Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 271

Tới giờ dùng bữa, Vân Phi Vũ sợ mình đột nhiên biến mất khiến tiểu gia hỏa kia lo lắng nên đành phải lết tấm thân mệt mỏi đau nhức tới dùng bữa cùng mọi người.

Nhìn tiểu gia hỏa ngồi bên cạnh lẳng lặng ăn cơm, y vô cùng khó hiểu, rõ ràng hôm qua hắn vẫn còn hoạt bát đeo dính lấy y, thế nào mà hôm nay lại ỉu xìu như vậy?

“Tiểu Thần, con làm sao vậy? Đồ ăn không vừa miệng?” Nhìn thấy hắn đem đồ ăn trong bát gảy đi gảy lại, Vân Phi Vũ nhịn không được liền hỏi.

Ỷ Thần lắc đầu, ức chế tích tụ trong lòng không được giải tỏa, chính mắt nhìn thấy cảnh đó, tuy trong lòng phẫn hận kẻ đối diện nhưng quả thực hắn vẫn không dám nhìn người bên cạnh, bởi vì thân thể mềm mại dụ nhân cùng thanh âm thở gấp rên rỉ luôn quẩn quanh trong tâm trí hắn. Thân thể tiểu hài tử chẳng thể làm ăn được gì, nhưng linh hồn trưởng thành lại khô nóng không yên.

Thấy hắn vẫn không nói một lời, Vân Phi Vũ buông bát sờ đầu hắn, ôn nhu nói: “Nhớ lão đầu?”

“Ngu ngốc, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để suy nghĩ lung tung.” Hắn nhắm mắt, tự nhéo mạnh lên đùi mình một cái, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười: “Không có, là trước đó ta ăn quá nhiều điểm tâm thôi, cho nên hiện tại vẫn chưa đói bụng.”

“Không đói cũng phải ăn một chút, hiện tại con đang trong thời điểm phát triển, ăn ít điểm tâm thôi, phải ăn nhiều cơm, biết không?”

“Uhm, đã biết.” Ỷ Thần thầm bực bội, làm tiểu hài tử thực chẳng tốt chút nào, bị người khác quản tới quản lui, thôi thì đành vậy, Tiểu Vũ cũng vì quan tâm hắn mà thôi.

“Thực ngoan!” xoa xoa đầu hắn, Vân Phi Vũ lại bưng chiếc bát trước mặt, đột nhiên nói: “Dùng bữa xong chúng ta nghỉ ngơi một lát, sau đó buổi chiều ta sẽ đưa con đi dạo trong thành, được không?”

“Chỉ hai người chúng ta sao?” Ỷ Thần lập tức trưng đôi mắt trong sáng ngây thơ nhìn y.

Nhìn ra khát vọng trong mắt hắn, Vân Phi Vũ nhìn ba người đối diện, sau đó tươi cười: “Được, chỉ ha người chúng ta, không cho bọn họ theo.”

Ba người đều liếc nhìn nhau một cái, không nói gì, tiếp tục dùng bữa.

“Hài tử, ta là tiểu hài tử, cho nên ta có thể tùy hứng yêu cầu.” Ỷ Thần vừa và cơm vừa tự thôi miên bản thân. Hắn đột nhiên ngẩng đầu: “Tiểu Vũ, ta muốn học võ công.”

Vân Phi Vũ sửng sốt: “Lão đầu không dạy con sao?”

Đem miếng cơm cuối cùng và vào trong miệng, nhai nhai, nuốt xuống, hắn lập tức trèo vào lòng Vân Phi Vũ, quay đầu liếc ba người đối diện một cái: “Bọn họ còn lợi hại hơn lão đầu nhiều lắm, ta muốn học võ công của bọn họ, được không?”

“Đương nhiên có thể.” Vân Phi Vũ lập tức trả lời, sau đó còn nói: “Nhưng con cùng lúc học võ công của ba người họ chẳng phải rất loạn sao?”

Tuy rằng rất muốn ăn một miếng hết ngay cái bánh, nhưng học nhiều mà không *** thông thì chẳng thà không học, Ỷ Thần gật đầu: “Ta biết chứ, chẳng qua ta không biết nên học với ai thôi. Hơn nữa… đại nương, nhị nương, tam nương… có phải bọn họ không muốn dạy ta hay không?”

