Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 227

Khi lão nhân đứng lên, tâm trí mỗi người đều đeo tảng đá lớn, Vân Khoảnh Dương trầm giọng hỏi: “Thế nào?”

Chỉ thấy y lắc đầu: “Máu ngừng đúng lúc, nhưng miệng vết thương qua sâu, lại là vị trí trọng yếu trên trước ngực, chỉ sợ…” lão nhân khẽ thở dài.

Cảm nhận được người trong lòng run lên nhè nhẹ, Vân Khoản Dương ôm y thật chặt, thản nhiên nói: “Mặc kệ ra sao, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho nàng, nếu không ngươi cũng đừng mong sống sót.”

Lão nhân vừa nghe liền kinh hoảng không thôi, nói lắp: “Thiếu… thiếu chủ… việc này… việc này trừ phi…” Đột nhiên, đôi mắt y sáng người nhìn Vân Phi Vũ: “Có thể cứu chữa, có thể cứu. Thất thiếu gia có cửu chuyển đan.”

“Cửu chuyển đan?” Vân Phi Vũ hơi giật mình nhìn hắn: “Thứ kia không phải dùng để giải độc sao?”

Lão nhân liên tục lắc đầu, nghiêm trang nói: “Hồi thiên đan của Dược Vương cùng cửu chuyển đan của Độc Vương đều là hai loại thánh dược, không riêng giải độc, nghe nói còn có công hiệu khải tử hoàn sinh. Tuy rằng chưa tận mắt thấy qua, nhưng trong chốn giang hồ đều đồn đại như vậy.”

Vân Phi Vũ lập tức kích động: “Thật sao, có thể cứu sống sao?”

Lão nhân trịnh trọng gật đầu.

“Vô Hỉ, Vô Nộ.” Đỉnh đầu truyền tới thanh âm.

“Chủ nhân.”

“Thu thập hành trang, tập hợp hộ vệ, đợi một lát sau xuất phát!”

“Vâng.”

Vân Phi Vũ gỡ tay nam nhân nhìn về phía hắn, vẻ mặt áy náy: “Thực xin lỗi, dược hoàn kia chỉ có thể…”

“Ta hiểu, đồ ngốc!” Vân Khoảnh Dương kéo y trở lại trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nhung huyền trên lưng y, ghé bên tai y thì thầm: “Ta không sao. Đệ nhìn xem, chẳng phải ta vẫn khỏe đó thôi?”

Vân Phi Vũ quay lại ôm chặt hắn, nhẹ nhàng ‘dạ’ một tiếng, lại ngẩng đầu thề thốt: “Huynh an tâm, chờ khi Lê Hoa tỷ khỏe lại, ta nhất định sẽ tìm lão đầu giúp huynh giải độc.”

“Được.” Vân Khoảnh Dương tươi cười gật đầu, sau đó nhìn sang một bên: “Cổ đại phu, ngươi cũng đi theo chúng ta. Trước khi tới được Diên Kinh, ngươi nhất định phải bảo trụ được tính mạng của nàng. Hiểu chưa?”

“Việc này…” Lão nhân xoa mồ hôi trên trán, sau đó nhìn hắn mấp máy môi vài lượt, nhưng không dám mở miệng nói.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng ra.” Thấy thần sắc y như vậy, Vân Khoảnh Dương không khói nhíu mày.

“Vâng.” Lão nhân hạ thấp người, sau đó nhìn nữ tử, chậm rãi lên tiếng: “Vết thương của nàng quá sâu, cần người có nội công thâm hậu giúp nàng bảo vệ tâm mạch, sau đó ta sẽ chế dược ổn định thương thế của nàng, bằng không rất khó kéo dài tới Diên Kinh.”

Vân Khoảnh Dương trầm tư một lát, gật đầu: “Hiểu rồi, ta sẽ bảo vệ tâm mạch của nàng, việc còn lại giao cho ngươi.”

“Nhưng thiếu chủ, thân thể của người…”

“Được rồi! Cứ quyết định như vậy.” Vân Khoảnh Dương ngắt lời hắn: “Cổ đại phu, ngươi cũng nhanh chóng thu xếp đi, đem toàn bộ dược liệu cần thiết theo, trên đường đi chúng ta không có thời gian dừng lại mua đâu.”

