Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 83

Một mình ngồi ở trong phòng, Tư Vũ Thánh đột nhiên nói vọng ra ngoài cửa: “Người đâu.”

“Giáo chủ có gì phân phó?” Theo tiếng gọi, một người xuất hiện ngoài cửa.

“Ngươi nhanh đi gọi Hoàng Trang cùng Mặc Hồng Viêm tới đây.”

“Tuân mệnh.”

Thời gian một chung trà qua đi, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, không đợi hai người quỳ xuống hành lễ, hắn trực tiếp mở miệng: “Vào đi, không cần đa lễ.”

Hoàng Trang cũng Mặc Hồng Viêm nhìn nhau, im lặng bước qua bình phong tiến vào phòng.

“Ngồi đi!” Tư Vũ Thánh tùy tiện chỉ ghế đối diện. Đợi hai người ngồi vào chỗ của mình, hắn trái phải liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: “Theo ta suy đoán, hiện tại Vân gia đã biết vị trí tổng đàn của chúng ta.”

Hai người lộ vẻ mặt kinh ngạc, đang muốn lên tiếng hỏi lại bị hắn phất tay ngừng lại: “Hẳn là các ngươi cũng biết Lưu Trần đã trở về đúng không?”

Hai người đông thời gật đầu, Hoàng Trang nhịn không được liền ngắt lời: “Bất quá, y thoát ra bằng cách nào? Trước đó, thuộc hạ đã đi thăm dò qua nhưng vẫn không tra ra tung tích.”

Tư Vũ Thánh mỉm cười: “Y bị Vân Khoảnh Dương bắt đi, làm sao ngươi có thể tìm ra được, lần này cũng là do tên tiểu tử kia cố ý thả ra để dẫn đường, hơn nữa…” Hắn dừng một chút, “Lá gan của tên tiểu tử kia quả nhiên không nhỏ, dám hạ chiến thư với ta. Ha ha….ta đây sẽ tiếp hắn trò chơi này.”

Nhìn người nọ theo thói quen vuốt ve nhẫn ngọc ở ngón cái, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào xinh đẹp, hai người bỗng chốc rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

Híp mắt nhìn lướt qua hai người, Tư Vũ Thánh nhanh chóng thu hồi nụ cười, khôi phục vẻ lạnh lùng lúc trước: “Hoàng Trang, Mặc Hồng Viêm nghe lệnh.”

“Có thuộc hạ.” hai người lập tức đứng dậy, quỳ gối trước mặt hắn.

“Ta lệnh cho hai người trong vòng một tuần, Mặc Hồng Viêm điều tra bên ngoài, nếu thấy kẻ nào khả nghi, không cần chần chờ, giết. Thà rằng giết sai một ngàn cũng không được sót một tên, hiểu chưa?”

“Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh.”

“Hoàng hộ pháp tăng cường điều tra bên trong, đối với những người ra vào tổng đàn phải cực kì khống chế, tuy rằng bên ngoài có trận pháp của ta cùng Hồng Viêm bảo vệ nhưng vẫn phải cẩn thận, miễn cho bọn hắn lẻn vào, dù sao Vân gia có rất nhiều quỷ kế. Vậy nên từ giờ trở đi, đối với những người ra vào tổng đàn đều phải kiểm tra nghiêm chỉnh, hiểu chưa?”

“Dạ.”

Tư Vũ Thánh vừa lòng gật đầu, sau đó lại mở miệng: “Những ngày gần đây ta có chút chuyện phải xử lí, vậy nên sẽ vắng mặt một thời gian, mọi sự lớn nhỏ trong giáo đều do các ngươi quyết định trước tiên.”

“Giáo chủ muốn đi đâu?” Hai người thốt lên.

Tư Vũ Thánh nhìn bọn họ, sau đó cười nói: “An tâm, ta không rời khỏi tổng đàn, chỉ lấy thân phận khác xuất hiện trước mặt các ngươi, tuy nhiên các ngươi phải kín miệng, thủ hạ của các ngươi cũng vậy. Nếu không phải truyện thực sự quan trọng thì không được tìm ta, nhớ kỹ chưa?”

Thấy nét mặt kiên quyết của hắn, hai người biết nhiều lời vô ích, đành phải cúi đầu lĩnh mệnh: “Thuộc hạ sẽ căn dặn xuống dưới, thỉnh giáo chủ an tâm.”

“Uhm.” Tư Vũ Thánh gật đầu, sau đó nhìn về nam nhân cao lớn với bộ râu quai nón: “Hồng Viêm, ngươi lui xuống trước, ta còn có một số việc muốn bàn bạc cùng Hoàng Trang.”