Nghe thấy tiểu quỷ kia gọi mình là nương, sắc mặt ba người đều trở nên khó coi, Tích Vô Nhai gác đũa, ngưng thanh nói: “Tiểu Vũ”

“Ta biết, ta biết mà.” Hôm qua chỉ là vui đùa, không ngờ tiểu gia hỏa này lại tích cực hưởng ứng như vậy, Vân Phi Vũ thầm vui vẻ, nhẹ nhàng nhéo mũi hắn: “Tiểu Thần, sau này gọi bọn họ là đại phụ thân, nhị phụ thân cùng tam phụ thân, biết chưa?”

Ỷ Thần trợn mắt nhìn y, vẻ mặt mê mang: “Vì sao? Nếu Tiểu Vũ là phụ thân, bọn họ đương nhiên là nương rồi.”

Vân Phi Vũ cười càng tươi, nhưng nhìn sắc mặt u ám của ba người còn lại, y lập tức nói: “Tiểu Thần ngoan, sau này có người ngoài thì phải gọi bọn họ là phụ thân, hiểu không?”

“Tức là không có người ngoài thì có thể gọi bọn hắn là nương?” Ỷ Thần cong khóe môi, đôi mắt trong suốt như nước, gật đầu hứa: “Được, nghe lời Tiểu Vũ.”

Sắc mặt ba người đều dần dịu đi.

“Còn nữa, khi nào chỉ có mặt chúng ta thì có thể gọi tên của ta, nhưng nếu ra ngoài hoặc có hạ nhân thì phải gọi ta là phụ thân, hiểu chưa? Dù sao ta cũng đã tuyên bố con là dưỡng tử của ta, đâu ra chuyện dưỡng tử lại gọi thẳng tên phụ thân chứ.”

Ỷ Thần bĩu môi nhưng chỉ có thể gật đầu: “Vậy cũng được, nhưng gọi ngươi là phụ thân hay là tứ phụ thân?”

Luận tuổi đương nhiên y xếp hàng nhỏ nhất, tứ phụ thân, tử phụ thân? Khóe miệng Vân Phi Vũ co rút, nhéo má hắn: “Gọi ta là ba ba, gọi bọn họ là phụ thân, cứ phân chia như vậy đi.”

“Ba ba?” Trong mắt Ỷ Thần bỗng hiện lên ánh sáng kỳ dị, “Quả nhiên, nhìn cách bài trí trong tửu lâu cùng những món ăn kia… quả nhiên ta đoán không lầm.” Hắn nhíu mày trầm tư, đăm chiêu nhìn Vân Phi Vũ.

“Ba ba là gì?” Tư Vũ Thánh tò mò hỏi.

“Cũng đồng nghĩa với phụ thân thôi.” Vân Phi Vũ trả lời không chút do dự, trong lòng lại nghĩ nên để bọn họ dần quen với những thứ mới mẻ kia, sau đó mới nói cho bọn họ biết mình là linh hồn xuyên không tới nơi này, chẳng biết bọn họ có chịu tin tưởng hay không?

“Nga” Ba người đều nhìn y, chẳng hỏi nhiều, dù sao trong đầu vật nhỏ cũng chứa đựng vô số những thứ kỳ quái khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, vậy nên việc này chẳng đáng ngạc nhiên là mấy.

“Ba ba à, ma ma đâu?” Ỷ Thần đột nhiên lên tiếng.

Vân Phi Vũ sửng sốt thốt lên: “Con muốn gặp thân mẫu, thân phụ của mình?”

Ỷ Thần chớp mắt mấy cái, đành phải thở dài trong lòng: “Biết ngay là thử y cũng vô dụng mà. Xem ra kiếp trước y là một tên ngốc rồi. Đành vậy, nếu y không ngốc nghếch thì sao lại để ta chiếm tiện nghi như vậy.”

“Không, thuận miệng nên ta hỏi một chút.” Ỷ Thần lập tức chuyển đề tài: “Tiểu Vũ vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của ta, rốt cuộc ta nên học võ công với ai đây?” Hắn nhìn ba người đối diện.

Vân Phi Vũ cũng nhìn phía đối diện, sau đó đặt ánh mắt lên người bạch y nam tử: “Tiểu Thần, hay là con học võ công với đại phụ thân? Võ công của ta là do hắn dạy.”

