha cho chúng ta. Mà phụ thân ta đã từng cứu được một người trong vu tộc, chúng ta nghĩ nơi đó hẳn là an toàn nên mới chạy thẳng tới vu tộc trong rừng tại hướng bắc. Sau khi tìm được người nọ, chúng ta mới chính thức được cứu vớt.”

Đỗ Nguyệt Nga ngừng lại một lúc mới nói tiếp: “Cô cô (bác) là người vô cùng ôn nhu, đối xử với ta cùng ca ca vô cùng tốt. Trước khi nàng qua đời mấy hôm ta vẫn gặp nàng mà, cho nên ta tuyệt đối không tin nàng đột nhiên bệnh nên mới qua đời. Vì vậy, ta và cữu cữu của con bắt đầu tra tìm chân tướng. Trải qua hơn một năm miệt mài tìm kiếm, ta mới biết mọi việc đều do Vân Kính Thiên gây nên. Chúng ta lập tức quyết định báo thù cho cô cô. Nhân lúc người nọ hai mươi lăm tuổi, hắn tuyển chọn thê tử, ta cải danh trà trộn vào Vân gia.”

“Cữu cữu?” nghe thấy mẫu thân nhiều lần nhắc tới người này, Vân Phi Vũ không khỏi tò mò.

Đỗ Nguyệt Nga gật đầu, sau đó cười: “Bởi vì từ nhỏ con đã ở trong Vân gia nên chưa từng thấy hắn. Hắn tên là Đỗ Lãnh, lần này chính là do hắn đưa con về đây.”

“À!” Vân Phi Vũ ứng thanh, đột nhiên nhớ tới việc mình bị người ta điểm huyệt khiến cho hôn mê, không khỏi mở miệng hỏi: “Nương, cậu có nói đã gặp con ở đâu hay không?”

Đỗ Nguyệt Nga suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Hắn không nói rõ, chỉ nói khi tìm được con thì con bị thương rất nặng, lập tức đưa con trở về.”

“Nga” Nhớ tới vết thương trên người, thiếu niên không cảm thấy nơi nào còn đau, y nắn vai, kinh ngạc nói: “Kỳ quái, đã khỏi rồi?”

“Ngốc.” Đỗ Nguyệt Nga cười nói: “Cữu cữu tìm được con đã là chuyện hơn một tháng trước, trên đường trở về còn có Tuyết Lê Hoa chăm sóc con. Y thuật của nàng không tồi chút nào, miệng vết thương đều mau chóng lành lại.”

“Tuyết Lê Hoa?” Vừa nghe tên này đã biết là nữ tử, nhớ tới vết thương trên người mình, Vân Phi Vũ nhất thời mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, do dự lên tiếng hỏi: “Nương, Tuyết Lê Hoa là nữ tử sao?”

“Đúng, con nên gọi nàng là tỷ tỷ. Tuy rằng nàng không phải ruột thịt của cữu cữu nhưng mẫu thân của nàng chính là thê tử của cữu cữu, cũng là nữ nhi của tộc trưởng tiền nhiệm. Năm đó, người mà ngoại công con cứu được chính là vị tộc trưởng tiền nhiệm kia, cho nên sau khi hắn qua đời đã truyền chức vị tộc trưởng lại cho cữu cữu của con.”

“Thì ra là như vậy. Nương, nghe lời người nói thì hiện tại chúng ta đang ở trong vu tộc?” Vân Phi Vũ nhìn khắp nơi mới phát hiện nơi mình đang ở được dựng bằng thân trúc, khó trách khi hôn mê luôn ngửi được hương trúc thơm ngát.

“Đúng vậy.” Đỗ Nguyệt Nga sủng nịch nhéo mũi y: “Hiện tại mới phát hiện ra, đúng là tiểu tử ngốc mà.”

Vân Phi Vũ gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô. Y đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hiện tại đã là một tháng sau, vậy thì trên đường tới đây y vẫn chưa từng tỉnh lại. Tuy rằng thân thể bị thương, nhưng y cũng tự hiểu được những vết thương đó không nặng tới nỗi khiến y hôn mê bất tỉnh thời gian dài như vậy. Y nghi ngờ hỏi: “Nương, con tới đây từ khi nào?”

“Hôm qua mới trở về, sao vậy?” Đỗ Nguyệt Nga khó hiểu.

“Vậy thì con ngủ hơn một tháng trời vẫn chưa tỉnh lại lần nào?”

“A, con nói tới việc này sao.” phụ nhân cười cười: “Cữu cữu của con nói thương thế trên thân thể con rất nghiêm trọng, vậy nên vẫn dùng thuốc khiến cho con ngủ say, nói như vậy sẽ khôi phục nhanh hơn. Quả nhiên cũng không tồi.”