“Tuân mệnh, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị mọi chuyện.” Mặc Hồng Viêm thi lễ, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Cho đến khi thân ảnh của Hồng Viêm hoàn toàn biến mất ở cửa, Tư Vũ Thánh mới dùng thần tình nghi hoặc khó hiểu nhìn Hoàng Trang, vẫy tay, ý bảo hắn áp tai lại gần.

Thì thầm xong, thần sắc Hoàng Trang chuyển từ nghi hoặc thành khiếp sợ, lắp bắp nói: “Nhưng… nhưng người là người đứng đầu giáo chúng, làm như vậy…..”

Không đợi hắn nói xong, Tư Vũ Thánh liền mở miệng ngắt lời: “Ý ta đã quyết, ngươi không cần nhiều lời. Ta nói rồi, đây là cuộc chiến riêng của ta và tên tiểu tử kia, các ngươi chỉ cần bảo vệ tốt nơi này, dù sao đây cũng là căn cơ của chúng ta, hơn nữa, ta cũng rất muốn biết rốt cuộc thiếu niên kia dùng phương pháp gì lại có thể khiến Hoàng hộ pháp liên tục cãi lại mệnh lệnh của ta. Ngay cảo Lí lão cũng coi trọng y vài phần, đối với việc này ta thực sự cảm thấy hứng thú.”

Hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hoàng Trang: “Cho nên, ngươi chỉ cần hành sử như ta căn dặn, những chuyện sau này không được phép nhúng tay, nghe rõ chưa?”

Lời nói vừa thốt lên liền kèm theo một cỗ uy áp khổng lồ đánh tới, Hoàng Trang chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó liền phun ra một ngụm máu, ngực bắt đầu ẩn ẩn đau.

Tư Vũ Thánh không biến sắc, nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, lần này chỉ là trừng phạt nho nhỏ, sau này không được làm chuyện dư thừa, hiểu chưa?”

Hoàng Trang lau khóe miệng, áp chế cảm giác khó chịu trong ngực, cúi đầu quỳ xuống: “Thuộc hạ đã hiểu, sau này sẽ không phạm sai lầm như vậy. Tạ ơn giáo chủ xuống tay khoan nhượng.”

“Hiểu được là tốt rồi, đứng lên đi.”

Nghe thấy ngữ khí bình thản của người nọ, Hoàng Trang biết hắn đã hết tức giận, lập tức đứng lên.

“Thứ này cho ngươi, mau chóng đem thương thế hồi phục, sau đó đem những chuyện ta giao phó làm cẩn thận.”

Nhìn chiếc bình bạch ngọc đưa tới trước mặt, Hoàng Trang đưa tay nhận lấy, nhìn kỹ một chút, đang định mang trả về lại bị người nọ ngăn lại.

“Ngươi cảm thấy hiện tại trên thế gian này, ai có thể dễ dàng khiến ta bị trọng thương?”

Hoàng Trang nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Đúng vậy, thuốc này đối với ta tác dụng không lớn, hơn nữa trong tổng đàn còn có Lí lão, ngươi lo lắng cái gì, còn ngươi, nhanh chóng đem vết thương chữa cẩn thận, sau này còn nhiều chuyện ngươi phải làm.”

“……Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Tuy rằng ngữ khí lãnh đạm nhưng Hoàng Trang vẫn cảm nhận được một chút quan tâm, đáy lòng không khỏi dâng lên một chút vui sướng nho nhỏ.

“Còn nữa, chuyện vừa rồi ngươi phải hành động càng nhanh càng tốt, bởi không biết khi nào tên tiểu tử họ Vân kia sẽ đến.” Tư Vũ Thánh nhíu mày, tuy luôn dùng ngữ khí khinh thường nói về Vân Khoảnh Dương nhưng hắn chưa bao giờ thực sự khinh thường người nọ, dù sao người nọ cũng là gia chủ đời sau mà Vân gia tuyển chọn.

“Thuộc hạ đã hiểu, vậy thuộc hạ sẽ tận tâm thực hiện.” Hoàng Trang xoay người định rời đi lại bị Tư Vũ thánh gọi lại: “Không cần, hiện tại ngươi phải trị thương cho tốt, hơn nữa ‘ô huyết hoàn’ vốn là tiên dược cứu mạng, nếu ngươi dùng để chữa thương hẳn là trong nửa ngày sẽ hoàn toàn bình phục, lúc đó thực hiện nhiệm vụ cũng không muộn.”

“Vâng.”