Ỷ Thần khó hiểu nhìn y: “Võ công của nhị phụ thân và tam phụ thân không bằng đại phụ thân sao?”

“Để ta dạy đệ.”

Vân Khoảnh Dương cũng lên tiếng ngay sau đó: “Vũ Nhi là người của Vân gia ta, đương nhiên phải học kiếm pháp của Vân gia.”

“Kiếm pháp của Vân gia các ngươi chẳng ra sao cả, có gì hay mà học.” Tư Vũ Thánh khinh thường hừ nhẹ một tiếng.

“Tư Vũ Thánh, có gan thì đến tỷ thí thử xem?” Vân Khoảnh Dương đứng thẳng lên.

Mắt thấy hai người lại khắc khẩu, Ỷ Thần thầm vui vẻ, Tích Vô Nhai khẽ nhíu mày, còn không đợi hắn ra tiếng khuyên can, chợt nghe Vân Phi Vũ rống giận: “Đều câm miệng cho ta, muốn đánh thì cút ra ngoài!”

Mọi người đều giật mình. Ỷ Thần chưa bao giờ thấy bộ dạng y như vậy, nhất thời không biết phản ứng ra sao, chỉ ngồi trong lòng y ngơ ngác nhìn, không dám ho he một tiếng.

Tích Vô Nhai ho nhẹ một tiếng đánh tan cục diện bế tắc, ôn nhu mở miệng: “Vũ Nhi, chờ chúng ta thử nghiệm một chút sẽ quyết định xem rốt cuộc Tiểu Thần học võ công với ai là tốt nhất. Dù sao nội công của chúng ta cũng không giống nhay, tìm người nào thích hợp với hắn nhất vẫn tốt hơn. Đệ thấy thế nào?”

Thấy hai người kia đều thành thành thật thật ngồi xuống, Vân Phi Vũ áp chế hỏa nộ trong lòng: “Được, mọi việc đều nghe theo Tích đại ca.” Lại nhìn tiểu gia hỏa trong lòng: “Tiểu Thần, sau này học được võ công rồi không được phép tranh cường hiếu thắng, biết chưa?”

Không hiểu giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì cho lắm nhưng nhận ra không khí quỷ dị này, Ỷ Thần nhu thuận gật đầu: “Đã biết.”

“Ngoan lắm.” Vân Phi Vũ thản nhiên liếc nhìn hai người đối diện một cái, ôm Ỷ Thần bước đi: “Ta có chút mệt mỏi, các huynh tự nhiên.”

Thấy người đã rời xa, Tích Vô Nhai khẽ thở dài: “Đã nói với các ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, đừng có tranh cãi trước mặt Tiểu Vũ, vậy mà các ngươi…. aiz!”

Hai người liếc nhau, không nói nữa, bọn họ cũng hiểu, tuy rằng đã hơn nửa năm trôi qua nhưng sự việc ngày đó đẫ để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng vật nhỏ, ngày thường bọn hắn tiểu đánh tiểu nháo y cũng chẳng nói gì, nhưng hễ nghe thấy bọn họ muốn giao chiến thì y lập tức giận dữ.

“Cái tên xú tiểu quỷ kia, đều do hắn hại cả.” Vân Khoảnh Dương tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“Còn không phải do sáng nay ngươi làm quá mức phát hỏa, thế nhưng lại cố tình cho hài đồng tám tuổi nhìn thấy, đúng là chỉ có ngươi mới nghĩ ra trò này.” Tư Vũ Thánh lạnh lùng liếc hắn một cái, mặt đầy hàn sương.

Nhớ tới thời gian tốt đẹp kia, tâm trạng Vân Khoảnh Dương lập tức vui vẻ, chẳng thèm để ý tới lời châm chọc khiêu khích của hắn, ngược lại nhìn về phía Tích Vô Nhai: “Ngươi nghĩ tiểu quỷ kia muốn học võ công của chúng ta là có mục đích gì? Chắc không phải muốn học xong võ công của chúng ta rồi quay ngược lại đánh bại chúng ta đó chứ?”

“Sao lại không?” Tư Vũ Thánh xen vào: “Sau khi học được võ công của chúng ta, tiếp đến lại tìm ra sơ hở của chúng ta, vậy thì việc đánh bại chúng ta chỉ là vấn đề thời gian.”