Cảm thấy lời này cũng có lý, nhưng Vân Phi Vũ hiểu lời này chỉ vì gạt mẫu thân nên mới được soạn lên. Hiện tại, y thực sự hiếu kỳ về vị cữu cữu chưa khi nào gặp mặt kia.

“Đúng rồi, nương, chúng ta vừa nói tới đâu rồi?”

“Còn chẳng phải bị con ngắt lời hay sao.” Phụ nhân oán trách nhìn y một cái, sau đó nói tiếp “Nói tới việc ta vào Vân gia.”

“Phải đi làm nội ứng?”

Đỗ Nguyệt Nga gật đầu, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng: “Chẳng qua chúng ta đã nghĩ quá đơn giản, vào Vân gia mới biết nơi này được canh giữ vô cùng sâm nghiêm, phi cáp ra vào đều bị kiểm tra nghiêm mật. May mà vu tộc am hiểu việc điều khiển côn trùng nên mới giúp chúng ta có biện pháp liên lạc lâu dài.”

(Phi cáp: Bồ câu đưa thư)

“Điều khiển côn trùng?” Vân Phi Vũ nhớ rõ, vu tộc thường rất am hiểu việc nuôi dưỡng những thứ này, chẳng lẽ để những con độc trùng đó truyền tin? Tưởng tượng đến cảnh một con độc xà hay bọ cạp độc đeo một tờ giấy trên lưng… quả thực vô cùng quái dị.

“Không phải như con nghĩ đâu,” Dường như Đỗ Nguyệt Nga hiểu được y đang suy nghĩ gì, xì cười thành tiếng: “Con nha, chắc chắn đầu óc đang suy nghĩ tới mấy thứ không bình thường.”

Vân Phi Vũ cười gượng hai tiếng, sờ mũi, nhìn về phía phụ nhân: “Vậy thì dùng cái gì?”

“Ong mật.”

Thấy thiếu niên khó hiểu, phụ nhân đột nhiên lấy một cây sáo nhỏ trong tay áo ra, chỉ nhìn thấy nàng thổi một hồi lại chẳng nghe thấy gì cả. Chốc lát sau, chợt nghe ngoài phòng vang tới thanh âm ‘vo vo’, Đỗ Nguyệt Nga mở tung cửa sổ, một đám ong mật bay vào khiến Vân Phi Vũ hoảng sợ.

Phụ nhân không nói gì mà lấy một chiếc khăn lụa ra, chỉ vào hình phía trên, sau đó thổi chiếc sáo nhỏ, tiếng ong đập cánh vang lên, sau đó đám ong mật hợp trên không trung thành một đóa mẫu đơn. Vân Phi Vũ kinh ngạc, chỉ vào đám ong mật kia: “Đây… việc này…”

Đỗ Nguyệt Nga cười gật đầu, sau đó lại thổi cây sáo nhỏ, đám ong mật lập tức bay ra khỏi cửa sổ. Sau đó, nàng mỉm cười trở về bên giường: “Hiểu chưa?”

Qua nửa ngày, lúc này Vân Phi Vũ mới khôi phục *** thần, không khỏi cảm thán: “Quá thần kỳ!”

Phụ nhân cười cười: “Dù sao cũng không thể truyền tin quá phức tạp, chúng chỉ là ong mật mà thôi.”

“Vâng…”

“Vậy thì khi đó bọn họ rất vất vả?” Nhìn phụ nhân trước mắt, Vân Phi Vũ không khỏi nghĩ thầm: “Tuy rằng nàng không phải mẫu thân thật sự của ta, nhưng lại là mẫu thân ruột thịt của thân thể này, mà hiện tại ta đang chiếm cứ nó, đương nhiên cũng là con của nàng. Nhưng mà… cùng kẻ thù sinh ra một tiểu hài tử, chỉ sợ lúc đó nàng cũng chẳng thoải mái.”

“Nương.”

“Uhm?”

“Người… hẳn là lúc đó cũng chẳng muốn sinh con ra?”

Thấy vẻ mặt nhi tử khẩn trương lo lắng, Đỗ Nguyệt Nga vuốt ve mái tóc y, thở dài một tiếng, sau đó thùy hạ mi mắt: “Thực ra trước con còn một hài tử nữa, nhưng ta đã vụng trộm dùng thuốc rụng thai.”