Thấy hắn kiên quyết, lão nhân nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

Quát sát hết mọi việc, Vân Phi Vũ bối rối nhìn nam nhân, không biết nên nói thế nào mới phải.

“Bảo bối, đệ sao vậy?”

Làm trò trước mặt mọi người xưng hô vô cùng thân thiết như vậy khiến Vân Phi Vũ xấu hổ đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu, hận không thể lập tức tìm một hố chui xuống cho xong.

“Rốt cuộc cũng lên *** thần rồi.” Vân Khoảnh Dương cười khẽ, sau đó ghé bên tai y gọi nhẹ: “Bảo bối, bảo bối, bảo bối…”

“Đừng gọi nữa.” Vân Phi Vũ tức giận quát khẽ.

Thấy y phát giận, Vân Khoảnh Dương vội vàng ngậm miệng: “Được được được, không gọi, không gọi nữa.”

Ôm vật nhỏ vào lòng, hắn nhìn chung quanh, sau đó đem tầm mắt định trên người lão nhân ngồi trên xe lăn, suy nghĩ, nói: “Các người cứ về đi, đi theo chỉ tổ phiền toái. Sau khi chữa khỏi cho nàng ta sẽ phái người đưa nàng trở về.”

Lão nhân chưa kịp mở miệng đã thấy Hách Nhĩ Khả xông lên trước, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hai người: “Dựa vào cái gì phải tin tưởng các ngươi, Vân gia các người…”

“Hách Nhĩ Khả, câm miệng!” Đỗ Lãnh nói: “Nơi này còn không tới phiên ngươi lên tiếng, lui xuống đi.”

“Nhưng mà, tộc trưởng…”

Đỗ Lãnh trừng mắt liếc hắn, sau đó nhìn lão nhân trên xe lăn: “Dượng, người thấy thế nào?”

Vân Cẩm Tiêu nhìn hai tôn tử của mình, thở dài: “Cứ làm theo lời Dương Nhi đi, chúng ta chẳng giúp được việc gì cả, hơn nữa.” Hắn nhìn về phía xa sương: “Tình huống của Thiên Nhi vẫn không ổn định, đi theo chỉ vướng chân.”

Lão nhân lại nhìn phụ nhân: “Nguyệt Nga, ngươi đi theo đi, dù sao Lê Hoa cũng là nữ hài tử, bọn họ đều là nam nhân, không tiện chăm sóc.”

“Vâng thưa dượng.” Đỗ Nguyệt Nga gật đầu, sau đó căn dặn hai nàng phía sau: “Các ngươi đưa hành lý trên xe chúng ta xuống.”

“Vâng.”

Nhìn nữ tử vẫn đang hôn mê, Vân Cẩm Tiêu mở miệng: “Dương Nhi, Tiểu Vũ, ta giao Lê Hoa cho hai ngươi, chúng ta đi trước.”

Vân Phi Vũ ngẩng đầu từ trong lòng nam nhân, nhìn lão nhân, gật đầu, sau đó nhìn bọn họ rời đi. Hách Nhĩ Khả hung tợn trừng mắt liếc y một cái, thâm ý nhìn nữ tử, bất đắc dĩ xoay người rời khỏi.

Lộ trình chạy suốt ngày đêm, qua bảy ngày, mọi người đã đi được nửa đường. Bởi vì mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai, ba canh giờ, ai ai cũng vô cùng mệt mỏi.

Vân Phi Vũ chủ động gánh vác việc cơm nước, nấu nhiều món đa dạng bổ sung thể lực cùng dinh dưỡng cho mọi người, nhưng ngay cả như vậy, sắc mặt Vân Khoảnh Dương… càng ngày càng kém.

Hôm nay, y lẳng lặng ngồi trong mã xa, không chớp mắt nhìn nam nhân đối diện, thấy đôi mắt hắn khẽ động, lập tức gọi nhỏ: “Dương?”

Vân Khoảnh Dương chậm rãi mở mắt ra, thấy vật nhỏ lo lắng nhìn mình, hắn cười an ủi: “Ta không sao.”

Gương mặt nam nhân tái nhợt nhuốm màu mệt mỏi, trong mắt che kín tơ máu, Vân Phi Vũ biết hắn đau đớn nên ngủ không đủ giấc, bất giác tự trách: “Thực xin lỗi, nếu không bởi vì ta, độc trên người huynh sẽ không phát nhanh như vậy. Đều là lỗi của ta cả. Xin lỗi huynh!”