Mặc dù trên gương mặt không lộ chút biểu cảm nhưng trong lòng lại vui buồn lẫn lộn. Vui chính vì người trước mắt tuy thay đổi qúa nhiều nhưng vẫn có thể tìm được hình ảnh trước kia, điều này khiến hắn vô cùng vui sướng. Mà buồn chính là vì thiếu niên kia, không biết vận mệnh sau này của y sẽ ra sao, chỉ mong không xuất hiện một Lưu Trần thứ hai…..

Nhìn sắc mặt người trước mắt trắng bệch, chắc một chưởng kia quá mức bá đạo, Tư Vũ Thánh khẽ nhíu mày, vẻ lo lắng khẽ lướt qua đáy mắt, nhanh tới nỗi khiến người ta không kịp phát hiện.

“Được rồi, ngươi lui xuống chữa thương, việc kia để tới ngày mai, trước khi mặt trời lặn làm cũng được.”

“Vâng!”

………………………….

Tiểu viện hẻo lánh, Vân Phi Vũ cầm chiếc gáo hồ lô trong tay, vừa liên tục ngâm nga ca khúc không biết tên, vừa múc nước, đó là cảm giác vui thú không thể diễn tả.

Lão đầu đi tới hậu viện, nhìn y vẫn đang múc nước liền vội vàng ngăn lại: “Được rồi được rồi, dừng lại, đừng rót nữa, ngươi muốn đem nơi này biến thành hồ nước hay sao?”

“hắc hắc” Vân Phi Vũ gãi đầu nhìn nơi đã tích thành một vũng nước nhỏ, ngượng ngùng thè lưỡi. Lão giả hầm hừ trừng mắt liếc y một cái, giật lấy gáo nước trong tay y, không thèm để ý.

Aiz….lại không có việc gì làm, nhìn đám củ cải non mềm, cải trắng tươi ngon mọng nước, lại còn mấy loại rau xanh xanh chẳng biết tên, y híp mắt lại, đột nhiên sắn cao tay áo, ống quần, nhảy xuống luống đất trồng rau, bắt đầu nhổ nguyên liệu nấu ăn.

“Ngươi đang làm cái gì?” Lão giả đột nhiên xuất hiện khiến Vân Phi Vũ hoảng sợ, khi thấy gương mặt lão giả bắt đầu chuyển thành màu đen, y chà sát đôi tay dính đầy bùn đất, có chút chột dạ, bắt đầu giải thích: “Bởi vì lần nào cũng là lão bá nấu cơm cho ta ăn, vậy nên hôm nay ta muốn nấu cơm cho lão bá, thấy đồ ăn tươi ngon như vậy… Thực xin lỗi Lí lão bá, không được người đồng ý ta đã nhổ lên rồi.”

Vốn tưởng thiếu niên quá nhàm chán nên đạp hư những thứ mình vất vả trồng trọt, nhưng nghe y nói muốn nấu cơm cho mình, Lí Sầm giật mình, một lúc lâu mới hỏi: “Ngươi biết làm đồ ăn?”

Nhìn nhìn hai tay mình, trải qua nhiều ngày ngâm thuốc đã khôi phục như lúc ban đầu, trắng ngần mịn màng, cảm giác muốn cầm đũa nấu ăn, Vân Phi Vũ không chút do dự gật đầu, vẻ mặt tươi cười sáng lạn: “Lí lão bá, chỉ cần người an tâm chờ ăn cơm, có lẽ chưa thể nói là mỹ vị ngon miệng, nhưng chắc chắn sẽ khiến người ăn rất thoải mái.”

Chẻ củi, rửa bồn cầu phải có thể lực, chỉ cần không ngốc nghếch thì ai cũng có thể làm, nhưng nấu cơm không giống như vậy, đó là kỹ thuật cần có kinh nghiệm, không phải một sớm một chiều có thể học được.

Tuy rằng vẫn không tin tưởng nhưng nhìn vẻ mặt tự tin của thiếu niên, Lí Sầm miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, bữa cơm này giao cho ngươi, bất quá…” Lão giả hung giữ liếc nhìn thiếu niên, “Nếu ngươi lãng phí đồ ăn ta vất vả trồng trọt vậy thì cả đời ở nơi này trồng rau cho ta.”

Lão giả lập tức xoay người rời đi, thiếu niên nhìn bóng dáng y rời đi, khóe miệng khẽ cong lên.

Mùa đông, gió nhẹ mang theo cảm giác mát lạnh từ từ thổi tới, Vân Phi Vũ phủi bùn trên tay, nhanh chóng buông tay áo và ống quần, nhìn lên bầu trời trong xanh, cảm giác chung quanh yên tĩnh cùng an hòa, không khỏi âm thầm cảm thán.

“Có lẽ… ở lại nơi này cả đời cũng không phải là một lựa chọn tồi!”
Bình Luận (0)
Comment