Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 242

Bữa tối, vì hoan nghênh Vân Phi Vũ tới, ba vị hộ pháp cố ý tổ chức một buổi yến tiệc nhỏ, khách tham dự trừ bỏ ba người bọn họ còn có Lí Sầm hiếm khi lộ diện, tiếp đó là Tư Vũ Thánh luôn bám chặt lấy y.

Uống cạn vài chén rượu, mọi người cũng nói chuyện nhiều hơn.

Lí Sầm ăn một miếng đồ ăn, sau đó buông đũa, lộ ra nụ cười khó gặp. “Tiểu Vũ, khi nào mới định làm mấy món cho mọi người đánh răng đây? Chỉ có ăn đồ ăn ngươi làm mới cảm thấy mình đang hưởng thụ.”

“Đúng.” Hoàng Trang vội vàng phụ họa, hai người khác cũng gật đầu.

Còn không chờ y trả lời đã nghe một tiếng kêu gọi: “Tiểu Vũ ca.”

Vân Phi Vũ lập tức khụ mạnh một tiếng, sau đó mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh: “Thánh muốn ăn món gì, huynh gắp cho.”

Y ngắt lời như vậy khiến Tư Vũ Thánh bất mãn, tuy ngoài miệng chưa nói, nhưng trong lòng lại âm thầm tự oán: “Rõ ràng huynh buộc ta gọi là ca ca lại không cho ta gọi như vậy trước mặt mọi người, vừa nhìn đã biết trong lòng huynh có quỷ rồi. Nhưng thôi, quên đi vậy, ta đại nhân không chấp tiểu nhân, cùng lắm là phối hợp với huynh một chút.”

Quét một vòng, hắn lại mở miệng: “Ta muốn hỏi, mọi người đều nếm qua đồ ăn Tiêu Vũ làm, vì sao ta chưa được thưởng thức lần nào? Mấy người nhóm Hoàng đại ca cùng quen biết Tiểu Vũ bên ngoài không nói, nhưng Lí bá bá vẫn luôn ở trong tổng đàn mà, sao lại vậy?”

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, mọi người nhất tề trầm mặc, bàn tiệc náo nhiệt trở nên yên lặng. Tư Vũ Thánh phi thường khó hiểu, nhìn trái nhìn phải, còn muốn mở miệng lại bị người khác đoạt trước: “Ăn cơm.” Vân Phi Vũ gắp một miếng thịt vào bát hắn: “Đệ gấp làm gì, ngày mai ta sẽ làm cho đệ ăn. Còn nữa, không được bỏ ớt xanh ra ngoài, biết chưa. Cẩn thận lớn không nổi bây giờ!”

Nói xong, Vân Phi Vũ lập tức ý thức được ngữ khí của mình không ổn, vội vàng che miệng lại, nhưng thấy mọi người kinh ngạc, biết rằng che dấu cũng không kịp, y đành phải ngượng ngùng cười.

“Hứ, rõ ràng ở đây huynh là người thấp nhất mà.” Tư Vũ Thánh nói nhỏ một câu, nói xong liền nhanh chóng gắp hết ớt xanh trong bát sang cho Vân Phi Vũ, cười hì hì nói: “Tiểu Vũ, huynh ăn nhiều một chút, như vậy mới mau lớn.”

“Phốc…”

“Khụ khụ khụ…”

Mấy người đang uống rượu nghe được lời này của hắn liền người phun sạch sẽ, người liên tục ho khan. Trên bàn tiệc loạn thành một mảnh.

“ Ha ha ha, giáo chủ thật thú vị.” Mặc Hồng Viêm vô tâm vô phế dẫn đầu cười ha hả.

“Hồng Viêm, chú ý thân phận.” Lí Sầm quát lạnh một tiếng nhưng khóe môi cũng không cầm được mà giương lên.

Vân Phi Vũ nghẹn đỏ mặt, tức giận trừng mắt liếc nam nhân bên cạnh lại chẳng biết xử lí ra sao, đành phải gắp hết ớt xanh trong bát nhét sạch vào miệng, nhai nuốt hung tợn.