Nam nhân thở dài, vươn tay kéo y tới trước ngực, vuốt ve hai má y: “Chẳng phải ta đã nói đệ không cần tự trách sao. Đệ thương tâm, ta cũng sẽ thương tâm. Đệ khổ sở, ta cũng sẽ khổ sở. An tâm đi, chỉ cần đến được Diên Kinh, cho nàng dùng dược hoàn, ta tĩnh dưỡng vài ngày sẽ ổn cả.”

Nhìn nam nhân mỉm cười, Vân Phi Vũ gật đầu, ngay sau đó hỏi: “Muốn ngủ không?”

Vân Khoảnh Dương nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Được rồi, nhưng đệ phải ngủ chung với ta.”

“Uhm.”

Hai người lẳng lặng ôm nhau, một hồi lâu sau, ngay khi Vân Phi Vũ tưởng rằng nam nhân đã ngủ lại nghe hắn đột ngột lên tiếng: “Bảo bối.”

“Hử?”

“Đã lâu chúng ta không thân thiết.”

Vừa nghe lời này, y không khỏi ngây người, khi phản ứng lại mới phát giác nam nhân đã vói tay vào trong y phục mình.

“Đừng nháo!” Đẩy tay nam nhân ra, Vân Phi Vũ trừng mắt liếc hắn một cái: “Nhìn sắc mặt của huynh xem, nghỉ ngơi cho ta.”

“Nhưng mà…” Vân Khoảnh Dương ôm eo y, không ngừng cọ xát phân thân cứng rắn lên đùi y: “Ta muốn đệ mà, bảo bối. Làm một lần được không, đã nhiều ngày rồi chúng ta không có làm, làm xong có thể ngủ ngon mà. Được không, chỉ làm một lần thôi.”

Nhìn gương mặt tái nhợt của nam nhân ửng hồng vì dục hỏa, Vân Phi Vũ không khỏi nhớ tới lần ở ôn tuyền, có lẽ làm một lần hắn sẽ ngủ ngon giấc.

“Vậy được rồi, nhưng sau khi làm huynh phải ngoan ngoãn ngủ.”

“Được, đều nghe theo lời bảo bối nói.” Vân Khoảnh Dương chuẩn bị thoát y phục vật nhỏ lại bị ngăn trở.

“Huynh nằm, để ta.” Vân Phi Vũ đột nhiên thả người ngồi dậy, sau đó quỳ xuống giữa hai chân nam nhân.

Lần đầu ái nhân chủ động như vậy, Vân Khoảnh Dương vui vẻ không thôi, mà khi thấy y kéo khố y của mình thấp xuống, lập tức hiểu y muốn làm gì, kéo lấy y, ngữ khí hờn giận: “Vũ Nhi, đệ làm cái gì vậy?”

Hiện tại Vân Phi Vũ đã vô cùng ngượng ngùng, cúi đầu không chú ý tới vẻ mặt bất mãn của nam nhân: “Ta dùng miệng giúp huynh làm, có điều, đây là lần đầu tiên ta làm như vậy, có thể không được thoải mái, huynh…. Uhm…”

Đột nhiên bị nam nhân nâng lên, đôi môi bị ép chặt, ngay sau đó, khố y bị kéo xuống, nam nhân vói ngón tay lạnh lẽo vào hậu huyệt vật nhỏ, đau đớn khiến y không kiềm được co rút.

“Nhẫn một chút.”

Thanh âm Vân Khoảnh Dương có điểm lạnh đi. Hiện tại Vân Phi Vũ mới phát hiện hắn dường như đang tức giận, có chút khó hiểu, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng chẳng biết giải quyết sao mới đúng. Ngón tay thứ hai cũng đi vào, đau đớn tăng lên, y cắn chặt răng chịu đựng.

“Bảo bối, thực xin lỗi.” Tiếng xin lỗi của nam nhân truyền tới, thanh âm khàn khàn bao trùm dục vọng nồng đậm: “Nếu đệ không muốn cho ta cũng không sao, ta không muốn ép buộc đệ. Xin lỗi, làm đệ đau đúng không?”