“Thế nào, ngươi muốn bị đánh bại? Sau đó chạy đi làm nũng với Tiểu Vũ?” Vân Khoảnh Dương nhướn mày thật cao.

Tư Vũ Thánh cười nhạo một tiếng: “Ngươi cảm thấy… Tư Vũ Thánh ta dễ bị đánh bại như vậy sao? Chẳng qua tên tiểu tử kia rất thông minh, cho nên ta nghĩ khi hắn trưởng thành sẽ rất lợi hại.”

“Uhm, ta cũng có ý này, còn ngươi?” Tích Vô Nhai nhìn sang Vân Khoảnh Dương.

Nam nhân tươi cười nhún vai: “Các ngươi đã quyết định rồi, ta thì chẳng sao cả. Kỳ thực a ta cũng rất ngạc nhiên về tiểu quỷ kia.”

“Vậy thì chúng ta quyết định như vậy đi, sáng mai sẽ tiến hành kiểm tra xem võ công của ai thích hợp với hắn hơn.” Tích Vô Nhai đứng len: “Ta muốn vào cung một chuyến. Vân Khoảnh Dương, chẳng phải ngươi cũng nên thanh lí quan viên của Vân gia sao?”

Vân Khoảnh Dương thản nhiên liếc hắn một cái: “An tâm, ta đã hạ lệnh cho bọn họ nghe theo lời tiểu hoàng đế kia, chỉ cần chất tử của ngươi đừng có tiếp cận Tiểu Vũ là được, dù sao hiện tại chúng ta cũng đã là người một nhà rồi, đúng không?”

Tích Vô Nhai nhíu mày nhưng không nói gì, ba người đều tự mình rời đi.

Giờ thân, Vân Phi Vũ đưa tiểu gia hỏa kia xuất môn dạo chơi.

Đi trên đường lớn, ánh mắt hai người phiêu khắp nơi, Ỷ Thần không hề có biểu hiện như những hài đồng bình thường, chỉ lẳng lặng nằm trong lòng Vân Phi Vũ quan sát chung quanh.

“Tiểu Thần, con không muốn làm hay muốn ăn thứ gì sao?”

Ỷ Thần lắc đầu, mặc dù đường đến Diên Kinh rất cấp bách nhưng hắn đã từng dừng chân ở mấy thành trấn khác. Tuy răng Diên Kinh là thành trấn dưới chân thiên tử, nhưng trong mắt hắn thì nơi đây cũng chỉ được coi là phồn vinh hơn một chút, nhiều người hơn một chút, những thứ trong thành này ở nơi khác cũng có, chẳng được mấy cái mới mẻ, không thú vị gì cả.

“Ách… cảm thấy vô vị sao? Hay là tới trà lâu nghe kể chuyện?”

Ỷ Thần lắc đầu: “Muốn ngủ”

Nhéo má hắn, Vân Phi Vũ cười mắng: “Mới vừa ngủ trưa xong, sao đã buồn ngủ tiếp rồi, đúng là tiểu lại trư.”

Ỷ Thần nhu nhu hai má bị niết đau, tựa đầu lên vai y, trong lòng thầm than thở: “Buổi trưa không buồn ngủ thì bị ngươi ép ngủ, ngủ không được lại miên man suy nghĩ, nào biết càng nghĩ càng không ngủ được. Hiện tại ta mệt lại mắng ta. Làm tiểu hài tử quả nhiên không dễ dàng chút nào.”

Thấy bộ dạng buồn ngủ của tiểu gia hỏa kia, Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn lên không trung, chẳng biết thái dương đã biến mất tự khi nào, chỉ còn từng đám mây đen lơ lửng trên cao tựa như điềm báo sắp có giông bão đánh tới.

“Cũng được, xem ra sắp mưa lớn rồi, chúng ta trở về thôi, đợi khi nào thời tiết tốt hơn lại đi dạo.”

Ôm sát tiểu gia hỏa trong lòng, Vân Phi Vũ vừa xoay người lại nghe cách đó không xa truyền tới tiếng quát tháo: “Cút, cút mau, không có tiền còn đòi trọ lại, còn không mau cút đi cho ta.”
Bình Luận (0)
Comment