“Đúng rồi, Tiểu Vũ, ta nghe Hoàng Trang nói ngươi cùng thiếu chủ Vân gia…” Lí Sầm nói được một nửa lại khoát tay: “Aiz.. quên đi, đây cũng chẳng phải chuyện một lão đầu như ta quản nổi, cứ coi như ta chưa từng hỏi. Dùng bữa, dùng bữa.”

Nghe thấy lời này, Vân Phi Vũ nhất thời không biết nên nói gì, đành phải miễn cưỡng trưng vẻ mặt tươi cười, bưng chén rượu lên: “Ha hả, ta kính mọi người một chén.” Một hơi cạn sạch.

Tư Vũ Thánh nhìn được tất thảy, trong lòng bất giác nổi lên địch ý cùng vị thiếu chủ Vân gia mà bọn họ vừa nhắc tới, nhịn không được liền hỏi: “Thiếu chủ Vân gia là ai vậy? Chẳng phải người đứng đầu Vân gia hiện tại vẫn là lão đầu tên Vân Kính Thiên kia sao? Hắn là một lão đầu mà.”

Mọi người nhìn nhau không biết trả lời ra sao, Vân Phi Vũ nhíu mày nhìn hắn, sau đó kiên quyết nói: “Hắn là huynh đệ của ta, đồng thời cũng là…”

“Tiểu Vũ.” Hoàng Trang ngắt lời y, lắc đầu, ra sức bĩu môi hất cằm về phía nam nhân cạnh y.

Vân Phi Vũ ngây ngẩn, sau đó nhìn sang nam nhân. Khi thấy vẻ mặt phẫn hận của hắn, trong đầu thình lình hiện lên một suy nghĩ. “Việc đó… Thánh, đệ nhớ ra cái gì sao?”

“Ta nghĩ tới việc gì?” Tư Vũ Thánh mất hứng hỏi ngược lại, sau đó bình tĩnh nhìn y: “Ta chỉ muốn biết huynh và hắn có quan hệ gì?”

Mấy người trên bàn đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn bọn họ, chỉ có Lí Sầm đăm chiêu, nhẹ nhàng vuốt râu, gật đầu.

“Bắt đầu hồi phục sao? Nhanh như vậy?” Vân Phi Vũ không ngừng suy đoán, cẩn thận quan sát biểu hiện của nam nhân, lên tiếng: “Ta mới nói quan hệ của chúng ta là huynh đệ, sao vậy?”

“Thực sự chỉ là huynh đệ?” Trong lòng Tư Vũ Thánh dấy lên một ngọn lửa vô danh, hắn cũng không rõ vì sao, chỉ là phi thường khó chịu.

Vân Phi Vũ do dự nửa ngày, đành phải gật đầu, trả lời trái lương tâm: “Phải! Chúng ta chỉ là huynh đệ.”

Ánh mắt nam nhân không ngừng quét tới quét lui trên gương mặt y, tuy rằng chính là tìm tòi nghiên cứu cùng hoài nghi nhưng vẫn khiến y chột dạ không dám nhìn thẳng. Khi mọi người căng thẳng, ngưng thở nhìn hai người, Tư Vũ Thánh lại đột nhiên tươi cười sáng lạn, vui vẻ tựa như tiểu hài tử: “Vậy là tốt rồi.”

Mấy người hít sâu một hơi, mà Vân Phi Vũ nhìn nam nhân bên người, nghi hoặc. “Vậy là xong rồi? Rốt cuộc trí nhớ đã khôi phục hay chưa? Không khôi phục thì tại sao lại tức giận? Nhưng nếu hắn khôi phục, hẳn là liếc một cái sẽ nhìn ra ta đang nói dối, nhưng tình huống hiện tại… rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì?”

“Được rồi, đến uống rượu nào.” Hoàng Trang bưng chén rượu hấp dẫn lực chú ý về phía mình, trên bàn khôi phục không khí tiệc tùng như cũ, Lí Sầm đột nhiên mở miệng: “Tới giờ rồi.”

“Nga”

Bạch Cừu, Mặc Hồng Viêm lập tức đứng lên, nhìn nam nhân sớm dừng đũa, tĩnh tọa bên cạnh. “Giáo chủ, thỉnh người cùng thuộc hạ quay về tẩm cung, nên nghỉ ngơi rồi.”