Cảm giác được ngón tay nam nhân sẽ rời khỏi, Vân Phi Vũ ôm chặt lấy hắn, lắc đầu, thở gấp trả lời: “Không phải, đây là trong mã xa, cho nên ta mới định dùng miệng giúp huynh làm, không phải không muốn làm.” Nói xong, y lắc lư thân thể, dùng phân thân cứng rắn của mình đỉnh lên bụng nam nhân, biểu đạt dục vọng bản thân.

Bị y khiêu khích như vậy, hạ thân Vân Khoảnh Dương lại trướng lên vài phần: “Bảo bối, ta nhịn không nổi nữa, ngồi lên đi.”

Vân Phi Vũ cử động thân thể, nâng eo, cảm nhận được cự vật nóng bỏng kia đỉnh phía sau hậu đình, đang định thong thả ngồi xuống lại bị hai tay đặt trên eo dùng sức áp mạnh xuống.

“A…uhm!” Y lập tức che miệng lại, thân thể không chịu nổi xâm nhập bất ngờ liền mềm nhũn ngã tới trước ngực nam nhân.

Một hồi hoan ái qua đi, Vân Khoảnh Dương nặng nề ngủ, Vân Phi Vũ dùng khăn lau sạch sẽ bạch dịch trên thân thể, nhìn gương mặt an tường khi ngủ của hắn, y thầm thở phào.

Lại qua sáu ngày, rốt cuộc mọi người cũng tới hoàng đô Diên Kinh.

Không kịp xem xét tiểu viện, Vân Phi Vũ vội vàng vọt vào trong phòng, chạy đến ngăn tủ bắt đầu tìm kiếm, cho tới khi nhìn thấy chiếc bình bạch ngọc nhỏ nhắn mới an tâm. Vội vàng chạy tới gian phòng khác giao dược hoàn lại cho Cổ đại phu, thấy y ngửi ngửi, sau đó nắn nắn liền nhét vào miệng nữ tử. Mọi người im lặng chờ đợi, nhưng liên tiếp hai canh giờ trôi qua vẫn không thấy nàng có phản ứng.

“Cổ đại phu, dược này không hiệu quả sao?”

Lão nhân vỗ về chòm râu trầm tư một lát, lắc đầu: “Chờ một lát nữa xem!”

“Vũ Nhi.” Vân Khoảnh Dương vẫn im lặng ngồi một bên lại đột nhiên nói chuyện.

Vân Phi Vũ quay lại nhìn hắn, lúc này mới phát hiện đầu hắn đổ đầy mồ hôi, ngay cả môi cũng trắng bệch không chút huyết sắc, y lập tức kinh hoảng: “Huynh sao vậy? Đau đầu lắm hả? Tại sao không nói sớm? Cổ đại phu, mau lên, mau chẩn mạch cho hắn.”

Vân Khoảnh Dương nâng tay bảo lão nhân lui xuống, cười với Vân Phi Vũ: “Không có gì, ta chỉ muốn nói với đệ rằng ta sẽ bế quan vài ngày.”

“Không ở nơi này sao?” Vân Phi Vũ không cần nghĩ ngợi, hỏi lại.

Vân Khoảnh Dương sững người, sau đó kéo y qua, nhẹ giọng trấn an: “An tâm, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”

“Vô Hỉ, Vô Nộ.”

“Chủ nhân.”

“Khoảng thời gian ta không ở đây, các người âm thầm bảo hộ thất thiếu gia an toàn, hiểu chưa?”

“Dạ.”

Vân Phi Vũ chưa kịp cự tuyệt, hai người nhoáng thân một cái đã biến mất vô tung.

“Kỳ thực ta không…”

“Tiễn ta ra ngoài được không?” Vân Khoảnh Dương ngắt lời y.

Nhìn sắc mặt nam tử dần tái nhợt, Vân Phi Vũ gật đầu, tiến lên đỡ thắt lưng hắn: “Đi thôi, ta tiễn huynh ra ngoài.”

“Đỗ di nương.” Trước khi xuất môn, Vân Khoảnh Dương quay đầu nhìn về phía phụ nhân: “Ta đem Tiểu Đậu Tử lưu lại nơi này, các người cần gì cứ sai bảo hắn làm, dẫu sao hắn cũng quen thuộc với sản nghiệp của Vân gia.”

“Ân.” Phụ nhân gật đầu, sau đó bổ sung một câu: “Đi sớm về sớm!”

“Đã biết.” Vân Khoảnh Dương tươi cười, sau đó ôm thiếu niên ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment