Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 37

Được Tích Vô Nhai cho phép, lúc này Mạc Bạch mới bắt đầu bán đồ hồi môn của Vân Phi Vũ. Mấy thứ này của Vân gia quả thực là những vật vô giá, cho nên y lấy danh nghĩa của Tích gia mở hội đấu giá, đương nhiên y chỉ mời các đại gia tộc biết thưởng thức “hàng”, trong đó cũng có không ít vị giang hồ hào kiệt tới để ủng hộ danh hào của võ lâm minh chủ. Mấy ngày sau, trừ bỏ những thứ vụn vặt, còn lại đều giải quyết xong.

Ngày hôm đó, Tiểu Hổ Tử cầm một xấp ngân phiếu rất dày vào Nam Uyển, mà Vân Phi Vũ sau khi nghe hắn nói ra số tiền lập tức ngây dại trong chốc lát.

Kỳ thực cũng không thể trách y, tuy rằng đám đồ hồi môn đó cũng không ít, mà y cũng tùy ý mang ra ngoài mấy ngày để dạo qua mấy cửa hàng bán trang sức lỗi thời, đại khái cũng tham khảo được một ít giá cả, cho nên nghĩ mấy thứ này bán bảy, tám vạn lượng bạc cũng không thành vấn đề. Chính là… khi nhìn mấy tờ ngân phiếu trị giá mười sáu vạn bảy ngàn lượng bạc trong tay, y thất thần.

Tiểu Hổ Tử cũng thấy không thể trách y, lúc hắn thấy mấy thứ kia bán được từng này lượng bạc cũng cảm thấy hốt hoảng, thầm tán dương Vân gia không hổ là chúa tể kinh tế của Dạ Diệp quốc, chỉ là một nữ nhi xuất giá thôi cũng cấp nhiều đồ vật như vậy. Đúng là tài đại khí thô (thở ra tiền ra bạc), một phần đồ hồi môn ấy cũng bằng thu nhập cả năm của một thành trì bình thường.

“Tiểu thư” Bích Nha nhẹ nhàng đẩy Vân Phi Vũ một chút, y lập tỉnh táo lại. Biết mình thất thố, y ho khan hai tiếng che dấu xấu hổ, đem ngân phiếu cho Bích Nha cất cẩn thận, sau đó hỏi: “Ngân lượng ta mượn lần trước đã trừ đi chưa?”

“Có, Vân tiểu thư an tâm, bởi vì còn mấy thứ lặt vặt chưa có bán xong nên sư phó mang tới cửa hiệu của mình rồi, ước tính cũng có thể bán ra một ngàn lượng bạc, đủ số tiền người đã mượn.”

“Ân, như vậy là tốt rồi.”

“…..”

Lặng lẽ một lúc, Tiểu Hổ Tử hỏi: “Vân tiểu thư còn điều gì khác sai khiến?”

Vân Phi Vũ không lập tức trả lời, đến khi Tiểu Hổ Tử chuẩn bị hỏi lần hai thì y lại ngẩng đầu, gương mặt vui vẻ nhìn về phía Tiểu Hổ Tử: “Đích xác còn có một chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Mời Vân tiểu thư nói.” Tiểu Hổ Tử cung kính.

“Ta nhớ rõ trong số đồ hồi môn có một món dược liệu, nghe nói đó là kỳ bảo khó tìm trong thiên hạ, tuy rằng đại ân của Mạc tiên sinh ta khó cảm tạ, nhưng mà… nghe nói dược liệu kia trị giá năm mươi vạn lượng bạc, bởi vậy tính toán một chút, dường như số tiền ta cầm hiện tại chắc chắn không đủ nha!”

Tiểu Hổ Tử thất thần, hắn đương nhiên biết Vân Phi Vũ ám chỉ vật gì, bởi lúc trước Tích Vô Nhai tới Vân Vụ sơn trang chính là vì món kỳ dược đó. Chẳng qua… dược liệu đó đã để cho tiểu thư ăn. Việc này hẳn là Vân tiểu thư đã biết, tại sao lại như vậy chứ?

Ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt một cái, thấy nàng lẳng lặng ngồi ngay ngắn tại kia, giống như đang chờ đợi đáp án.

Ngẫm nghĩ trong lòng, hắn cúi đầu thi lễ: “Việc này tiểu nhân cũng không biết nên sẽ trở về hỏi sư phụ, mong Vân tiểu thư chờ trong chốc lát.”

“Cũng tốt, ngươi về hỏi Mạc tiên sinh, mong y cho ta một câu trả lời hợp lí.” Vân Phi Vũ gật đầu.

Tiễn Tiểu Hổ Tử ra khỏi Nam Uyển, Bích Nha vội vàng trở về phòng đóng chặt cửa, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, người đang bày trò gì vậy? Không phải nô tỳ nói với người là dược liệu kia đã để Tích tiểu thư ăn rồi hay sao?”

“Ta biết chứ.” Vân Phi Vũ cầm quyển sách trên bàn làm quạt, màn diễn vừa rồi quả thực khiến y bồn chồn, sốt ruột tới chết.

“Tiểu thư đã biết lại còn cố tình… Chẳng lẽ người thực sự muốn Tích gia bồi thường cho người năm mươi vạn lượng?” Bích Nha nghĩ vậy, la hoảng lên.

“Hư…hư…hư…” Vân Phi Vũ cười tủm tỉm vẫy vẫy nàng, ý bảo nàng lại gần chút nữa.