Tư Vũ Thánh vừa nghe liền lắc đầu liên tục, một chút buồn ngủ mới vừa dâng lên cũng tiêu tán vô tung: “Không muốn, ta muốn chờ Tiểu Vũ ăn xong rồi cùng y đi ngủ.”

Nhìn nam nhân lại dựa sát vào mình, trong lòng Vân Phi Vũ xuất hiện một chút suy nghĩ cổ quái. “Hiện tại nên coi hắn như tiểu hài tử hay là nam nhân? Thôi thì mặc kệ vậy, miễn bàn tới việc ngủ chung.” Đang muốn mở miệng cự tuyệt lại có người đã nhanh hơn một bước.

“Giáo chủ nghe lời đi. Về ngủ nào.” Khi lão giả nghiêm trang mở miệng, dường nhu Tư Vũ Thánh không dám tùy tiện phản bác, đành phải uy khuất mím môi nhìn sang Vân Phi Vũ, chớp chớp đôi mắt long lanh mang theo vạn phần chờ mong.

“Quả nhiên rất giống tiểu hài tử.” Vân Phi Vũ cười cười, buông chén rượu trên tay, sau đó vuốt tóc hắn. “Ngoan, đệ về ngủ trước, đợi lát nữa ta sẽ tới với đệ.”

“Thật sự?”

Nhìn vẻ mặt hồn nhiên kia, Vân Phi Vũ quay đầu, bưng chén rượu lên nhấp từng ngụm nhỏ che dấu bản thân đang chột dạ, gật đầu.

“Được rồi, vậy ta về trước, huynh ăn xong nhớ qua đó.” Nam nhân lập tức đứng dậy, nhìn hai vị hộ pháp Bạch – Mặc: “Bạch đại ca, Mặc đại ca, chúng ta đi thôi.”

Ba người rời đi, mãi đến khi ngoài cửa không còn tiếng bước chân, lúc này Vân Phi Vũ mới nghi hoặc nhìn về phía lão giả. “Lí lão bá, hắn như vậy có được xem là khôi phục không?”

Lí Sầm gật đầu, ngay sau đó liền cười nói: “Tìm ngươi tới đây quả nhiên không sai lầm, mới ngày đầu tiên đã thu được thành quả như vậy rồi. Xem ra việc khôi phục trí nhớ chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

Vân Phi Vũ im lặng một lát mới lên tiếng: “Nhưng hắn vẫn không nhận ra ta, tuy nhiên, cái tính yêu nũng nịu đó vẫn không thay đổi.”

“Chỉ là với ngươi thôi.” Lí Sầm thở dài, thản nhiên nói: “Trước kia hắn vẫn luôn luôn đòi tìm mẫu tử hai người kia, hiện tại vì ngươi nên hắn đã hoàn toàn ném bọn họ ra sau đầu. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa hồi phục trí nhớ, nhưng hắn thực sự muốn thân cận với ngươi, điều này chứng minh địa vị của ngươi trong lòng hắn không một ai có thể thay thế. Việc này chẳng biết là tốt hay xấu nữa, aiz…”

Sao Vân Phi Vũ hiểu hàm nghĩa trong câu nói đó. Y đã chọn Vân Khoảnh Dương vậy nên sẽ tiếp tục giữ vững quyết định của mình. Huống chi người nọ vô cùng cần tới y. Tuy y hiểu trong lòng mình vẫn còn yêu nam nhân kia, nhưng đến nay, những gì đã trôi qua thì cũng trôi qua rồi, hết thảy đều không quay trở lại được. Mục đích lần này tới đây là giúp nam nhân khôi phục trí nhớ mà thôi. Âm thầm hạ quyết tâm, y thầm thở dài một tiếng, bưng chén rượu uống một ngụm lớn lại phát hiện mùi vị quá chua chát, rất khó nuốt xuống.