Thiếu niên giật mình, vẻ mặt phụ nhân đau khổ: “Hài tử kia vô tội, nhưng quả thực lúc đó ta không muốn sinh hài tử với kẻ thù, mà con…” Nàng dừng lại: “Cũng bởi vì bất đắc dĩ mới sinh ra, bởi vì nếu ta không sinh được hài tử sẽ không được phép ở lại Vân gia, cho nên ta mới sinh con ra, mà khi vừa nhìn thấy con, trong lòng ta dâng lên cảm giác vui sướng khác lạ. Chắc đây là thứ gọi là tình cảm mẫu tử. Nếu để mọi người biết con là một nam hài, cuộc sống của con sau này rất nguy hiểm, vì vậy ta đành cho con ăn mặc như nữ tử. Hiểu rõ mọi việc trừ bỏ Tử Trúc, Thanh Thúy cũng chỉ có bà đỡ, sau người nọ lại bị cữu cữu của con…”

Đỗ Nguyệt Nga nhìn y, thấy sắc mặt y thản nhiên, nói tiếp: “Tuy nhiên, việc gì tới cũng phải tới, rốt cuộc thân phận của ta vẫn bị Vân Kính Thiên phát hiện. Ta biết hắn muốn giết ta, cho nên ta lập tức liên hệ với ca ca, bởi vậy mới có cảnh ám sát đêm đó.”

“Đêm đó con đã kiểm tra nhịp tim của người cùng Thanh Thủy tỷ tỷ nhưng vẫn không cảm thấy gì, vậy là sao?” Vân Phi Vũ khó hiểu.

“Dược liệu. Đó là một loại thuốc của vu tộc, người nào ăn xong sẽ lâm vào trạng thái chết như bình thường, nhưng ba ngày sau sẽ tự động tỉnh lại. Sau khi liên lạc với cữu cữu của con, nhận tín hiệu ăn thứ đó trước, sau đó hắn cải trang thành thích khách đi ám sát chúng ta, như vậy chúng ta mới có cơ hội thoát khỏi Vân gia.”

“Vân gia canh phòng rất sâm nghiêm, cữu cữu đột nhập vàng bằng cách nào?”

Đỗ Nguyệt Nga mỉm cười: “Có sâm nghiêm tới đâu cũng có nơi lỏng lẻo, mà ta ở trong đó lâu như vậy, đương nhiên có thể quan sát ra một phần. Chắc là sau lần đó, lỗ hổng này đã bị lấp lại.”

“Chính là…” phụ nhân đột nhiên áy náy nhìn y: “Đã khiến con phải chịu khổ rồi, Vũ Nhi của ta.”

Đỗ Nguyệt Nga đột nhiên ôm y vào lòng, thanh âm run rẩy: “Thật ra, khi nghĩ tới biện pháp đó, nương cũng chẳng còn biện pháp nào khác. Nương thực sự không muốn để con ở lại một mình, nhưng cữu cữu nói để con ở lại, tạm thời sẽ không có nguy hiểm, nếu mang con ra một lượt sẽ khiến người nọ hoài nghi, cho nên…”

Tâm trạng phụ nhân có chút kích động, Vân Phi Vũ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt lên lưng nàng. Cảm thấy nàng dần bình ổn, lúc này mới nói: “Nương, người đừng tự trách. Trước kia người làm như vậy là đúng lắm. Hơn nữa, chẳng phải hiện tại con vẫn rất khỏe mạnh đó sao?”

“Uhm.” Đỗ Nguyệt Nga thương yêu nhìn y, sau lại nói: “Lúc đó cữu cữu của con cũng cam đoan với ta, hắn nói sẽ cho người âm thầm bảo hộ con, nếu con xuất hiện nguy hiểm sẽ cứu con trở về. Quả nhiên hắn không nuốt lời, rốt cuộc chúng ta cũng gặp lại. Vũ Nhi, bảo bổi Vũ Nhi của ta.”

Phụ nhân lại ôm y vào lòng.

Vân Phi Vũ quay lại ôm nàng, trong lòng nghi hoặc… cười nhạo.

“Âm thầm bảo hộ? Cứu ta? Nếu thật sự có người bảo hộ ta, vì sao khi ta bị ám sát tại Thanh Châu Thành lại không thấy ai xuất hiện? Bằng không Tiểu Nha cũng không chết.” Nghĩ tới đó, trái tim y không khỏi nặng trĩu: “Chỉ sợ vị cữu cữu luôn giấu mặt kia vốn không muốn cứu ta, mà những lời này nói ra cũng chỉ vì muốn lợi dụng muội muội mình. Lần này hắn đưa ta trở về đây là có mục đích gì?”

Vân Phi Vũ thầm thở dài. “Cái gọi là thân tình chẳng qua cũng đến vậy. Có điều, may rằng ta còn có mẫu thân cùng Tuyết Nhi, mà những người khác chẳng qua cũng chỉ là huynh đệ trên danh nghĩa, còn cả người cữu cữu trên danh nghĩa kia nữa.”

“Tiểu thư, tiểu thiếu gia.” Thanh Thủy bước vào, tủm tỉm cười nhìn hai người: “Dùng cơm!”
Bình Luận (0)
Comment