Thấy Bích Nha gần ngay bên cạnh, Vân Phi Vũ thì thầm: “Không phải ta đã nói với muội sẽ giao dịch với Tích Vô Nhai sao? Không có tiền thù lao thì làm sao buôn bán. Ngân lượng bán đám đồ hồi môn kia chỉ đủ cho cuộc sống sau này của chúng ta, mà cuộc giao dịch này cũng không biết có thể thành công hay thất bại, cho nên phải dùng tới vật gì đó đã mất đi để làm điều kiện, như vậy sẽ tốt hơn. Ngoài ra, làm như vậy cũng có thể thử nhân phẩm của Tích gia.”

“Rốt cuộc tiểu thư muốn giao dịch cái gì với Tích công tử?” Bích Nha tò mò.

“Đến lúc đó muội sẽ biết.” Vân Phi Vũ bắt chéo chân, mỉm cười thần bí.

Nói là chờ một chút nhưng tới sau khi ăn xong bữa trưa mới thấy Tiểu Hổ Tử vội vàng đi vào Nam Uyển, nói Tích Vô Nhai mời y tới Đông Uyển.

Thứ Vân Phi Vũ chờ chính là giây phút này, y lập tức theo Tiểu Hổ Tử tới Đông Uyển.

Vào thư phòng, thấy Tích Vô Nhai cùng Mạc Bạch đang chờ mình, Vân Phi Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng nhún người hành lễ, sau đó ngồi xuống, lẳng lặng nhìn hai người.

Mạc Bạch thoáng nhìn qua Tích Vô Nhai, thấy hắn gật gật đầu, lập tức lên tiếng: “Vân tiểu thư, là sai sót của tại hạ, trong đám vật phẩm quả thực có vị dược liệu kia, chẳng qua… đã để tiểu thư nhà ta chữa bệnh. Ngân lượng cũng không phải là không có, có điều, lập tức xuất ra nhiều như vậy phải mất vài ngày, tiểu thư xem…”

“Ngân lượng sao?” Vân Phi Vũ ngắt lời: “Kỳ thực Tích công tử cùng Mạc tiên sinh mời ta tới đây thì nên hiểu thứ ta muốn không phải là ngân lượng. Không cần vòng vo, chúng ta nói thẳng vấn đề đi. Dược liệu kia ta không có ý tặng, cũng không muốn bán cho các người, kỳ thực… ta chỉ muốn cùng Tích công tử giao dịch một chút.” Nói xong, Vân Phi Vũ nhìn về phía Tích Vô Nhai, chờ hắn ra ý kiến.

Tích Vô Nhai thất thần, giương mắt nhìn nàng, thầm nghĩ: “Rốt cuộc cũng hành động rồi sao? Xem ra ta quá coi thường nàng. Vân gia chính là Vân gia, sao có thể cam tâm chịu thiệt, giả dối, hay thay đổi mới là bản tính của bọn họ, không phải sao?”

Hắn nâng mày, khẩu khí có chút không hờn không giận: “Giao dịch cái gì?”

Thấy Tích Vô Nhai không tức giận, Vân Phi Vũ cười nói: “An tâm an tâm, ta không bắt huynh làm việc gì xấu xa, kỳ thực… Ân, nói như thế nào bây giờ, ta…” Y đột nhiên cúi đầu, ngập ngừng cả nửa ngày, đến lúc không chịu nổi ánh mắt của mấy người trong phòng, rốt cuộc ngẩng đầu, hai má đỏ bừng, trưng ra cái bộ dạng “bất cứ giá nào cũng phải làm”, nhắm mắt nói một mạch: “Ta muốn huynh dạy võ công cho ta.”

“Sao?” Năm người trong phòng, trừ bỏ Vân Phi Vũ mặt đỏ tai hồng, bộ dạng cực kỳ hồi hộp, ba người khác kinh ngạc há miệng, chỉ có Bích Nha là bình tĩnh hơn cả, khó hiểu nhìn y, sắc mặt liên tục thay đổi.

Nhìn một lượt, thấy không ai nói chuyện, Vân Phi Vũ lặng lẽ lau khô mồ hôi trên tay, cẩn thận nhìn về phía Tích Vô Nhai: “Không được sao?”

Dường như sợ hắn cự tuyệt, Vân Phi Vũ lại vội vàng nói tiếp: “Kỳ thực chỉ cần dạy ta một ít võ công phòng thân là được rồi.”

Nói tới võ công, y nghĩ Tích Vô Nhai là võ lâm minh chủ, cho dù là mấy chiêu phòng thân cũng lợi hai hơn người rồi, nhưng mà trước kia xem qua rất nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp, mấy vị võ công cao cường thường không dễ dàng nhận đệ tử. Y cũng chưa nghĩ qua sẽ trở thành đệ tử của ai đó, cũng chẳng muốn làm. Hơn nữa, y cho rằng công phu của võ lâm minh chủ chính là đứng đầu thiên hạ, cho dù học sơ sơ vài chiêu cũng có thể trở nên lợi hại rồi.

Tim đập thình thịch, mỗi lúc một nhanh, Vân Phi Vũ vô cùng hồi hộp, mong chờ nhìn Tích Vô Nhai, mà Tích Vô Nhai cũng hết thất thần, vẻ mặt không thể tưởng tượng được mà nhìn ánh mắt nàng càng ngày càng u ám.
Bình Luận (0)
Comment