Qua tiệc rượu, Vân Phi Vũ được hai người đưa tới nghỉ ngơi tại Lộng Mai Các. Dạo một vòng quanh căn phòng đã từng ở, tâm trí không khỏi cảm thán. Thời gian trôi qua thực mau quá, nhoáng một cái mà y đã rời khỏi nơi này được ba năm, khi đó là y nhưng chẳng phải là y, chỉ có bản thân y là người hiểu rõ nhất.

Đẩy cửa sổ ra, gió đêm mang theo hơi thở mát mẻ phả lên mặt khiến tâm tình y bình ổn, bao nhiêu phiền toái ứ đọng trong tâm can như được xua tan hết.

“Không biết hiện tại hắn sao rồi? Ta đã đi được một tháng, chắc rằng độc trên người hắn đã được giải rồi?” Nhìn về phía tây, Vân Phi Vũ nhẹ giọng thì thầm: “Dương, chờ ta!”

Lại bước đi thong thả trong phòng hai lượt nhưng vẫn chẳng cảm thấy buồn ngủ, xoay người bước ra khỏi phòng, cước bộ bất giác hướng về phía Lạc Vũ Hiên.

Kỳ thực, khi được an bài ở trong Lộng Mai Các y đã cảm thấy quái lạ. Y vốn không suy nghĩ cũng chẳng muốn ở chung với nam nhân, nhưng vẫn luôn cảm thấy, nếu muốn giúp hắn sớm khôi phục trí nhớ, kiểu gì bọn họ cũng sẽ an bài y ở phòng bên cạnh hoặc là một nơi nào đó gần đấy, thật không dự đoán được cuối cùng lại được đưa tới Lộng Mai Các. Mặc dù hai uyển ở gần nhau, nhưng từ nơi ở hiện tại của y tới chỗ nam nhân ít nhất cũng tốn hai khắc, mỗi ngày đi nhiều hơn một chút cũng không sao, chỉ là y vẫn cảm thấy khó hiểu với cách sắp xếp như vậy.

Đột nhiên nhớ tới những lời Hoàng Trang từng nói, mỗi khi đêm tới, nam nhân lại trở nên điên cuồng, nhưng lại không cho y biết hắn điên cuồng như thế nào. Tâm trí bất giác liên hệ hai sự kiện lại với nhau. “Chẳng lẽ có việc gì không thể nói cho ta biết nên mới an bài ta ở trong Lộng Mai Các?” Càng nghĩ càng thấy khả năng này có thể xảy ra, Vân Phi Vũ bước nhanh hơn.

Vừa bước vào cửa Lạc Vũ Hiên đã phát hiện nơi này thủ vệ rất nghiêm cẩn, trong lòng bất an hơn. Dùng bữa xong, khi y bước ra ngoài vẫn chưa thấy cảnh tượng này, mà hiện tại…

Không chút nghĩ ngợi liền bước vào lại bị thủ vệ ngăn cản: “Xin lỗi Vân công tử, hộ pháp đại nhân đã hạ lệnh: qua giờ hợi, bất luận người nào cũng không được phép tiến vào.”

“Qua giờ hợi, bất luận người nào cũng không được phép tiến vào?” Ý niệm bất an trong đầu càng thêm mãnh liệt, Vân Phi Vũ thốt lên: “Vì sao?”

Tựa hồ đã được căn dặn từ trước, hộ vệ không hề tỏ ra không kiên nhẫn khi y cố ý quấy rầy như vậy, vẫn cung kính nói: “Vân công tử, xin thứ lỗi, đây là mệnh lệnh của các vị hộ pháp, còn về nguyên nhân… thứ cho tiểu nhân không thể tiết lộ. Nếu công tử muốn biết, mời ngài tới hỏi ba vị hộ pháp đại nhân.”

Đối mặt với cách ngăn chở uyển chuyển khách khí như vậy, ý niệm chuẩn bị xông vào của Vân Phi Vũ hoàn toàn sụp đổ, nụ cười chẳng được tự nhiên. Nhìn Lạc Vũ Hiên bị bóng tối bao phủ, lại gật đầu với người nọ, y mang theo tất cả lo lắng tràn ngập trong lòng cùng mối nghi ngờ rời khỏi nơi đó.
Bình Luận (0)
Comment